Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng hội nghị, tất cả nhân viên đều đến đông đủ, theo thứ tự xếp thành mấy hàng ngay ngắn. Cửa lớn bỗng nhiên mở ra, vị quản lý mỉm cười đi vào phòng họp kế sau đó xoay người chờ đợi người phía sau. Kaito cùng Shinichi một trước một sau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Hai người bọn họ giống như là minh tinh điện ảnh khiến cho mọi người đều phải ngước nhìn, không thể không sợ hãi cảm thán ông trời sao lại tạo nên 2 người đàn ông tuyệt mĩ như thế.

Bỗng chốc tiếng nghị luận vang lên từ bốn phía.

- Nha! Vị này_là Kuroba tổng sao? Vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi nha – bốn mắt muội muội đưa tay xoa xoa tròng kính.

Một nhân viên nữ khác phụ họa theo:

- Đúng nha! Phụ nữ ở đất nước Tokyo này đều muốn mình trở thành tình nhân của anh ta. Nghe nói anh ta mới từ Anh quốc trở về. Nửa năm trước liền biến mất.

- Làm sao cô biết rõ như vậy? - bốn mắt muội muội tò mò hỏi

- Này còn không đơn giản sao, Kuroba đại tổng giám đốc là người mà ngươi ái mộ đi. Chắc hàng đêm khi ngủ đều nhớ đến anh ta - nam nhân bên cạnh cô ý đâm xuyên sự thật.

Aoko tham món lợi nhỏ tâm địa, cẩn thận lui về phía sau, cố gắng chen đến góc cuối cùng. Nghĩ đến chính mình tận lực che giấu một chút, cố gắng không làm cho người khác chú ý."

Làm sao lại đúng lúc như thế. Vừa mới phỏng vấn thành công trở thành thoát khỏi tình trạng thất nghiệp, tự dưng đảo mắt một phát công ty đã bị người khác thu mua rồi. Hơn nữa xí nghiệp thu mua, trùng hợp chính là tập đoàn N.E. Bọn họ đang đóng phim truyền hình sao? Sao lại khoa trương thế chứ. Trong lòng dần dần xuất hiện dự cảm không tốt, đầu cũng trở nên choáng váng gay gắt. Chẳng lẽ nói, đây tất cả đều do tên kia sắp xếp.

Kaito đứng chính giữa căn phòng, không nói câu nào. Tầm mắt đảo quanh phòng tìm kiếm, rốt cục cũng rơi xuống cái người đang cúi đầu trốn ở cuối góc phòng . Thanh âm của Shinichi vững vàng truyền đến

- Đầu tiên, xin giới thiệu với mọi người, vị này là tổng giám đốc tập đoàn N.E- Kuroba Kaito tiên sinh. Ngay sau đó, giọng nói đầy nam tính của Kaito vang lên

- Thật cao hứng cùng mọi người gia nhập N.E, bắt đầu từ hôm nay, công ty sẽ phát triển một loạt hạng mục đầu tư, hi vọng mọi người cùng nhau chung tiến, cố gắng đạt được thành tích tốt nhất.

- Răng rắc" tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Đối với mọi người mà nói, có thể trở thành nhân viên của tập đoàn N.E quả thật giống như nằm mơ. Cũng có thể nói bọn họ từ một tiểu trí thức hèn mọn ngay lập tức vinh dự trở thành tinh anh

Tập đoàn N.E - truyền kỳ của giới thương nghiệp Tokyo. Kuroba Kaito, người đàn ông có thể hô mưa gọi gió tựa như chính hắn là thiên tử.

Chợt, vang lên đâu đó một hồi hò hét. Không còn nghe thấy giọng nói của Kaito, Aoko cảm thấy xung quanh khác thường chậm rãi ngẩng đầu lên, hoảng hốt thấy thân hình cao lớn của hắn ngay lúc này sao lại gần mình như thế. Đôi mắt nheo lại, có thể nhìn thấy bên trái lông mày đuôi hơi nơi, một ít viên nhàn nhạt trà.

- A! thì ra em cũng là nhân viên nơi này sao?

Kaito lạnh nhạt nói, trong ánh mắt tất cả đều là tính toán.

...Trầm mặc. Aoko nhìn hắn đôi mắt lộ rõ vẻ khẩn trương, đôi tay nhỏ bé nắm lại thành đấm. Cái tên biến thái ghê tởm này. Hắn còn đang muốn làm vẻ sao? Lúc trước cũng giả bộ, đến nơi này vẫn còn tiếp tục. Hắn muốn giả bộ lắm đúng không? Được rồi! Ðã thế cô sẽ theo hắn đến cùng. Nhìn xem hắn muốn thế nào.

- Đúng vậy, Kuroba tổng. – Aoko tận lực khắc chế tâm tình của mình, giọng nói bình bình.

Kaito chợt cúi đầu xuống hỏi:

- Chân của em khá hơn chút nào chưa? Mới hôm trước lại trật chân. Anh thấy có vẻ nghiêm trọng lắm đấy.

Hả. Hắn hỏi chuyện này làm gì chứ?

- Không sao. Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Cám ơn Kuroba tổng đã quan tâm.

Aoko cẩn thận đáp trả, không dám có một tia chậm trễ.

- Có đúng thế không? Kaito nỉ non một tiếng.

Aoko vội vàng gật đầu như giã tỏi, tự đắc

- Vậy anh sẽ phân phó mọi người đặc biệt " chăm sóc" em. Chân của em bị thương đi lại sẽ khó khăn. Kaito tốt bụng đề nghị, không phải chứ? Hắn không có tốt bụng như thế đâu.

Nhìn hắn xoay người rời di, trên môi nở ra nụ cười chói mắt, khiến Aoko cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ thấy hiện tại lại xuất hiện.

Giống như cô đang đi trong một ngõ hẻm tối tăm, sống lưng có cảm giác lạnh lẽo đến tê dại.

Mỗi nhân viên xừ lý công, một ít cách một ít cách khoảng cách mở.

Vị quản lý thân mình mập mạp đi tới trước bàn làm việc của Aoko, vui vẻ nói:

- Nakamori tiểu thư! Kuroba tổng đã nói, bắt đầu từ hôm nay cô chỉ cần phụ trách việc sửa sang lại tài liệu là được rồi.

- Quản lý. Aoko mặc cho chân đau, đứng lên trợn to hai mắt nhìn.

Làm cái gì vậy? Hắn không phải xem cô là một phế nhân mặc sức mà nuôi dưỡng sao?

Đồ biến thái ghê tởm.

- Tiểu thư! Cô thật là may mắn nha . Vừa vào công ty đã nhận được đãi ngộ tốt như vậy.

Tiền lương cũng sẽ không đâu nha. Quản lý nói xong, vui về vô vô bả vai nàng.

Aoko nhìn vị quản lý tươi cười rời đi, cả người ngã ngồi trên ghế.

- Ai nha! Thật là hảo phúc quy nha. Kuroba tổng tự mình chiếu cô! Sau lưng Aoko vang lên giọng điệu chanh chua của một nữ nhân viên.

Một người khác lại tiếp lời:

- Chính là như thế nha. Chuyện tốt như thế không phải ai cũng gặp được đâu. Không cần làm gì nhiều cũng có thể lĩnh tiền lương nha. Cô hẳn là vụng về lắm đây.

Một người nữa mang theo giọng điệu cay nghiệt nói:

- Sớm biết như vậy, tôi vừa rồi cũng té một cái có phải giờ tốt rồi hay không?

- Cô sẽ được Kuroba tổng chú ý sao? Một nam nhân trong công ty nhìn thấy màn kia, không nhịn được chen miệng nhạo báng

Nữ nhân đứng bên cạnh liếc hắn một cái, chanh chua lên tiếng: - Tôi làm sao sẽ giống như người khác biết tính kế chứ. Hiểu được thế nào là " lạt mềm buộc chặt " . Tôi có muốn cũng không học được.

Những lời trách móc xung quanh dồn dập truyền vào trong tai, Aoko trong lỏng buồn chán không thôi, đầu cúi xuống thật thấp, giả dạng chính mình làm một con đà điểu.

Lúc này cô mới phát hiện ra, mình ở trong công ty làm việc, tình cảnh càng ngày càng xấu đi. Lòng ghen ghét của phụ nữ tùy thời sẽ đem cô dìm chết. Cô may mắn không chết đuối thì cũng chết vi bị họ giày vò.

