Người phù rể/chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Cậu muốn tôi làm phù rể sao?"

Tsukishima Kei không bao giờ hình dung được bản thân sẽ rơi vào tình huống như thế này—rằng sẽ có một người muốn nhờ hắn làm phù rể trong hôn lễ của họ. Thú thật thì, ấy cũng là hắn nói quá một tí thôi. Hắn thừa biết, sẽ có ngày mình sẽ được giao cho trọng trách này, đó là khi Yamaguchi Tadashi đã hạ quyết tâm trở thành trai có vợ. Nhưng Yamaguchi còn chưa đính hôn nữa; cả cậu và Yachi đều quyết định sẽ từ từ mà tiến, vì giờ họ muốn tập trung cho sự nghiệp của mình.

Và, ngay lúc này đây; hắn đang nói chuyện với một người không phải Yamaguchi.

"Về lý thuyết thì là phù rể của Tobio cơ, vì Kenma sẽ là phù rể của tớ," Hinata đính chính, nhưng tông giọng tươi vui không hề giảm đi.

Câu trả lời kia vừa khiến Tsukishima thấy hợp lí và vô lí cùng lúc. Nếu buộc phải thừa nhận, hắn nghĩ mình thân với Hinata hơn so với Kageyama—cậu ta nói năng có tôn trọng hơn và có thể trung hoà lại cái bịch acid trong miệng Tsukishima. Nhưng việc Kozume được mời làm phù rể của Hinata rõ ràng là một lẽ dĩ nhiên.

Cơ mà,

"Tại sao lại là tôi?" Tsukishima không nhịn được mà hỏi. Hắn không hề hợp làm phù rể. Trời ạ, hắn còn không thể nói chuyện với Kageyama mà không cài thêm mấy lời cà khịa vào từng câu mình nói ra. Tên ngốc đó quá dễ bị mắc bẫy, không trêu thì đúng là phí của giời.

Trước sự ngạc nhiên của hắn, câu trả lời của Hinata lại là, "Tại sao không phải cậu chứ?", tên đầu cam hỏi ngược lại, như thể câu hỏi của Tsukishima thực sự làm cậu ta hoang mang lắm. "Bọn tớ chỉ nghĩ, nếu như có một ai phù hợp nhất để làm phù rể cho hôn lễ của tớ và Tobio, người đó chỉ có thể là cậu thôi."

Câu trả lời nọ chắc chắc sẽ lay động điều gì đó trong tim của Tsukishima; ấy là nếu như nó có tồn tại thật. Hinata—được rồi, cả Kageyama nữa—đã rất tốt bụng và sâu sắc. Hiển nhiên rằng, những năm tháng cao trung thanh xuân ấy đều là một phần quan trọng trong kí ức của họ.

Đây là một vinh dự lớn, một điều mà Tsukishima lạnh lùng và không thân thiện nên thấy biết ơn.

"Eh, được thôi."

Hinata khịt mũi trước đáp án của hắn. "Wow, tớ có thể cảm thấy sự nhiệt tình của cậu đấy," cậu châm biếm, có vẻ như mấy trò ngày xưa của Tsukishima cậu ta học được cũng không ít đâu.

Tsukishima không thể ngăn lại cách khoé môi mình cong lên thành một nụ cười nhẹ. Tốt. Việc này, chuyện này rất tốt. Bọn họ không hề thay đổi, vẫn hệt như xưa.

"Chuẩn bị hứng chịu bài phát biểu đáng xấu hổ nhất trong lịch sử đi," hắn cảnh báo, giọng hoàn toàn nghiêm túc. "Sau bao nhiêu trò ngu ngục mà các cậu bắt tôi phải trải qua, tôi có đủ quyền để ít nhất có thể bêu xấu hai tên ngốc nhà cậu trong hôn lễ đấy."

Hinata chỉ cười. "Hồi hộp ghê nha."

Tiếng click vọng lại sau đó đảm bảo rằng người bên kia đầu dây đã cúp máy. Bàn tay rảnh của hắn gõ cành cạch vu vơ trên trackpad của laptop, hắn đưa mắt nhìn sheet excel đang mở để làm việc. Tsukishima nhìn về phía màn hình điện thoại đang tối dần trên tay kia thêm một lần, trước khi quyết định đặt nó xuống.

