Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị ánh mắt nóng rát nhìn chăm chú , Aoko nháy mắt đã hoá đá, đầu óc cứ "ong ong", cả người đứng im không nhúc nhích.

"Khóc không ra nước mắt", mấy chữ này bây giờ nàng mới được lĩnh hội!

Không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã lại gặp phải tên biến thái này! Nàng năm nay nhất định là phạm phải lỗi lầm gì với ông trời rồi!

"anh Kaito!" Bonnie mềm mại hô.

Kaito nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng, hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn chăm chăm nhìn Đồng Thiên Ái.

Giống như là con báo đói trong rừng rậm Châu Phi , gặp được con mồi của mình .

Bonnie si mê nhìn hắn, lại phát hiện hắn không nhìn về phía mình.

Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền quay đầu nhìn lại, dừng mắt ở trên người nữ nhân đang ngây ngốc - Aoko .

Nàng liền đánh giá một phen, nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, liếc thấy Aoko mặc một cái áo T-shirt đi cùng quần jean màu nâu, ánh mắt to của Bonie tràn ngập vẻ khinh thường.

"Kaito à, anh biết cô bé 'Làm việc lặt vặt' này sao ?" Trong lúc nói, Bonie còn cố ý tăng thêm âm điệu ở bốn chữ "Làm việc lặt vặt" .

Kaito dù có hứng thú nhìn Aoko, hắn vẫn ra giả bộ nhíu mày, "Yamamoto tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt."

Yamamoto tiểu thư? Yamamoto tiểu thư! Hắn làm sao biết nàng họ "Yamamoto" ? Chẳng lẽ hắn điều tra nàng?

"Kuroba tổng giám đốc, phải nói là ngài có mặt ở khắp nơi a!" Aoko trợn to hai mắt, hung hăng trợn trừng với tên nam nhân trước mặt.

Kaito hai tay khoanh trước ngực, đột nhiên thấy thích thú với việc đùa cợt nàng , "cô không cảm thấy đây là duyên phận sao? Lần trước 'chuyện đó' thật là làm cho ta không thể quên được!"

Duyên phận cái đầu của ngươi ! Aoko thiếu chút nữa bật thốt lên.

Kaito thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, thở hồng hộc như thiếu không khí, bộ dáng tức giận mà không biết trút vào ai, trên mặt không tự chủ giương lên nụ cười.

Nghiêng người dựa cửa, khóe miệng nhếch lên một cái.

Aoko hận không làm sao có thể đi tới xé rách cái khuôn mặt tươi cười đáng ghê tởm kia, nàng có dự cảm rất mãnh liệt, kiếp trước của mình khẳng định thiếu nợ tên nam nhân trước mắt, kẻ có nụ cười chẳng khác cún là bao, rất rất nhiều tiền!

Bonnie cảm nhận được hành động của bọn họ không tầm thường , ý niệm muốn được độc chiếm Kaito lại càng bộc phát.

Nàng không cách nào nhịn được việc nam nhân đang trong tầm ngắm của nàng, lại đi hứng thú với nữ nhân khác ! Hơn nữa, còn là một đứa "con bé làm việc lặt vặt ", không danh tiếng nữa chứ !

Khuôn mặt lãnh diễm nở nụ cười, "Phiền cô đem bánh ngọt cắt một phần cho tôi."

Aoko vội vàng nói "Vâng ! "

Vẫn cảm nhận được cái nhìn soi mói của tên nam nhân kia, cơ thể cứng ngắc đi về phía đặt chiếc bánh ngọt tinh mĩ. Mở bao hộp, cầm lấy bánh trong hộp cắt một ít .

"Tiểu thư Bonnie ,bánh ngọt của cô đây." Hai tay vô tâm đem bánh ngọt dâng lên.

Bonnie lạnh lùng nhìn nàng, trong khoảnh khắc chạm vào đĩa bánh, lại cố ý run run, đem đồng bánh ngọt lật úp.

Nụ cười trên môi trong nháy mắt tan biến,giơ tay lên cho Aoko một cái tát.

"Cô làm ăn kiểu gì vậy? Chút chuyện nhỏ nhặt như thế cũng làm không được! Thiếu chút nữa làm dơ lễ phục của tôi rồi ! "

"Cô biết bộ lễ phục này bao nhiêu tiền không ? Dù cô có làm một năm cũng không thể trả nổi đâu!"

Aoko bị cái tát làm cho đứng hình, chỉ biết ngây ngốc đứng yên một chỗ.

Kaito vô cảm, đứng yên nhìn hai người, tròng mắt thâm thúy giống như đáy biển mười vạn dặm, làm cho không người nào có thể dò xét.

Môi giật giật, nhưng như cũ không có mở miệng.

Trong thế giới này, muốn tồn tại thì phải quen với những chỉ đạo của cấp trên, nhất là 1 đại minh tinh như Bonnie. Bọn họ lúc trước vui vẻ, mấy giây sau lại nóng giận chửi bới, đây là chuyện thường xuyên diễn ra.

Huống chi, hắn cũng rất muốn nhìn một chút, Aoko sẽ phản ứng như thế nào.

