Ending

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết cho anh vào một chiều mưa rơi nặng hạt.

Mưa ở nơi thành phố Mondstadt này nhớ người, Kaeya Alberich lại càng nhớ người hơn.

Gửi anh, người mà em chưa từng ngừng yêu dù chỉ một giây trong cuộc đời.

Đã rất lâu rồi em không nói chuyện với anh như thế này. Lần cuối em viết thư cho anh cũng đã cách đây khá lâu rồi có phải không anh? Thật lòng xin lỗi anh nhiều lắm, do em dạo này bận bịu quá, ngày ngày quay cuồng trong công việc không thôi (nghe hơi điêu nhưng mà là thật đó). Nhất định một lúc nào đó em sẽ trả đủ cho anh, vậy nên đừng giận em nhé Diluc, hehe.

Anh biết không, em ở đây vẫn đang sống tốt lắm, rất rất tốt luôn. Vẫn mỗi sáng dậy đúng giờ, vẫn ăn uống đều đặn, vẫn làm việc chăm chỉ như mọi khi và không thức quá khuya như những gì anh luôn cằn nhằn mỗi ngày dạo trước đâu nhé. Tất nhiên là em không nói dối đâu, em thề luôn, nói xạo em để anh đánh.

Cuộc sống em hiện tại rất ổn anh ạ, đồng nghiệp và bạn bè ai cũng đối xử tốt với em hết, anh không cần phải quá lo cho em đâu anh nhé. Ai cũng vui vẻ cười đùa, họ làm thế vì luôn mong em rồi sẽ vui lên một chút và em cũng cố gắng để như thế anh ạ, nếu không thì những người bạn tốt bụng của em sẽ buồn lắm, họ đã vì em như thế rồi cơ mà. Mỗi ngày của em đều trôi qua trong êm đẹp theo như những gì em nhận định. Em hy vọng anh hài lòng với điều đó và có thể tận hưởng cuộc sống tươi đẹp hơn ở nơi mới kia, nhất định anh phải sống thật tốt như em ở đây anh nhé. 

Em thực sự tò mò về những gì anh đang trải nghiệm và em cũng mong được gặp lại anh lắm. Nhất định một ngày nào đó ta sẽ cùng nhau làm những điều đó nhé, anh không được tận hưởng chung với bất kì một ai khác đâu nếu không em sẽ giận đó.

À, phải rồi, còn cái này nữa. Vườn hoa của chúng ta ấy, tuy có một giai đoạn hồi trước nhìn có hơi xơ xác và thê thảm một chút nhưng mà dạo này em đã cố gắng cải tạo lại nó rồi, ngày nào em cũng tưới táp đầy đủ hết nên bây giờ khu vườn đó đẹp và tươi xanh lắm luôn ấy anh nhé. Hôm nào mà bước ra vườn rồi may mắn gió lùa một cái là hương hoa cùng với hương thảo mộc thơm ngát nguyên một khoảng trời luôn, thật sự rất có tác dụng thư giãn và cũng giúp em phần nào đỡ căng thẳng hơn sau khi làm việc. Dạo này cuối tuần em còn thử ngồi dưới tán cây rồi uống trà đọc sách nữa, điều đó đã vượt qua cả mong đợi của em, nó thật sự rất tuyệt vời và cũng là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có với em cơ đấy anh ạ. Có lẽ khi nào chúng ta cũng nên ngồi với nhau thêm một lần nữa nếu có cơ hội đấy anh nhỉ?

Em nhớ anh lắm, anh ạ. Nhưng mà Diluc ơi... Em sợ là mình đang dần quên mất những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi quý giá khi cùng nhau im lặng thưởng thức trà chiều và ngắm hoàng hôn của đôi ta thuở ấy mất rồi... 

Em thật tệ quá anh nhỉ? Vậy nên khi chúng ta gặp lại nhau một ngày nào đó, hãy hứa với em rằng anh sẽ nắm lấy bàn tay này như anh đã từng và ta sẽ cùng tạo ra những kí ức mới đáng nhớ hơn.

Nếu như anh sợ em ở một mình sẽ bày bừa lộn xộn không chịu dọn dẹp thì anh sai rồi nhé, em vẫn luôn sống cực kì ngăn nắp (như em hồi trước, chắc thế) và mỗi ngày đều dọn dẹp phòng ốc của chúng ta anh ạ, mỗi ngày luôn. Thi thoảng em còn dọn dẹp tủ đồ của anh nữa, mà anh nhiều đồ khiếp đấy nên dọn hơi cực, cơ mà vui lắm, chỉ có thỉnh thoảng em vô tình làm ướt đồ của anh thôi, anh đừng mắng em anh nhé.

