Bài Học Đầu Tiên [ 最初のレッスン ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở một khoảnh vườn nhỏ cạnh phòng thí nghiệm, có hai con người đang lúi húi chăm sóc hoa cỏ... 

À, ý tôi không phải là "hai người" mà là một người con trai và một con robot. 

Người con trai đó bận rộn hơn cả, vừa chạy đi chạy lại lấy dụng cụ, vừa gắng sức giảng giải những ý nghĩa của các loài hoa và niềm vui chăm sóc chúng.

- Kiseki à, đây là hoa hồng. - Len chỉ vào một bông hồng vàng thơm ngát, ôn nhu nói với con robot nhỏ đang đứng cầm bình tưới hoa ở bên cạnh  - Nó được coi là Nữ Hoàng của các loài...

Anh chưa kịp dứt lời, một giọng nói máy móc đã vang lên cắt ngang câu nói của anh.

- Với vẻ đẹp, hình dáng cùng hương thơm nổi bật, hoa hồng là hoa biểu trưng hay được dùng nhất ở phương Tây, tương ứng trong tổng thể với hình tượng,  cả hai đều gần gũi với biểu tượng . Trong văn hóa , bông hồng vũ trụ được dùng làm vật đối chiếu với vẻ đẹp của người Mẹ thánh thần, biểu thị một sự hoàn mĩ trọn vẹn và không có thiếu sót...

Giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống thái dương, anh dở khóc dở cười, nhìn về phía con robot đang lảm nhảm những câu từ về hoa hồng mà nó search trên Wikipedia. 

- Kiseki à, ta biết.. - Anh vỗ vỗ lên bờ vai cứng, không chút độ ấm của nó - Nhưng con có thể đừng ngắt lời ta như vậy được không ? 

Nó như hiểu ra chuyện gì, khớp cổ khẽ cử động lên xuống : 

- Vâng, thưa chủ nhân. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.

- À còn nữa, con có thể đừng lên Internet để đọc như vậy, mà hãy thử cảm nhận nó một lần. Ta biết rằng điều này hơi khó đối với con nhưng ta tin sẽ có ngày con thấy được niềm vui trong những việc con làm.. 

- Vâng, thưa chủ nhân. Tôi sẽ cố gắng. 

Và Len lại quay lại với công cuộc "Giảng giải" cho nó hiểu về hoa...

Và trong đầu nó bắt đầu tính toán.. số liệu của "Cảm nhận"...

Nhưng hình như.. nó chưa được cập nhật từ này vào bộ nhớ thì phải ? Vậy thì làm sao mà nó biết để "Cảm nhận" ? 

- Thưa chủ nhân, tôi có thể hỏi chủ nhân một chút được không ạ ? 

Len lấy tay áo quệt đi những giọt mồ hôi trên mặt, quay lại nhìn nó :

- Có chuyện gì vậy ? 

- Thưa ngài, "Cảm nhận" là gì ạ ? 

Hừm.. cảm nhận.. cảm nhận.. 

Anh lấy ngón tay trỏ gõ gõ lên trán một lúc, một lúc sau như phát hiện ra cái gì, anh "Ah!" lên một tiếng rồi nói : 

- Cảm nhận là những thứ mà con có thể cảm thấy. Chẳng hạn như khi con đọc một bài thơ buồn, con sẽ thấy buồn, khi con gieo một hạt giống nhỏ, một thời gian sau nó nở ra một bông hoa tuyệt đẹp, con sẽ cảm thấy tâm hồn vô cùng vui vẻ và thoải mái. Cảm nhận xuất phát từ trái tim của mỗi người..

Con robot nhỏ lại tính toán một loạt số liệu rồi nói : 

- Nhưng thưa chủ nhân. Trong người tôi không có bất kì dữ kiện hay phần mềm nào là "Trái tim" cả. 

À.. anh nhớ ra rồi.. 

Kiseki vẫn còn thiếu trái tim.. Không có nó thì anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể khơi gợi lên bất kì một cảm xúc nào trong cô bé..


***********************************************

End chap 3 nà, ủng hộ tớ cái đi mà..  .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net