Chuyện là thế đấy.

---------------------

Phải đến khi việc xong xuôi thì Tsukishima mới nhận ra mình đang làm gì. Thay vì tiếp tục làm việc hắn đáng lẽ phải làm—xây dựng danh mục gian hàng triển lãm ở bảo tàng mà hắn phải trưng bày cho tour tham quan hàng năm—hắn chớp mắt trước văn bản word hiện trên laptop, nhìn chòng chọc vào đám câu chữ mình vừa viết ra.

'Chúng ta ở đây để chứng kiến sự đoàn tụ của...'

Ngay câu mở đầu đã khiến hắn co rúm cả người.

"Mình đang làm gì thế này?" Tsukishima tự rên rỉ.

Hắn nhấc một tay khỏi bàn phím, tháo kính ra và gập lại, để xuống bàn. Sau đó, hắn day day đầu mũi, mong sao làm vậy có thể làm giảm bớt cơn đau đầu đang dần hình thành.

Trong một phút lơ đãng, tay kia của hắn đã vươn ra cầm lấy điện thoại. Hắn cuộn danh bạ, rồi theo thói quen mới tạo thành gần đây, dừng lại ở một người đặc biệt. Suýt tí nữa hắn đã nhấn gọi, nhưng hắn đã dùng cảm giác tội lỗi để dằn lại. Việc này giống như thay thế người mà mình từng luôn nghĩ tới đầu tiên bằng một người khác vậy.

Lắc đầu, hắn cuộn lướt qua và cuối cùng thay vào đó, nhấn gọi một số mà hắn luôn gọi đến trong những ngày còn đi học. Thế này sẽ hợp lí hơn, họ vẫn hiểu hai tên điên kia nhiều hơn hắn.

Chưa cần đến ba hồi chuông, đầu máy bên kia đã kết nối. "Alo?"

"Chào," Tsukishima chào lại, giọng nhàn nhạt. "Giờ cậu có rảnh không?"

"...Có?" giọng người kia nghe lo lắng hẳn. "Có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì," hắn trấn an. "Tớ chỉ cần ý kiến của cậu về... một số thứ. Cậu có đang mở e-mail không? Tớ gửi qua luôn."

"Okaaay," giọng người nọ nghe không thuyết phục lắm. "Thật đấy, nghe không giống cậu chút nào. Có chuyện gì không ổn sao Tsukki?"

"Tớ đã nói rồi, Yamaguchi, mọi thứ đều ổn." Tsukishima nghiêng đầu sang bên cạnh để kẹp điện thoại trên vai. Hắn đeo kính và dùng cả hai tay gõ địa chỉ e-mail trên laptop. "Tớ chỉ cần cậu giúp nhìn qua một thứ." Sau đó đính kèm file Word và nhấn gửi.

Một lúc sau, Yamaguchi không lên tiếng nữa. Nhưng Tsukishima có thể nghe thấy tiếng máy tính đang chạy, tiếng bàn phím gõ lạch cạch và tiếng click chuột.

"Cậu biết là tớ không hiểu nhiều về mấy đồ trưng bày ở bảo tàng đâu chứ hả? Mặc dù tớ cũng muốn gíup lắm—"

"Không, không phải về cái đó."

"Tớ cũng không thể giúp cậu hoà đồng với đội của cậu đâu. Tớ biết tớ từng làm đội trưởng, nhưng đã lâu lắm rồi tớ không chơi và tớ dám chắc là Kyoutani-kun sẽ—"

"Cũng không phải chuyện đó."

"Không phải á? Thế là về cái g—" sau đó là tiếng click đúp, chắc là văn bản đang được mở ra, vì y lại không nghe thấy gì nữa. "Oh. Ohh!"

Tsukishima chờ đợi, cố kìm một cái nhăn mày cay đắng khi mà hắn biết chuyện gì sắp xảy đến.

"Ôi, Tsukki!" Yamaguchi nghe hưng phấn bừng bừng. "Ỏooo, cậu thương hai người họ thật mà!"