Anh cứ bảo em trẻ con với lóng ngóng chứ thật ra em thấy em cũng được mà, quá được là đằng khác. Anh phải may mắn lắm mới có được em đấy nhé.

Lạ một cái là tự nhiên bây giờ em có một thói quen mới anh ạ, đó là mỗi ngày em sẽ uống một cốc nước ép nho dù vị nó dở ẹc, dở thậm tệ luôn, anh nghe xong cũng đừng vội nhăn nhó rồi đánh em nhé, em đau tội em lắm. Rượu tất nhiên vẫn là ngon nhất, nhưng mà dạo này em chả buồn động tay vào thứ đó nữa, mỗi lần nuốt xuống chúng như đốt cháy cả cổ họng em, đau lắm dù hồi trước khi anh vẫn còn cằn nhằn và khó chịu khi thấy em thưởng thức thứ chất lỏng hảo hạng ấy. Tại sao vậy nhỉ? Nhưng mà điều tốt đẹp ở đây là anh cũng có thể coi như là em đã cai rượu thành công và anh không cần sợ thận em chịu không nổi nữa nhé. Người anh yêu hiện tại đang vô cùng khỏe mạnh luôn đó, cái gì cũng có duy chỉ có chưa tìm được đường đến bên anh thôi.

Em chỉ muốn nói là em thực sự nhớ anh rất nhiều, Diluc yêu dấu ạ. Em muốn được ôm anh, muốn được anh hôn và được nghe giọng anh, muốn được thấy anh mỗi sáng. Ngôi nhà của chúng ta đã từng rất ấm áp, khi mà mỗi khi em về đều sẽ luôn thấy đáy lòng mình sáng sủa và hạnh phúc lên đôi chút sau một ngày dài khi thấy bóng dáng anh trong căn bếp nhỏ, mà sao giờ đây em chỉ thấy nơi này thật trống vắng và lạnh lẽo quá, chẳng còn ngọn lửa mãnh liệt ngày nào thắp sáng và sưởi ấm cho nơi này nữa, cứ như cả căn nhà này chưa từng là một nơi thuộc về em, thuộc về kẻ lạc lõng giữa xã hội tấp nập này. Có lẽ em nên cố gắng hơn để mỗi tối khi về nhà, khi chẳng còn bóng dáng anh quanh quẩn trong căn bếp sáng đèn thơm phức mùi đồ ăn đang đợi sẵn sẽ không làm em chạnh lòng và thấy trái tim quặn thắt lại nữa.

Mỗi ngày trôi qua ở đây đều như những hạt cát trong chiếc lồng kính tinh xảo kia, cũng đều đều chảy xuống như thế và hơn hết là cả chính em, mỗi khi mắt em vô tình nhìn thấy chúng, đều cảm thấy rằng sự sống của mình cũng đang chảy qua những vết nứt vỡ trên hình hài con người đầy khiếm khuyết này.

Em mà nói em không buồn là nói dối đó, em chỉ muốn được gặp lại anh thêm một lần nữa thôi mà cũng chẳng thể nữa rồi, có lẽ em nên dừng hy vọng viễn vông như thế này thôi. Xung quanh em nhiều người cười nói vui vẻ, mặt mày ai nấy đều thật hạnh phúc và sáng sủa biết bao nhiêu, đứng trước họ, nỗi cô đơn trong em chỉ biết gầm rú và cào cấu rách cả ruột gan. Ai cũng nói em rồi em sẽ ổn thôi, chỉ cần để thời gian chữa lành trái tim vụn vỡ này cho em và em biết họ cũng đã cố gắng để trấn an tinh thần của em rất nhiều, em cũng rất biết ơn những nỗ lực đó của họ. Nhưng còn đến khi nào nữa hả anh ơi? Em còn phải chờ đợi đến khi nào nữa đây Diluc ơi? Em đợi quá lâu rồi và miệng vết thương vẫn còn rỉ máu đỏ lòm trên da thịt, chưa thể nào đóng lại như cách những vết thương bình thường sau vài ngày sẽ đóng lại và biến mất như chưa từng tồn tại. 

Em cảm thấy mệt mỏi và khổ sở lắm, ước gì có anh ở đây với em như những ngày xưa, khi mà ta vẫn còn ngây ngô và trong sáng như thế.

Em biết, em biết mà, anh sẽ lại càu nhàu và nói em không được sống tiêu cực như thế chứ gì? Rằng em phải vui vẻ mà bước tiếp hết quãng đời còn lại dù không có anh bên cạnh nữa. Nhưng biết sao được anh ơi, ngày anh đi ánh mặt trời trong em cũng đã lụi tàn mất rồi. Trái tim đầy sẹo đã từng được anh đem nắng đến sưởi ấm này giờ đây lạnh như băng, đông cứng một cách khó chịu, đến mức em chỉ muốn tự tay bóp nát lấy nó. Chỉ nội việc nở nụ cười nhẹ nhàng đơn giản đến thế mà em cũng thấy khó khăn lắm anh ơi...

