Cái giá của phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay là đêm trăng tròn...

Lúc trăng tròn nhất cũng là lúc sát khí mạnh nhất...

Cái giá phải trả cho sự phản bội, thật khủng khiếp...

.

.

.

.

.

- Kaito, Kaito, anh ở đâu? - Rin vội vã chạy vào biệt thự nhà họ Shion, mở tung cửa của tất cả các phòng ra để tìm kiếm

Có những cánh cửa không bao giờ nên mở..

Rin lấy tay che miệng lại, cố để không hét lớn nhưng nước mắt thì cứ trào ra không thể ngăn lại được. Kaito đang nằm giữa phòng khách được phủ đồ trắng muốt, bất động. Máu từ cổ họng bắn ra vương tung tóe lên tất cả đồ vật xung quanh, mùi tanh tưởi nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Mưa máu

Rất đẹp phải không?

[ "Không thể đâu!"

"Có thể! Cầu xin anh, giúp em! Nếu không làm vậy, anh ấy sẽ bị giết. Chắc chắn! Em không thể hại anh ấy được!"

"Nhưng... cậu ta sẽ nghĩ là em phản bội..."

"Thà để anh ấy hận em cả đời, chứ em không muốn phải ân hận vì đã yêu anh ấy!"

"..." *Im lặng, thở dài* "Được rồi! Anh sẽ kết hôn với em! Nhưng làm vậy gia đình sẽ không giết cậu ta sao?"

"Vâng..." *Cười buồn* "Bởi vì mối quan hệ của chúng ta sẽ giúp ích rất nhiều cho gia đình. Anh là... Em xin lỗi..."

"Không sao! Chúng ta là bạn bè mà! Giúp nhau cũng có gì sai!"

"Cảm ơn anh, Kaito!" ]

***

Nghe tiếng động phát ra từ đằng sau, Rin bỏ lại Kaito để đuổi theo. Chắc chắn đó là kẻ đã giết Kaito, mình phải đuổi theo, phải trả thù cho anh ấy, không thể để anh ấy chết như thế được. Tại sao, tại sao lại giết Kaito, anh ấy đã làm sai cái gì chứ? Tại sao? Rin vừa nghĩ vừa chạy vào trong căn phòng kia.

Phòng cưới.

Lẽ ra đó phải là phòng dành cho hai chúng ta, nhưng em phá hoại nó mất rồi.

Len đứng bên cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng một nửa gương mặt và thân hình vẫn còn vương máu trông thật đáng sợ. Anh lướt ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn về phía Rin

- Cuối cùng thì em cũng đã tới!

Rin đứng lặng ở cửa. Len? Thanh kiếm đầy máu bên cạnh? Là anh ấy giết Kaito sao? Không thể nào. Người như Len sao có thể chứ? Không, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi...

- Lại đây nào Rin, lại đây! - Len gọi cô. Rin thẫn thờ bước vào trong, bao căm tức thù hận bỗng hóa thành một mớ hỗn loạn trong đầu cô. Tại sao lại là Len? Tại sao?

Len vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh băng tiến về phía Rin. "Khuôn mặt của em dưới trăng thật đẹp. Nhưng tại sao vẻ đẹp đó không thể do tôi sở hữu. Tại sao em dám lừa dối tôi vì kẻ đê tiện kia chứ? Tại sao?" Len càng nghĩ càng thấy tức giận, đôi mắt bắt đầu đục ngầu hoang dại. Anh nhìn Rin chằm chằm, căn phòng chìm trong sự im lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của Rin và mùi sát khí nồng nặc đang quánh lại. Hai người nhìn nhau trong đêm tối tĩnh mịch, lặng im.

Một lúc sau Len mới bắt đầu cử động. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má Rin, cố gắng khắc từng nét trên khuôn mặt ấy vào tận sâu trong tâm trí mình.

- Em biết sát thủ "Moon" không? Là tôi đấy! - Len cười nhạt. - Vỏ bọc hoàn hảo đúng không? Sẽ không ai biết một tên nhân viên nhà nước quèn như tôi có thể làm điều ấy, đúng không? Em có biết vì sao tôi giết người không? Vì cảm giác đó rất thú vị, mùi máu rất quyến rũ, và màu đỏ cũng rất đẹp nữa! - Vừa nói anh vừa vuốt ve khắp cơ thể Rin. Cô rùng mình, nổi da gà vì những động chạm đó. Tận sâu trong cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô buồn nôn vì mùi máu trên người anh, thấy kinh tởm vì những gì anh đã làm. Rin cố đứng yên, cố dừng lại hơi thở của mình, cố không biểu hiện ra những gì cô đang nghĩ. Nhưng cô không thể che mắt được anh. Len nhận ra điều ấy khi nhìn vào mắt cô, đôi mắt xanh biếc đang run rẩy của Rin.

- Em sợ à, Rin?

[ "Chia tay đi!"

"Vì sao?"

"Tôi chán anh rồi! Cả đời anh chỉ là một tên nghèo rớt mùng tơi! Tôi là thiên kim cành vàng lá ngọc. Bên anh, tôi thấy mệt mỏi. Sau này kết hôn, tôi phải sống khổ cực. Xin lỗi, nhưng tôi không thể."

"Em... có yêu anh không? Những lời em nói trước đây... em quên rồi sao?"

"Yêu sao? Nực cười! Chỉ là anh đẹp trai, và có chút gì đó lạ lẫm nên tôi mới chú ý đến anh. Anh cũng chỉ là một món đồ chơi thôi. Chán thì vứt đi!"

"Em... sẽ hối hận vì điều này, Rin!"

"Không bao giờ! À! Tháng tới tôi và Kaito Shion sẽ kết hôn. Anh biết người đó mà, con trai của tỷ phú giàu có nhất nhì thế giới. Chỉ có anh ấy mới có thể đem lại hạnh phúc cho tôi."

"Em sẽ hối hận."

"TÔI KHÔNG BAO GIỜ HỐI HẬN!"]

***

Sự thật, Len làm việc cho một tổ chức bí mật chuyên ám sát các vị quan chức cấp cao của chính phủ. Những vụ việc động trời trong thành phố thời gian gần đây đều do anh gây ra.

- Thật tàn nhẫn! Một chàng trai hiền lành chất phác mà tôi biết sao có thể? Tôi không tin, tôi không tin Len. Nói cho tôi biết có phải cậu đang lừa tôi? Cậu không làm thế đúng không? Cậu đang bịa chuyện. Nói đi, ai giết Kaito, ai giết Kaito? Không phải cậu đúng không? - Rin lay mạnh người Len, khóc nấc lên, thả tung mớ cảm xúc hỗn độn đang đè nén trong đầu nhưng đáp lại chỉ là vẻ lạnh lùng vô cảm.

Tại sao phải phản ứng như vậy? Dù tôi có là gì thì cũng không quan trọng, em đâu có yêu tôi?

["Em yêu cậu ta lắm sao?"

"Vâng!"

"Hi sinh hạnh phúc của mình vì cậu ta... Thật cao thương!"

"Anh ấy sẽ hận em, nhưng còn tốt. Bởi anh ấy vẫn còn nhớ tới em..."

"Em thật ngốc!"

"Yêu ai mà chả ngốc! Anh cũng sẽ hiểu điều đó, khi anh biết yêu"

Bởi vì anh yêu em nên sẽ làm mọi điều vì em, Rin. Kể cả làm kẻ thế thân cho người khác....]

***

- Len? - Rin cố nói trong hơi thở , ngạc nhiên tột độ. Nhát kiếm đâm sâu vào tim khiến cô mất máu quá nhiều, nhưng đôi mắt thì vẫn không ngừng nhìn vào người kia. Anh vừa làm gì thế, Len?

Ánh mắt Len sáng bừng trong đêm tối, cảm giác hưng phấn bừng lên làm anh không thể ngừng tay.

Kiếm lên xuống không ngừng, cả người Rin ngập vết thương, máu chảy lênh láng trên giường, khắp căn phòng. Chẳng phải màu đỏ là thể hiện cho sự may mắn, chẳng phải người ta hay treo chữ hỷ đỏ trong ngày cưới sao?

Để tôi nhuộm đỏ căn phòng này, để hôm nay là ngày hạnh phúc của chúng ta nhé, Rin!

Máu trào ra từ khóe miệng Len, có lẽ thuốc đã ngấm. Nếu tôi không có em ở thế giới này, thì ở nơi khác, tôi sẽ có em, em phải là của tôi, phải thuộc về tôi.

Điều ngu ngốc nhất không thể tha thứ mà một người có thể làm cho người mình yêu là sự phản bội.

- Kagamine Rin, em thực sự là một kẻ ngu ngốc.

- Đây chính là hậu quả mà em phải nhận lấy vì dám lừa dối tôi.

- Tôi biết giết người vô tội như em và Kaito là không đúng, nhưng vì em, tôi có thể làm tất cả, có thể hi sinh tất cả.

- Đừng phản bội lại người yêu em thật lòng.

Len hôn nhẹ lên trán Rin, ôm chặt cô vào lòng mình. Lửa bao trùm cả căn phòng. Lửa nuốt chửng anh và cô. Nhưng yên tâm đi Rin, anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta sẽ mãi bên nhau...

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net