"Im đi, Yamaguchi, "Tsukishima càu nhàu, nhưng không nhịn được nụ cười đang nhoẻn dần trên môi. Không sao, cũng có ai nhìn thấy được đâu.

Yamaguchi lơ đẹp tiếng khó chịu của hắn—cậu đã quen với việc này từ khi họ lên năm ba trung học. "Kageyama nhờ cậu lúc nào thế? Ý tớ là—phải là Kageyama chứ nhỉ? Vì tớ đoán phù rể của Hinata sẽ là Kozume-san rồi."

"Cậu ta có hỏi đâu," Tsukishima khịt mũi, chả thèm bận tâm. "Hinata hỏi hộ đấy."

"Tất nhiên rồi," Yamaguchi bật cười. "Đến mức này rồi, nhưng cả hai cậu vẫn không chịu thừa nhận rằng các cậu là bạn tốt."

"Tớ với tên đó là bạn hồi nào?"

"Phải rồi, Tsukki. Bài phát biểu cậu vừa gửi tớ thì nói khác hẳn đấy."

Nhớ tới bài phát biểu mình vừa gửi, Tsukishima lại than vãn. "Ờ, phải, về cái đó. Tớ cần cậu giúp."

"Tớ biết mà," Yamaguchi ừ hử. Sau đó, cậu lập tức cho ý kiến ngay. "Cậu đang nghĩ về điều này quá nhiều."

"Tớ đang nghĩ về chuyện này quá nhiều là sao?" tên tóc vàng hỏi lại, lấy tay vuốt tóc qua  trán. "Đây là bài phát biểu trong hôn lễ cơ mà."

"Đây là hôn lễ của Hinata và Kageyama," bạn thân hắn chỉnh lại.

Tsukishima đứng hình, để cho câu từ dần dần ngấm vào đầu.

Hôn lễ của Hinata và Kageyama.

Hinata Kageyama.

...

Sau đó, bàn tay hắn đánh cái bẹp lên mặt, trước khi hắn rên còn lớn hơn trước. "Chết tiệt, cậu nói đúng."

Yamaguchi cười lớn. "Cậu hiểu chưa?"

"Rồi, rồi. Tớ đã làm sai ngay từ đầu." Thở ra một tiếng hằn học, hắn không buồn sửa lại những gì mình đã viết. Hắn quyết định tống hết đám kia vào thùng rác và bắt đầu viết một bài mới. "Trời ạ, tớ đã nghĩ gì vậy chứ."

"Quá nhiều. Cậu đang lo lắng," Bạn thân của hắn—người hiểu hắn rõ hơn bất kì ai khác—chỉ ra. "Bởi vì cậu có quan tâm. Cậu muốn dành điều tốt nhất cho họ."

Tsukishima ghét sự thật rằng mình bị cậu nói trúng tim đen.

Khi hắn không nói gì nữa, Yamaguchi tiếp tục. "Vấn đề là, Tsukki, cậu chỉ cần làm những gì mà cậu vẫn làm. Giống như cách cậu luôn luôn làm ấy. Như thế đã là tốt nhất rồi. Tớ nghĩ Hinata và Kageyama cũng hiểu mà. Kiểu, đấy là lí do tại sao hai cậu ấy lại chọn cậu làm phù rể ngay từ đầu, không phải sao?"

Phải rồi.

"... Cảm ơn, Tadashi," Tsukishima lẩm bẩm, việc hắn hiếm lắm mới gọi cậu bằng tên cho thấy hắn đang chân thành như thế nào.

"Không có gì, Kei."

Cạch. (tiếng cúp máy)

Nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng, Tsukishima tự nhủ. "Bởi vì mình quan tâm, ha?"

Cậu chỉ cần làm những gì mà cậu vẫn làm. Giống như cách cậu luôn luôn làm ấy.

Hít một hơi sâu, Tsukishima mỉm cười. Những ngón tay của hắn quay lại bàn phím và bắt đầu đánh máy. Lần này, hắn cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

---------------------------

Chương đầu tiên đã lên rồi đây nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net