Em nhớ anh, rất rất nhớ anh, em không còn cảm thấy gì ngoài nỗi nhớ lúc nào cũng chực trào mà nổ tung nữa rồi.

Cuộc đời này của em thiếu đi ánh sáng của anh có lẽ cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa, vậy thì tại sao em còn phải ở đây cơ chứ?

Nhưng sẽ không lâu nữa đâu.

Nhanh thôi, anh ạ, em hứa đó.

Chúng ta sẽ lại trở về bên nhau, sẽ cùng lại là cặp đôi tuyệt vời nhất như những ngày trong quá khứ.

Thư cũng dài rồi anh nhỉ? Em sẽ kết thúc ở đây nhé.

Đã, đang, và sẽ luôn yêu anh,

Kaeya Alberich.

~

- Đồ ngốc này! Tôi có bảo cậu đi theo tôi đâu chứ? Cậu bị cái gì thế hả? - Ở một nơi nào đó ngự trị giữa những tầng mây ngập nắng vàng ươm có một thiếu niên đỏ rực giận dữ cốc một mái đầu xanh xanh.

- Nhưng anh chả chờ em còn gì? - Người kia cười xuề xòa lấy lòng mĩ nhân đang bốc lửa đúng nghĩa kia.

Đội vợ lên đầu không phải ngu, chỉ có những người khôn ngoan mới làm thế thôi, đó là những gì Kaeya đã rút ra được sau ngần ấy năm ở bên Diluc.

Cơ mà không đùa đâu, người kia đang bốc cháy thật đấy, rực lửa luôn.

- Nhưng không phải lúc này! Cậu thật là chẳng biết suy nghĩ gì hết! Đừng có đi theo tôi chứ! Ở đó mà tận hưởng cuộc sống đi chứ!

- Miễn có anh là được hết. Những chuyện còn lại không quan trọng. - Một câu chốt hạ mang đầy khí chất tổng tài kết hợp với một nụ cười mang thương hiệu trai đẹp đủ làm ai đó tan chảy bên trong tuy mặt vẫn duy trì biểu cảm cáu kỉnh, nếu ta chưa xét đến vành tai đỏ ửng.

Cơ mà cứ làm như chưa thấy gì đi kẻo người ta ngại thì khổ.

- T-Thôi được. Mau đi thôi nào, Kaeya. Tôi dẫn cậu đi. - Anh đưa bàn tay ra. - Không ta sẽ trễ mất đấy. Tôi chờ cậu đến cũng khá lâu rồi, dù cũng không mong thấy cậu ở đây lúc này lắm.

Vậy mà sao mặt anh lại thoáng qua nét cười thế kia?

- Vâng, Diluc. Em đến đây.

Rồi hắn ngập ngừng một chút.

- À, mà Luc này...

- Hửm? Có chuyện gì sao? - Người kia quay lại nhìn, đôi mắt Ruby đỏ tươi trong trẻo giao với cái xanh biển mát lạnh trong hai hòn Sapphire xinh đẹp.

- Em yêu anh.

Yêu rất nhiều, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ cả món quà sinh mệnh quý giá mà mình được ban cho, đến mức nguyện dâng hiến tất cả dù những gì nhận lại được chỉ là được thêm một lần nữa ở bên người.

Cứ như vậy, tay trong tay, ta cùng nhau bước đi với nắng nhảy múa trên đầu. Sau lưng là tầng tầng lớp lớp mây đủ sắc màu đầy thơ mộng.

Từng bước chân đều để lại những đốm lửa hồng đến rồi đi như những cơn mưa mùa hè nổi bật trên nền trời lam nhạt.

Thiên đường hay địa ngục có là gì khi mà ta có nhau tay trong tay? Khi mà chỉ cần bên nhau thì có chuyện gì xảy ra cũng chẳng quan trọng nữa cơ chứ?

Ôi, những kẻ si tình.

Dại khờ đến vậy, thế nhưng chẳng phải mối tình ấy cũng thật đẹp biết bao hay sao?

Đóng câu chuyện tình đã từng âm dương cách biệt nay đã được đoàn tụ trở lại, lòng ta lại nổi lên những bâng khuâng khó giải đáp.

Thật chẳng biết kết thúc như thế có hậu hay không nhỉ?

Ai mà biết được, chỉ cần biết họ đã ở bên nhau thêm một lần nữa, thế là đủ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC