Chap 53 : Em có nguyện ý hay không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyện ý gả cho anh ấy.... Gả cho anh Akira. Aoko tự hỏi lòng mình. Chính mình có nguyện ý hay không? Cùng anh vượt qua khó khăn gian khổ, những ngày về sau bất kể là sinh lão bệnh tử cũng không khi nào rời xa.

"Aoko!" thanh âm dịu dàng của Akira lại lần nữa vang lên "Không sao! Hôm nay mới sáng sớm, anh ngay cả hoa cùng nhân cũng không có. Vẫn như cũ, cho em một tuần lễ suy nghĩ. Đến lúc đó hãy trả lời anh!"

Aoko buồn buồn cúi đầu nhẹ gật hai cái "Dạ"

"Nhanh mặc thêm áo đi! Chúng ta gần muộn giờ rồi!" Akira đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, hành động dịu dàng mờ ám, tựa như chống đối đãi với vợ vậy.

"À!.....A!....." Aoko vội vàng xoay người lại, chạy vào trong phòng lấy thêm áo rồi lại vội chạy ra ngoài. Đứng trước mặt anh, như một đứa trẻ thông báo anh biết "Em... Em lấy được áo rồi!"

"Aoko!" Akira cúi người, trên mặt cô để lại một nụ hôn nhàn nhạt "Em ngoan! Chúng ta đi thôi". Tay của cô ngay sau đó bị anh cầm lấy. Aoko nhìn bóng lưng cao của người phía trước, trong lòng bỗng hoảng hốt. Trong nháy mắt đóng cửa lại, theo thói quen đôi mắt nhìn qua bức hình trên vách tường 'Mẹ! Nói cho  Aoko biết gả cho anh Akira có được hay không?'

Handa công ty

Từ khi bị N.E thu mua, công việc so với trước kia liền bận rộn thêm gấp trăm lần. Đơn đặt hàng cùng với những nghiệp vụ mới cứ kéo đến khiến cho nhân viên trong công ty rất có động lực làm việc, cũng giành được kha khá lời khen ngợi từ công ty mẹ. Không thể không bội phục con mắt tinh đời của N.E. Hay đúng hơn chính là bội phục tổng tài của N.E - Kuroba Kaito.

"Nakamori tiểu thư, phiền cô đem những tài liệu này tập hợp thêm lần nữa rồi làm một báo biểu chi tiết cho tôi!" Miss Koko giọng nói mạnh mẽ hướng phía Aoko, đem tập tài liệu trên tay đặt trên bàn làm việc của cô.

Aoko thấy vậy, vội vàng đứng dậy "A! Tôi biết rồi!" Nhìn theo bóng dáng rời đi của Miss Koko, Aoko lúc này mới ngồi xuống, tiện tay lật xem đống tài liệu vừa rồi. Đưa tay mở hệ thống làm việc trên máy tính ra, bắt đầu làm báo biểu.

"Hắc! Hôm qua cô có xem bản tin trên TV không?" phía sau lưng một nhân viên nhàn rỗi hưng phấn nói. Một nhân viên nhàn rỗi khác lập tức phụ họa "Cái gì bản tin trên TV à? Có Hoạt động rút thưởng hay sao? Hay lại là nơi nào đó có người chết?"

"Gì chứ! Là bản tin về lão tổng của chúng ta!" nữ nhân viên hừ mũi coi thường người không biết gì.

Thanh âm giật mình của ai đó vọng đến "Không phải là quản lý của chúng ta chứ? Lão trọc đầu hòa thượng kia sao? Trời ạ! Vậy thì có gì đâu mà xem!"

"Ai nói là quản lý! Là Kuroba tổng á! Là Kuroba Kaito, Kuroba đại tổng tài đó!" nữ nhân viên tức giận bất bình, nói to lên.

Aoko nghe đến đoạn đối thoại này, động tác đánh máy cũng chậm lại.

"Thật hâm mộ nha! Kuroba tổng ngày hôm qua trên chương trình trực tiếp công khai thừa nhận nha!" Giọng nữ lanh lảnh bắt đầu chen vào nói

Nam nhân viên phía ngoài cửa đáp lời theo "Kuroba tổng nói những gì vậy? Mấy người phụ nữ các cô thật đúng mà mê trai. Ai cũng có biểu tình như nhau!""Ai mê trai!" Vô số giọng nữ trong phòng vang lên (Có Au nè! )

Nam nhân viên thấy không ổn liền im miệng, bày ra bộ dáng giả ngu "Không có! Vừa rồi là ai nói cái từ này vậy! Không ai sao?.... Đúng thế! Chính là không có ai nói cả!" Đều nói những phụ nữ này là cọp mẹ. Quả thật không có sai.

Đám phụ nữ lại tiếp tục bàn luận chủ để cũ "Kuroba tổng một mực phủ nhận mối quan hệ với Azami nha!"

