6. [ AU Việt ] - Lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1298w

.

1.

- Lạnh gì mà lạnh dữ vậy má ơi!

Thế Nhất chà hai tay vào nhau xuýt xoa trong khi đi bộ về nhà, trên người mặc mỗi sơ mi trắng, quần dài và mũ lưỡi trai. Cách đây 4 tháng, vì công việc của ba mẹ nên cả nhà cậu cùng chuyển từ HCM ra Hà Nội cho tiện sinh sống và làm việc. Tuy đây là hai thành phố cùng một đất nước nhưng thực sự cứ như hai nửa địa cầu vậy, cậu đã phải rất chật vật mới có thể thích nghi được với sự khác biệt quá lớn lao từ ngôn ngữ, văn hoá, ẩm thực... ở thủ đô. Mãi đến tận bây giờ mới có thể tàm tạm ổn định cuộc sống thì lại bị thời tiết xoay như chong chóng. Khí lạnh đột ngột tràn về không kịp trở tay, nhất là khi cậu bẩm sinh là người đặc biệt nhạy cảm và đã quen với nắng ấm miền Nam suốt 15 năm ròng.

- Ai bảo không chịu xem dự báo thời tiết cơ.

Giọng nói lầm bầm đáng ghét vang lên bên cạnh khiến Thế Nhất hơi nhăn mày. Bằng một sự tình cờ chết tiệt nào đó, Minh Khải - tên át chủ bài của CLB bóng đá trường cậu đồng thời là vị tiền bối kiêu ngạo khó ưa nhất trần đời lại chung đường về với cậu. Nhà cả hai khá gần nhau và cũng cách trường không xa, nên bạn lớn bạn bé thường đi bộ chung với nhau khi đến lớp và khi tan học.

Ba mẹ cậu thích hắn ta lắm, vì họ rất lo lắng cho đứa trẻ vốn nhút nhát hướng nội nhà mình sẽ gặp nhiều khó khăn trong quá trình hòa nhập môi trường mới. Vậy nên khi thấy con trai yêu quý đã có bạn đồng hành chỉ sau hai tuần nhập học, nhị vị phụ huynh đã cảm ơn hắn hết lời và còn đem cậu gửi gắm cho hắn trông coi giúp đỡ nữa, cứ như con nít 3 tuổi không bằng.

Nhưng ba mẹ ơi, con trai ba mẹ đang bị người ta bắt nạt đây này.

Thế Nhất ai oán liếc sang tên con lai Việt - Đức hơn mình một tuổi đang thong thả đút tay vào túi áo khoác đồng phục, bên trong là áo len mỏng, trên cổ choàng một chiếc khăn, mái tóc vàng nhuộm xanh khẽ rung theo gió. Cậu trai tóc đen cụp mắt, dẩu môi buồn bực.

- Anh so đo chấp nhặt với người miền Nam như tôi làm gì?

Nghiêm túc đấy, cậu chẳng hiểu nổi thời tiết miền Bắc vận hành kiểu quái gì khi mà hôm qua vẫn nắng chang chang, sáng nay hơi mát mát mà giữa chiều đã lạnh sun rồi. Biên độ nhiệt đêm ngày chênh lệch khủng khiếp, quả này không lăn ra ốm thì đúng là chuyện lạ.

Minh Khải nhìn Thế Nhất vài giây, rồi tặc lưỡi thở dài. Hắn vừa đi vừa cởi chiếc áo khoác của mình ra, lẳng lặng phủ nó lên vai nhóc hậu bối.

Nhất hơi giật mình trước hành động ấy, cậu quay sang nhìn Khải với ánh mắt ngỡ ngàng. Hắn ta chỉ buông một câu trả lời đơn giản.

- Giờ mà ốm thì phiền phức lắm. Sức khoẻ vốn đã không tốt rồi.

Hẳn là người anh trai này đang nhắc khéo đến việc cậu đã ốm nặng hai đợt và sốc nhiệt vài lần trong 4 tháng qua vì bị sự khắc nghiệt của mùa hè Hà Nội quật cho tơi tả. Cũng may mấy lúc đó có Khải phát hiện và đưa về, chứ không chắc cậu phải nằm vật vờ ở đâu đấy đến héo mòn mất.

