Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kaito nghiêng đầu nhìn về phía Azami, nụ cười dịu dàng trên môi khiến người khác cảm thấy về mùa đông :

-Bảo bối, dường như cho tới hôm nay anh chưa từng đi ăn lẩu lần nào

Lời của hắn, Azami vừa nghe đã hiểu, vội vàng đón ý hùa theo, nhẹ nhàng đề nghị:

-Kaito, vừa đúng có hỏa oa điếm, không bằng hôm nay chúng ta đi thể nghiệm loại thức ăn bình dân này đi.

Thức ăn bình dân? Bình dân?

"Kuroba tổng cao quý, kiểu người cao cao tai thượng như anh, từ nhỏ đến lớn chắc chưa khi nào đi xe buýt đúng không?"

"Bất luận là vật gì mà anh từng tiếp xúc qua, có lẽ người bình thường như tôi đây cả đời cũng không được chạm qua dù chỉ một lần"

"Tôi chán ghét loại người như anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tôi chán ghét loại người lắm tiền nhiều của như anh, chán ghét loại người khi cười nhìn giống chó vô cùng. Anh! Tất cả mọi thứ của anh đều khiến tôi chán ghét"

Lời nói của cô giống như lời nguyền của ma quỷ, vang mãi bên tai hắn không biết bao nhiêu lần. Aoko em trải qua bao nhiêu vất vả, chịu qua bao nhiêu khổ sở đều là anh không thể nghĩ đến. Em sẽ tịch mịch sao? Người phụ nữ ngu ngốc lúc nào cũng giả bộ kiên cường đó. Kaito hai mắt chợt nhắm lại, đôi lông mày cũng theo đó mà nhíu lên.

- Kaito? Azami thấy anh không trả lời, nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Kaito lúc này mở mắt ra, bộ dáng trầm tư vừa rồi cũng theo đó mà biến mất, nhíu mày nói:

- Vậy chúng ta đến đó thử xem thế nào. Nói đúng hơn là hắn muốn nhìn thấy cô gái nhỏ của mình.

Trong nhà hàng, vị trí gần cửa sổ, Akira ngồi đối diện với Aoko. Phục vụ vội vàng lấy ra thực đơn đưa tới cho anh:

-Tiên sinh, tiểu thư hai vị dùng gì ?

Akira nhận lấy thực đơn, xoay lại đưa cho Aoko, cười nói:

-Aoko, em thích ăn món gì? Em gọi đi

-A. Tốt quá.

Aoko khoa trương kêu lên, giống như đứa trẻ nhỏ nhận được món đồ chơi yêu thích. Chỉ có như thế này ngăn cách vô hình giữa hai người liền biến mất.

Cố ý cười vui vẻ, cố ý lớn tiếng nói chuyện, cố ý giống như trước đây, nhưng thực lòng Aoko hiểu được, gương đã vỡ dù có hàn gắn lại đi chăng nữa cũng sẽ để lại những vết nứt.

-Chọn món nào ngon nhất trong nhà hàng đi. Những món khác từ từ gọi sau - Aoko cầm bút ở thực đơn giấy than, điền món ăn.

Tiêu Bạch Minh chợt nhớ ra điều gì, hướng phía phục vụ dặn dò : "không bỏ ớt, tuyệt đối không được bỏ ớt

-Vâng thưa tiên sinh — phục vụ mỉm cười gật đầu

Aoko cúi đầu, tay cầm bút trong nháy mắt ngừng lại. Anh biết cô không ăn được đồ cay, biết cô khi ngủ sẽ đá chăn lung tung, biết cô ném ba kéo bốn, anh biết có ghét gì thích gì ngay cả những thói hư tật xấu của cô anh cũng biết.

Cảm giác thâm trầm bỗng dưng xuất hiện trong lòng, Akira nhìn về phía Aoko, thấy cô cúi đầu xuống, hắn không nhìn thấy mặt cô, càng không nhìn thấy biểu tình trên mặt cô lúc này cho nên hiện tại hắn không biết được trong lòng cô đang nghĩ điều gì-

-Aoko, em chọn món xong chưa. Akira cất giọng hỏi

-Dạ.

Cổ giọng cô có chút lấp, nhắm mắt lại định thần sau đó liền mở ra, nhìn anh mỉm cười. Đem thực đơn đưa lại cho người phục vụ, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ:

-Là những món này, Đúng rồi, anh Akira, hôm nay em muốn ăn cay một bữa. Được không?

-Hả — Akira sửng sốt một hồi — được

Aoko hướng về phía phục vụ tươi cười:

-Ok! Tốt rồi, nhưng đừng làm quá cay nha!

-Vâng, chúng tôi sẽ làm theo ý kiến của tiểu thư - phục vụ nhân lấy thực đơn rồi xoay người bỏ đi.

Quay đầu lại, Aoko tươi cười hướng Akira giải thích :
-Khó có dịp nào như hôm nay, em muốn thay đổi khẩu vị một chút, khiêu chiến với cực hạn của chính mình. Hắc hắc!

Akira không nói lời nào, cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, ngón tay dài lơ đãng chạm tới thành ly, hơi trà nóng hổi trong ly nước bốc lên cao, cảm giác lòng bàn tay ấm áp lạ thường. Là khiêu chiến với cực hạn của mình sao? vẫn là muốn phủ nhận mọi sự quan tâm của anh đối với cô.

Một hồi im lặng, bàn bên cạnh bỗng truyền đến từng trận reo hò

-A. Người đàn ông kia rất đẹp trai nha! Đẹp như thế nào à? Giống như minh tinh điện ảnh vây. Bàn bên canh cô bé con giống như chính minh phát hiện ra "Tân Đại Lục" kêu lên.

Người bạn đi cùng cũng phụ họa theo. 

-Thật sao? Mình thấy so với minh tinh còn đẹp trai hơn. A! Nhìn người đó thật quen mắt.

-Cái gì mà nhìn quen mắt. Anh ấy chính là.... Sự sùng bái hiên rõ trên khuôn mật cô bé con.

cô bạn đi cùng giật mình kêu lên :

-Anh ấy là Kuroba Kaito sao? Người đàn ông khiến cho tất cả phụ nữ Tokyo chết mê chết mệt — tổng giám đốc Kuroba Kaito ?

-Chính là anh ấy. Đẹp trai quá. Sao anh ấy lại đến nơi này ?

-Nhìn xem! Người phụ nữ bên cạnh anh ấy nhìn cũng quen quen mặc dù có đeo kính mát, chỉ là vóc người như thế thực sự có phải là.

-Chẳng lẽ là người yêu của anh ấy sao ?

-Có đúng không vậy ? làm sao bây giờ ? có thể hướng tới xin chữ kí của anh ấy không?

-Cái đồ ngốc này, không thấy anh ấy đang ở cùng người yêu hay sao ? Lại còn muốn xin chữ kí nữa

 Aoko nghe người khác bàn tán như thế liền hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa, không cần tìm kiếm đâu xa liền thấy bóng dáng của hai người kia. Quá chói mắt.

Kaito vô luận là hắn xuất hiện ờ nơi nào cũng sẽ lấy được toàn bộ chăm chú của người khác, huống chi là ở nhà hàng nhỏ như thế này. Mà người phụ nữ bên cạnh, cùng hắn giống nhau đều khiến cho mọi người quay lại ngắm nhìn. Hai người như thế, thật là xứng đôi.

Cái gì chứ? Aoko! Phải nói là cái tên biến thái này lại bắt đầu dụ dỗ, muốn hại con gái nhà lành mới đúng. Nhìn lại đi. Đồ biến thái đáng ghê tởm.

Tiếng bàn tán không ngừng vang lên khắp nơi, Akira không nhịn được quay đầu lại nhìn. Tầm mắt dừng lại trên người đàn ông mang đầy khí chất vương giả ngoài cửa, nhận thấy đôi mắt lạnh lẽo kia đang hướng về phía mình, nhất thời Tiêu Bạch Minh cảm thấy cả người run lên.

Người đàn ông đó căn bản không phải là anh họ của Aoko. Hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn N.E - Kuroba Kaito.

Akira chợt nhớ lại thời điểm hai ngươi gặp mặt lần đầu tiên, cái cảm giác bức bách rất rõ ràng. Có lẽ khi đó vì trời quá tối, có lẽ chính là thế, nên sẽ không cảm nhận được điều gì. Sau này, khi nhìn thấy bài viết về Kaito trên báo, anh lúc này mới chợt nhận ra.

Anh không hỏi Aoko tại sao lại muốn lừa gạt anh, tại sao lại nói tổng giám đốc lớn nhất Tokyo Kuroba Kaito là anh họ của cô. Chính vì anh một mực tin tưởng đằng sau mỗi lời nói dối đều có những nguyên nhân của nó. Cô không nói anh cũng sẽ không hỏi.

Nhưng là hiện tại, Kaito cư nhiên đi vào nơi này. Hắn tới đây làm cái gì? Quan hệ giữa hắn cùng Aoko cuối cùng thì là gì? Trong lòng anh khốn hoặc càng lúc càng lớn, thấp thoáng đâu đó là chút bất an. Cảm giác đó rất mãnh liệt, hắn đến nơi này, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt.

Định liễu, trấn tĩnh lại lòng mình, quay đầu nhìn về Aoko, lại phát hiện ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm vào Kaito, biểu tình giống như muốn mang người đàn ông kia băm vằm thành trăm mảnh.

- Aoko. Em muốn uống gì? Akira ho nhẹ một tiếng, tìm chủ đề nói chuyện.

 Aoko nghe tiếng anh gọi, vội vàng " A" - một tiếng, ngắc ngứ nói " nước uống ... tùy tiện thôi anh.... Em uống gì cũng được"

Cúi đầu xuống, Aoko ước gì mình có thể thu nhỏ người lại, tốt nhất là nhỏ như con kiến vậy. Có như thế, tên biến thái kia sẽ không nhìn thấy cô. Nhưng mà thật kì quái, tên biến thái làm sao lại đến những chỗ như thế này? Tại sao hắn đúng lúc xuất hiện ở đây chứ? Lần thứ nhất, lần thứ hai, không lý nào năm lần bảy lượt bọn họ lại cùng hắn giáp mặt nhau.

Phục vụ nhà hàng nhanh chóng đến báo cho quản lý, vị quản lý vội vàng chạy ra nghênh đón. Kaito nắm tay Azami, hướng vị quản lý nhỏ giọng dặn dò mấy câu. Ánh mắt hắn cứ như vậy trực tiếp dừng tại vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy chiếc áo sơ mi Aoko đang mặc trên người.

- Vâng! Vâng! Kuroba tổng! Hôm nay ngài đại gái quan lâm nhà hàng nhỏ chúng tôi, thật là vinh hạnh ngàn đời. Quản lý vừa gật đầu vừa cúi đầu nịnh nọt

Kaito quét mắt nhìn về phía Aoko, lạnh lùng nói:

- Toàn bộ lầu hai tôi bao trọn, nếu như trên này có khách, hôm nay tôi mời mọi người một bữa.

- Dạ! Dạ! Tất cả nghe theo Kuroba tổng - quản lý tươi cười đáp lại, quả không hổ danh là đệ nhất tổng giám đốc Tokyo.

Azami theo đó mà tựa đầu vào vai Kaito, tay trái cũng ngang nhiên vòng quanh vòng eo của hắn, cố ý cho mọi người thấy, chính mình như thế nào được hắn cưng chiều. Đôi mắt to xinh đẹp, sắc bén mà quét qua vị trí gần cửa sổ. Nói đúng hơn, đây chính là cố tình muốn ai đó nhìn thấy.

Chợt, Kaito mỉm cười nói:

- Hai người chúng tôi ăn cơm có chút nhàm chán, như vậy đi, phiền quản lý mời hai vị kia cùng chúng tôi ăn cơm.

Tay của hắn ngay su đó giơ lên, giống như vị quân vương điểm con dân của mình, tùy ý mà di chuyển, dừng lại bàn của Aoko.

- Được được! Kuroba tổng đã phân phó, tôi nhất định sẽ đem hết khả năng của mình để làm. Viên quản lý hiến mị nói.

Kaito nhìn quản lý đi về phía cửa sổ, nhìn thấy hắn bắt đầu nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, Aoko ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt hình viên đạn bắn về phía hắn, cảm giác cô có chút nghiến răng nghiến lợi. Cha! Sao mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của cô anh đặc biệt thấy vui vẻ. Chẳng lẽ anh bị con nhím nhỏ kia chỉnh nhiều lần đâm ra nghiện hay sao?

Azami không còn dựa vào vai Kaito, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, ánh mắt nhìn về phía Aoko mang theo ý khiêu khích. Bàn về dáng người, cô đều là hơn người, nhưng tại sao cô có cảm giác chính mình gặp phải đối thủ. Trước đây cũng từng gặp qua những người phụ nữ của Kaito nhưng lại không hề mang lại cảm giác này. Không được! Tuyệt đối không thể như những người phụ nữ trước đây, bị anh vất bỏ.

Một lát sau, vị quản lý có chút xấu hổ, trở lại

- Thế nào? Chuyện như vậy mà làm không xong sao? - Kaito dường như đã sớm đoán được kết quả, trong giọng nói đều là sự nhàn nhạt giễu cợt.

Vị quản lý, trán đầy mồ hôi:

- Cái đó.... Kuroba tổng.... Vị tiểu thư kia nói....- Cô ấy nói gì? - trong đầu hắn hẳn là đang nghĩ xem không biết cô sẽ nói những gì.

- Vị tiểu thư kia nói.... - quản lý ấp a ấp úng, cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông trước mặt, nhìn thấy hắn gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói - vị tiểu thư đó nói " cuộc sống tự do, không có ai quy định nhất định phải cùng ngài ăn cơm"

Kaito nhìn về phía Aoko, lại phát hiện cô cũng đang nhìn lại nơi này, sau đó đưa tay hướng mình trưng ra thái độ" coi thường" . Đôi môi hắn lúc này vô tình giương lên.

Azami thấy rõ từng biến hóa trên khuôn mặt Kaito, mặc dù rất nhỏ nhưng cô dễ dàng có thể nhận ra. Liếc mắt nhìn về Azami thấy trong đáy mắt anh kia phần Liên Y bắt đầu phục.

- Chuyện này tôi hẳn là đã giao cho anh rồi. Nếu như anh không thể khiến cho hai người kia cùng tôi ăn cơm như vậy không quá 3 ngày, nơi này của anh hoàn toàn biến mất.

- Kuroba... Kuroba tổng.... Tôi hiểu rồi.... Ngài lên trên ngồi trước đi. Vị quản lý sau khi nghe Kaito nói như thế, sống lưng bỗng dưng lạnh đi, đầu óc quay cuồng.

Tập đoàn N.E, truyền kỳ của giới thương nghiệp Tokyo, có vị trí cực lớn đối với nền kinh tế, việc đầu tư thì hoàn toàn chuẩn xác. Dĩ nhiên, tất cả mọi thứ đều nhờ vào quyết định anh minh của tổng giám đốc tập đoàn - Kuroba Kaito.

Hiện tại, việc làm ăn của hắn đang thuận lợi, nếu hắn không làm theo lời vị tổng giám đốc kia thì bao nhiêu khổ tâm gầy dựng nhà hàng này sẽ xuống sông xuống biển sau 3 ngày sao ?

Kaito không nói thêm gì nữa, liếc nhìn Aoko rồi nắm tay Azami hướng trên lầu đi lên.

- Cái gì ? Anh cư nhiên nói như vậy ?- Aoko từ trên ghế nhảy lên, không dám tin, trợn to hai mắt nhìn.

Quản lý nhà hàng cười khổ, hết sức bất đắc dĩ:

- Tiên sinh, tiểu thư, hai người phát lòng từ bi đi! Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà. Sẽ không có tổn thất gì với hai người đâu.

Chuyện lạ năm nào cũng có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Một đại tổng giám đốc nhất định phải có người khác cùng hắn ăn cơm, còn cố tình có người không muốn cùng hắn ăn bữa cơm miễn phí nữa chứ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net