"Đúng thế! Hơn nữa lời nói cuối cùng của Kuroba Tổng cũng đầy ý tứ nha! Nghe đây! Nghe đây 'Tôi không biết phải hình dung thế nào về cô ấy. Cô ấy là một cô gái rất bình thường. Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ...." – cả đám người hâm mộ chậc chậc cảm thán.

"Thật lãng mạn nha! Kuroba tổng công khai thổ lộ...."

"Không biết cô gái nào may mắn như vậy nha! Kuroba tổng đối với cô ấy si mê nha! Hướng toàn bộ Tokyo công khai tỏ tình! Thật là lãng mạn nha."

"Tốt rồi! Tuyệt đối không phải là cô rồi!" một nhân viên nam không nể mặt, trực tiếp đánh vỡ giấc mộng của cô gái.

Aoko cảm thấy mình lỗ tai có chút nóng nóng, không nhịn được đưa tay sờ xuống. Quả nhiên rất nóng, loại này nhiệt độ, tựa như nhiệt độ khi phát sốt vậy. Nhớ đến mọi chuyện ngày hôm qua, quả nhiên tựa như giấc mộng "Aoko! Tôi không có nói giỡn... Được rồi chỉ thế thôi. Tôi đi ngủ đây...."

Đêm hôm khuya khoắt hắn không ngủ được, lại gọi điện thoại cho cô, chỉ nói với cô một câu như thế. Còn lời tuyên bố trên truyền hình nữa. Rồi thêm cuộc nói chuyện giữa hắn với anh Akira nữa chứ. Aoko! Ngươi là thế nào đây? Không lẽ lại giống như tên biến thái nói! Thật ra mình là một tiểu quỷ nhát gan! Ngay từ đầu đã bất tri bất giác bị anh hấp dẫn. Không! Không phải như thế! Giữa bọn họ, tuyệt đối không thể nào như vậy được. Chỉ có trong truyện cổ tích, vịt con xấu xí mới có thể biến thành Thiên Nga trắng xinh đẹp. Cũng chỉ trong truyện cổ tích, tiên nữ giúp đỡ cô bé Lọ Lem rồi cuối cùng được gả cho bạch mã hoàng tử. Cô không phải là vịt con xấu xí, càng không phải là cô bé Lọ Lem. Cô chỉ là một tiểu nữ cô nhi. 


Cô gọi là Nakamori Aoko. Tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này với cô không có bất kì quan hệ nào. Ngày trước là không, hiện tại cũng không, về sau lại càng không. Aoko buồn bã lấy điện thoại ra, suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay ấn xuống danh bạ, rốt cuộc tìm được một chữ ''Akira''. Nên nói thế nào đây? Thật khó mở miệng? Nói với anh ấy cô đồng ý...đồng ý làm vợ anh ấy sao? Là như thế phải không?

Suy nghĩ một hồi, ngón tay trên điện thoại bấm liên tục một hồi "Anh Akira! Tối nay anh có làm thêm giờ không? Nếu không chúng ta đi ăn tối đi!". Điện thoại báo cáo 'Đã gửi thành công' Aoko có chút lo lắng chờ đợi. Ngay giây tiếp theo, điện thoại đã rung lên, bàn tay đang cầm điện thoại có chút tê dại. Run run ấn xuống nút mở " Được! Buổi tối cùng nhau ăn cơm!"

Ấn chuột, thoát khỏi hệ thống máy tính công ty, Aoko duỗi lưng, ngả về phía sau, thở sâu một hơi mãn nguyện "Rốt cuộc cũng xong". Nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường trên vách – Bốn giờ năm mươi sáu phút, còn kém mười bốn phút nữa là hết giờ làm việc rồi. Nhanh thật!

"Đinh!" cửa thang máy mở ra, Aoko từ trong bước ra ngoài. Cúi đầu nhìn nhìn những viên gạch cẩm thạch dưới chân. Một mình cô cô đơn trong đám người đông đúc xa lạ này khiến cô cảm thấy chính mình hoàn toàn bị xem nhẹ. Cơn gió cuối mùa thổi qua khiến cô cảm thấy thật lạnh lẽo. Aoko ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú trấn định nhìn về phía trước. Vốn là muốn tìm ánh mắt thâm tình của ai đó nhưng lại nhìn thấy phía bên kia đường là một khoảng trống không. Cả người chợt trở nên ảm đạm trống rỗng. Anh Akira tại sao không đứng đợi cô. Không giống trước kia, mỗi một lần đều là anh ấy đến trước đợi cô tan việc. Lần này lại không nhìn thấy anh ấy.

Aoko đi đến bên lề đường, đôi tay nắm chặt túi xách, yên lặng kiên nhẫn chờ. Thật cô đơn. Aoko! Thì ra là cô sợ cô đơn. Không còn vỏ bọc kiên cường bên người, Aoko chính là rất ghét bỏ cảm giác một mình thế này. Nhưng đáng tiếc hiện tại không có ai bên cạnh cô cả. Rốt cuộc Aoko cũng mở túi, lấy điện thoại di động ra, hít sâu một hơi, nhấn một loạt con số. Điện thoại cuối cùng cũng thông

"Alo! Anh Akira!" Aoko cố gắng khắc chế tâm tình, không muốn khiến cho thanh âm của mình nghe vào quá mức thê thảm. Bên đều kia có chút ồn ào, nhưng Aoko vẫn có thể nghe được âm thanh sạch sẽ thuần túy của Akira "Aoko! Thật xin lỗi! Việc trong công ty nhiều quá. Loay hoay nãy giờ anh quên mất!"

Nghe những lời này vào tai, Aoko lập tức thở dài một hơi "Không sao đâu anh...."

"Được rồi! Cậu đem phần tài liệu này photo thành mười bản cho tôi trước đã""Phần hợp đồng này sao giá tiền lại thấp như thế này? Tính lại lần nữa cho tôi!"

......

Aoko nắm chặt điện thoại, lẳng lặng đứng nghe anh nói chuyện với những người khác, trong lòng cảm thấy thật an tâm. Đúng thế! Chính là cảm giác an tâm. Tựa như khi cô còn bé được ở bên cạnh mẹ vậy. Cuộc sống thật yên bình, thoải mái, mỗi ngày đều có người bên cạnh làm bạn cùng cô.

"Anh Akira" Aoko nâng lên khuôn mặt tươi cười, nói với Akira bên kia "Vậy anh làm nhanh lên! Em không làm phiền anh nữa."

Akira vội vàng trả lời "Aoko! Em đừng tức giận! Anh đoán chừng còn phải làm thêm khoảng hai tiếng nữa! Em đi kiếm cái gì ăn trước nha! Lát nữa anh đến đón em được không?"

"Dạ! Được!"

Cao ốc N.E.....

Shinichi đem áo khoác mặc vào trên người, tiêu sái bước vào phòng làm việc, chưa thấy mặt đã thấy giọng của anh vang lên "Kaito! Tôi hôm nay, tổng tài công ty BK mở tiệc mừng sinh nhật con gái, có tụ hội đấy. Cậu có đi không?""Không đi!" Kaito vùi đầu nhìn văn kiện trên bàn, cũng không ngẩng đầu lên quả quyết cự tuyệt.

Shinichi nhíu mày, hướng anh đối diện ngồi xuống, cố ý nói, " Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn BK, nghe nói là mỹ nữ trong mỹ nữ đó! Cậu không có hứng thú sao?"

Kaito chán ghét ngẩng đầu lên, liếc người trước mặt một cái, lại cúi đầu xuống, lạnh lùng lặp lại, "Không đi!"

Hả! Có bão lớn sắp đến đây sao? Không thì ông trời hôm nay đổ mưa đá à? Nổi danh phong lưu như vị tổng tài Kuroba Kaito đây lại có thể cự tuyệt tụ hội sum vầy thế sao? Thiên kim của tập đoàn BK nha! Bao nhiêu công tử nhà giàu phong lưu ai ai cũng muốn một lần được tận mắt nhìn thấy phương dung của người đẹp nha. Vậy mà người này .....

Nhìn phần văn kiện cuối cùng đã được ký xong, Kaito vui vẻ đứng dậy, hay tay để trong túi quần tây, không hề nói một câu liền hướng cửa lớn đi tới.

Shinichi trợn to hai mắt, tức giận vì chính mình bị người này làm lơ, nhịn không được lên tiếng "Cái tên tiểu tử thúi nhà cậu! Sao cậu có thể như thế chứ? Sao cậu dám làm lơ tôi chứ! Cẩn thận tôi bãi công nghỉ việc nha. Tôi đã nói với cậu.....Cậu... Cậu đi đâu vậy....?"

Kaito không quay lại nhìn, chỉ hướng phía Shinichi phất phất tay mấy cái, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, nói vọng lại sau "Tôi đi tìm Con nhím nhỏ!"

Chuông điện thoại di động. Aoko nghi ngờ tìm kiếm trong túi xách, cả người có chút khẩn trương. Là anh Akira sao? Sao lại nhanh như vậy? Từ nãy đến giờ mới khoảng chừng nửa tiếng thôi mà. Không phải anh ấy nói là hai tiếng sao? Aoko mở điện thoại lên, lẩm bẩm với chính mình "Ủa? Là số lạ! Là ai vậy!". Từ từ ấn phím nghe, rồi đưa điện thoại đến bên tai, Aoko cẩn thận dò xét 'Alo' một tiếng.

"Là tôi!" Bên đầu điện thoại kia vang lên giọng nói khoác lác vô sỉ của tên biến thái.

Aoko sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày, "Tại sao lại là anh! Làm sao anh biết số di động của tôi? Tên biến thái chết tiệt như anh đúng là Âm hồn bất tán mà!"

Nghe đến tiếng cười trầm thấp của hắn, Aoko cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt kia có bao nhiêu là đáng ghét "Có chuyện gì không? Anh nói nhanh đi. Không có gì thì tôi ngắt máy!" Aoko tức giận nói nhẹ với hắn.

Thanh âm khàn khàn của Kaito truyền đến, "Aoko! Em đang ở đâu? Tôi muốn gặp em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net