Tiểu nữ nhân này, tính tình nóng nảy giống như 1 con nhím, hẳn là phải đem tiểu thư Bonnie ra thống mạ một trận rồi sau đó mới phủi tay bỏ đi, Kaito trong lòng phỏng đoán.

"Tôi.." Thật lâu, Aoko khép nép nói, "Thật xin lỗi, Bonnie tiểu thư! Xin cô tha thứ cho tôi!" Công việc này nhiều tiền như vậy nhất định không được bỏ lỡ

Cô gái này lại nói xin lỗi, quả thật làm cho Kaito mở rộng tầm mắt.

Hắn vô cùng hoài nghi, Aoko trước mắt có phải cùng một người với Aoko ngày hôm qua vọt tới phòng làm việc hắn hay không ! Phản ứng của nàng, thật làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc!

Bonnie tựa hồ vẫn không giải tỏa được mối hận trong lòng, bén nhọn trách cứ.

"Người nào dẫn ngươi đến đây? Đem người lãnh đạo trực tiếp gọi tới cho ta! Người như cô mà cũng được làm ở đây sao?"

"Bonnie tiểu thư... Thật xin lỗi... Tôi..." Aoko run lên như sắp khóc

Mặc dù phần công việc này có cực khổ chút, nhưng tiền lương rất cao. So với mấy phân công còn lại mà nói, tiền công lại gấp đôi

Quan trọng là, công việc này hoàn toàn hợp với thời gian học ở trường. Mất đi công việc tốt như thế, quả thực rất đáng tiếc!

"Ngươi có nghe hay không,mau gọi cấp trên trực tiếp của Ngươi tới cho ta!" Bonnie hài lòng nhìn vẻ bối rối của nàng, định giơ tay tát nàng thêm cái nữa, tự nhiên một cánh tay của ai đó ngăn cô lại

"Đủ rồi!" giọng nam thâm trầm cất lên

Bonnie ngạc nhiên quay đầu nhìn về Kaito, cảm thấy không thể hiểu nổi ý định của hắn.

Bonnie là một tay hắn bồi dưỡng, vừa xuất hiện được một tháng đã nhanh chóng nhảy lên thành ngôi sao, hoàn toàn là do dựa vào thế lực cùng với tài lực của Kaito

Trước kia cảnh này không phải là chưa từng phát sinh, nhưng Kaito chưa bao giờ ngăn cản nàng.

Thế mà lần này, hắn tự dưng lại xen vào mở miệng!

"Kaito..."

Kaito nhìn về Bonnie, nụ cười trên mặt như quỷ Satan, không ai có thể kháng cự được uy hiếp phát ra từ đó

"Nếu còn nói nữa chỉ làm mất phong độ"

Bonnie tức giận im bặt, nhìn Aoko. Trong lòng nín thở, khuôn mặt càng tối lại, nàng cư nhiên lại bị 1 con bé ti tiện làm công việc lặt vặt làm cho mất mặt!

Kaito hài lòng gật đầu với Bonnie, rồi phóng tia nhìn khiêu khích sang Aoko.

Cũng không phải là chuyện đại sự gì, tiểu thư Yamamoto sau này chỉ cần chú ý một chút là được

Aoko nhận được ý vị thâm trường trong ánh mắt hắn, nhíu mày.

Gương mặt vừa thấp thỏm lo âu, cũng là không khỏi bồi hồi, tựa hồ như đang cố gắng đè nén cái gì. Hít thở sâu một hơi , cắn răng.

"Không cần! Kuroba tổng tài anh không cần phải nói thay cho tôi. Còn Bonie tiểu thư, bây giờ tôi thu hồi lời nói xin lỗi vừa rồi. Chuyện rốt cuộc là tình huống gì, tôi nghĩ cô rõ hơn tôi nhiều."

"Cái tát kia, tôi coi như là bị mèo hoang cào. Cô nếu còn muốn động thủ,tôi sẽ không chút do dự phản kích. Ngoài ra không cần gọi cấp trên của tôi. Tôi bây giờ liền từ chức"

"Này !"Kaito sững  sờ không nói được câu nào

Cúi đầu, âm thầm suy tư chuyện gì đó
"Kaito..." Bonnie rốt cục đứng dậy, đi tới bên cạnh Kaito, ôm tay anh ta nói

" Kaito, em yêu anh

Kaito gạt tay Bonnie ra nói

" Nhưng tôi không yêu cô. Đã một tháng rồi Bonnie, đối với cô tôi đã thấy chán

"Một biệt thự tư nhân gần biển, một ngàn vạn chi phiếu còn có một bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi danh. Mấy thứ này đủ rồi chứ"

"Kaito, em..." Bonnie nghe được những lời này, ánh mắt bắn ra vẻ tham lam, "Em biết rồi..."

Kaito đích xác là một người tình lãng mạn , hắn đối với nữ nhân hào phóng hơn nữa ôn nhu.

Bất cứ chuyện gì, một khi hắn đã quyết, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi.

Nghe nói mỗi nữ nhân sau khi chia tay với hắn, cũng sẽ không quên hắn.

Bonnie bây giờ cũng nhận thấy điểm này, hắn chính là loại người có thể làm cho nữ nhân không bao giờ quên được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net