- Bá. Aoko lập tức đứng dậy, trong lòng đã có quyết định

Mặc cho vết thương dưới chân, Aoko hiên ngang bước qua ánh mắt của mọi người.

Lúc này mới phát hiện ra, mình ở trong công ty này tình cảnh, sẽ thay đổi phải càng ngày càng hỏng bét! Nữ nhân ghen tỵ, tùy thời sẽ đem nàng chết đuối! Ngập không chết cũng có thể đem nàng giày vò chết!

"Bá -----" đứng dậy, trong lòng có quyết định. Chịu đựng chân đau, một qua một qua Địa Tẩu xuất chúng tầm mắt của người trong.

Dọc theo lối đi nhỏ, thỉnh thoảng đi qua mấy nhân viên, Aoko cố nén nỗi đau từ đôi chân, từ từ đi tới cửa phòng làm việc của quản lý, đưa tay lên gõ cửa

- Vào đi – Giọng nam trong phòng vang lên

Mở cửa, cả người đi vào trong, quản lý ngẩng đầu lên nhìn người đang tiến đến, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, một phản trước lãnh đạm thanh âm. Phải nói Aoko tham món lợi nhỏ tỷ, nhưng là Kuroba tổng lại cố ý phân phó muốn hắn để ý chăm sóc người này. Thật sự là không thể nào đắc tội được, nói không chừng sau này hắn còn phải dựa vào cô gái này để thăng chức.

... Ngay cả thuộc hạ của anh ta, khi cười cũng thật là giống cún quá đi.

Biểu tình của Aoko đối với Kaito hết sức chán ghét, lại cố gắng nén lại ...., ngồi xuống trước bàn làm việc.Quản lý vẻ mặt ôn hòa hỏi:

- Nakamori tiểu thư có chuyện gì sao?

Lúc trước ở phòng nhân viên, những lời nên nói không phải đã nói rõ ràng rồi hay sao? Hiện tại đến tìm hắn, không biết là vì lý do gì đây?

- Tôi...- Aoko ngước nhìn viên quản lý, kiên quyết nói- Xin lỗi, quản lý! Tôi muốn từ chức!

Mặc dù công việc này rất thoải mái, rất dễ dàng, có thể nói là không cần làm gì hàng tháng cũng lĩnh rất nhiều tiền. Nhưng mà nó lại khiến cô cảm thấy khó chịu không yên. Cô tình nguyện gian khổ giành giật từng đồng một, tình nguyện chịu mưa đi giao đồ ăn, tình nguyện hướng người khác cúi đầu khom lưng, nhưng cũng không muốn ở nơi này làm một con sâu gạo. Huống chi đây lại là " Vinh hạnh đặc biệt" do tên biến thái ác độc kia ban cho. Từ lúc bắt đầu đã không muốn có bất kì liên lệ nào với anh ta, cho dù là nửa năm sau cũng không muốn cùng hắn dây dưa.

Quan hệ của bọn họ cũng chỉ là một phần của khế ước, huống chi khế ước hiện giờ đã sớm giải trừ.

- Nakamori tiểu thư, cô hẳn là đang nói đùa đúng không?- Viên quản lý xấu hổ cười

Điều kiện làm việc tốt như thế bao nhiêu người mong ước cũng chẳng được.

Tổng giám đốc tập đoàn N.E– Người đàn ông độc thân hoàng kim- Phụ nữ thấy hắn đều sẽ bị mê hoặc. Cô cư nhiên lại muốn từ chức. Thật là có lầm không đây?

Aoko tản đi nụ cười, vẻ mặt thành thật nói:

- Không sai, Quản lý, tôi không có nói đùa. Tôi đến là để xin từ chức.

Không cần phải ở lại chỗ này, hằng ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống. Càng không cần hắn ta che chở cuối tháng lĩnh một đống tiền lương như thế.

Cảm giác bị người khác điều khiển và định đoạn cô rất ghét, chẳng khác nào một con rối.

- Nakamori  tiểu thư, cái này.... – Viên quản lý có chút khó xử, không biết phải làm thế nào cho phải.

Aoko chấp nhất nói:

- Quản lý, tôi nghĩ công ty không chỉ có mình tôi. Hiện tại tôi từ chức đối với công ty cũng không ảnh hưởng gì quá lớn.