Cảm thấy chưa yên tâm hoàn toàn, Khải gỡ chiếc khăn len của mình xuống choàng vào cổ đối phương, rồi thản nhiên thắt thành hình cái nơ trong ánh nhìn "không thể tin nổi" và đôi tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung của người đối diện.

- Mấy ngày tới lạnh lắm, chú ý chút đi. - Khải vừa chỉnh lại khăn, kéo khoá áo cho Nhất vừa dặn - Không phải lúc nào tôi cũng ở gần để cho cậu mượn mấy cái này đâu đấy.

Tự dưng thấy cũng cảm động. Tự dưng thấy vị tiền bối đáng ghét cũng không đáng ghét lắm.

- Ò... - Nhất cúi đầu, hơi ngượng ngùng đáp lại. - Cảm ơn.

Ban nãy cậu đưa tay lên vì tưởng hắn ta đưa khăn cho cậu, có ai mà ngờ hắn lại tự mình đeo giúp cậu luôn đâu.

Nhưng cả áo lẫn khăn đều treo lên người cậu hết rồi, hắn ta không lạnh hả?

- Yên tâm, tôi không yếu nhớt như cậu đâu. - Nhác thấy ánh mắt ái ngại và thắc mắc của đối phương, Khải nhếch môi cười khẩy - Mới đầu đông thôi, chút gió này tôi quen rồi.

Nhất hơi cau mày lo lắng, nhưng tự biết mình không mang gì theo để chia sẻ với hắn mà cởi đồ ra trả lại thì quá là kì cục, cậu đành im lặng nhận lấy lòng tốt hiếm hoi này. Hai người lại tiếp tục sánh vai nhau, gió vẫn thổi, cây lá vẫn xào xạc, khí lạnh vẫn dâng lên và tà dương đang dần khép lại.

Thần kì thật đấy, cậu không cảm thấy lạnh nữa rồi.


2.

- ... Cái gì đây?

Minh Khải nhướng mày nghi hoặc nhìn cái túi nilon nho nhỏ màu vàng điểm xuyết hoạ tiết hoa hồng xanh, được thắt bằng chiếc nơ đỏ xinh xắn đang nằm trên tay Thế Nhất.

- Thì, trả ơn cho hôm trước đó. - Nhất lúng túng đáp, vì lý do nào đó mà cậu không dám nhìn thẳng vào mặt người trước mặt. Cả hai đang đứng ở một góc hành lang gần lớp học của Khải trước giờ vào lớp, cậu quá ngại để đưa trực tiếp cho hắn khi họ cùng đi bộ đến trường nên chỉ có thể tận dụng thời điểm này.

Anh chàng con lai đưa tay nhận lấy, một mùi thơm nhè nhẹ của bơ và socola chậm rãi thoảng qua đầu mũi.

Hình như là...

- Bánh quy đấy, anh thích socola mà phải không? - Nhất cười tươi, giọng cậu vui vẻ - Món sở trường của tôi đó, đừng lo, không có độc đâu.

Chiếc túi trên tay Khải vẫn còn ấm, hắn hơi ngỡ ngàng. Nhóc hậu bối dậy sớm và tự tay làm bánh cho hắn đấy à?

/Reng reng/

Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp, cắt ngang dòng suy nghĩ của Khải. Nhất giật bắn mình, quên béng mất là chỗ hai người đang đứng ở ngay bên cạnh cái chuông. Váng hết cả óc.

- Vậy nhé, tôi về lớp đây. - Cậu vẫy tay chào rồi xoay người chạy đi. Được vài bước thì lại quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xanh biển cong thành hình trăng khuyết rất đáng yêu - Nhớ ăn hết nhé!

Rồi hối hả chạy lên cầu thang.

Giọng nói của cậu hơi lẫn vào đám đông đang ồn ào xô đẩy, song Khải vẫn nghe thấy rõ ràng từng chữ từng từ. Hắn đứng dõi theo bóng lưng của cậu đến khi khuất dạng, ánh mắt dịu đi, trên môi treo một nụ cười rất nhẹ.

Dường như, trái tim hắn vừa lỡ mất một nhịp...

- Ê Khải, đừng đứng đó cười tủm tỉm như thằng bẩn bựa nữa và vào lớp đi. Chắn đường chắn lối quá.

Mày không lên tiếng thì đéo ai bảo mày câm đâu Khắc ạ.

.

Bonus: Một chiếc thỏ mùa đông 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net