Vẻ tươi cười trên mặt bỗng dưng biến mất, viên quản lý suy tư trong chốc lát :

- Như vậy đi, tôi gọi điện thoại xin phép Tổng giám đốc

Dù sao cũng là người mà tổng giám đốc cố ý muốn hắn chăm sóc, hiện tại đáp ứng cho cô nghỉ việc, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn thật sự là không đảm đương nổi.

Nói xong, cầm điện thoại lên ấn một loạt chữ số

- Kuroba tổng, quấy rầy ngài! Chuyện là như thế này.... – Giọng nói hắn mang chút khẩn trương

Aoko không nháy mắt nhìn anh, quan sát từng biểu tình rất nhỏ của người đàn ông trước mặt mình. Mặc dù không biết bên kia, tên biến thái nói những gì nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an.

- Dạ vâng! Tôi đã biết – Viên quản lý mỉm cười nói xong, cúp điện thoại

Aoko vội vàng hỏi:

- Quản lý, tổng giám đốc có phải hay không đã đồng ý? Vậy tôi hiện giờ mang đơn từ chức giao cho phòng nhân sự rồi có thể đi đúng không?

Quản lý lập lòe cười, nhức đầu nói :

- Xin lỗi! Nakamori tiểu thư, sợ rằng mọi chuyện không dễ như vậy

Tình không phích lịch

- Tại sao? Tại sao không thể. Aoko trợn to hai mắt.

Căn bản cũng không có lý do gì tại sao hiện tại cô từ chức lại không thể.

không phải đâu. Không có khoa trương như vậy chứ. Quản lý vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười như trước, từ từ nói:

Bởi vì lúc trước Nakamori tiểu thư ký hợp đồng nửa năm với công ty, hiện tại nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì không thể nghỉ việc. Dĩ nhiên nếu Nakamori tiểu thư nhất định muốn nghỉ việc thì phải bồi thường công ty 3 tháng tiền lương. Còn có điều này nữa, ở công ty cho đắt trường học trên giấy biên nhận, đánh giá sẽ là " soa bình".

Người đàn ông trước mặt nở nụ cười, giống một người hoàn toàn xa lạ, khiến Aoko cảm thấy đau đầu, trong lúc nhất thời thế nhưng lại im lặng không biết nói gì. Hắn rốt cục muốn thế nào. Tên khốn đó.

- Quản lý, tôi có thể gặp Kuroba tổng không?

Tôi hi vọng tự mình nói chuyện với tổng giám đốc một chút – Aoko nhịn xuống tức giận trong lòng, uyển chuyển nói.

Quản lý dường như chỉ chờ cô nói câu đó liền vội vàng gật đầu:

- Được được! Phòng làm việc của Kuroba tổng nằm ở cuối dãy bên trái.

Giữ lại nụ cười trên môi, Aoko đứng lên. Dưới chân đem lại từng trận đau đớn nhưng cũng không bằng tiếng gào thét trong lòng. Ra khỏi phòng làm việc, theo hướng trái đi lên, từng bước từng bước hướng đến phòng làm việc của tổng giám đốc, cảm thấy thật bất đắc dĩ

Aoko! Ngẩng đầu lên! Không cần phải sợ hãi! Lấy tinh thần mạnh mẽ lúc trước ra! Nhất định không thể bại dưới tay kẻ biến thái kia! Phải kiên cường hơn nữa.

Hít thở sâu một cái, giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, thật đúng lúc cánh cửa liền mở ra. Shinichi thân thể cao lớn, chặn trước cửa, đem cả người cô bao phủ hoàn toàn, lúc này nhìn cô thật thật nhỏ bé có thể đem bỏ vào túi áo cũng vừa.

Aoko trên mặt thoáng qua một kia kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục lại vẻ trấn định.

- Người đã đến rồi, vào đi thôi –Shinichi nghiêng người sang bên, thoát ra lời nói

Aoko liếc nhìn anh một cái, gương mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì

Đây là tâm phúc bên cạnh kẻ biến thái, đây đều là loại đàn ông sinh cho cô cảm giác chán ghét, ghê tởm! Chỉ gần cùng tên biến thái kia có chút liên quan bất luận là ai cô đều chán ghét. 

Shinichi thấy cô như thế có cảm giác trắc trở, xoay người đi thuận tay đóng cửa lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net