2;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Nakanoshima Tae:

———————

_ Soshiro...

Trung đội trưởng Nakanoshima Tae gọi một tiếng si mê.

Đó là phúc lợi của Nakanoshima hôm nay, được xưng hô thân mật với đội phó và...

Bàn tay người con gái tóc hồng uyển chuyển say sưa nắn bóp khuôn ngực tương đối đầy đặn của thanh niên đầu bowlcut với chiếc áo sơ-mi trắng mang hờ đã trở nên xộc xệch đang run rẩy dưới thân cô.

Hai bên nhũ hoa ửng đỏ cương cứng nhô lên, co giật liên hồi khi phải tiếp xúc trực tiếp với không khí.

Đây là thành quả của Nakanoshima sau khi gài được đội phó Hoshina sử dụng dụng cụ kích thích núm vú, cụ thể thì là cặp cốc hút vặn chân không cô tình cờ săn được trên mạng.

Nakanoshima nuốt nước bọt, hồi hộp dùng đầu móng tay của ngón trỏ gẩy nhẹ vào hai hạt đậu nhỏ, đổi lại là tiếng rên rỉ kích tình nghe nịnh tai vô cùng.

_ Ưm... Ta-e-- ahhh...! Đ-đừng làm vậy...

Hoshina vặn người, cố gắng thoát khỏi những đầu ngón tay tinh nghịch của Nakanoshima.

Em khoanh tay lên trước mặt hòng che đi diện mạo đáng xấu hổ hiện tại của mình.

Thế nhưng Nakanoshima vẫn dễ dàng thấy được cách những rạng mây hồng xâm chiếm cả khuôn mặt với làn da trắng sữa mịn màng lan ra đến tận mang tai, tràn xuống bờ vai cùng xương quai xanh tinh xảo, điểm tô cho thân hình người đội phó càng trở nên bắt mắt, nóng bỏng và mê hoặc.

Nakanoshima khẽ kéo núm ti Hoshina, ngay lập tức nhận lại được phản ứng từ đội phó.

Hoshina ưỡn người chịu đựng đòn đánh mãnh liệt của khoái lạc. Cánh môi mỏng hồng đào bị mím chặt, ngăn không để những âm thanh mà em cho là hổ thẹn trong cổ họng thoát ra.

_ Đừng kìm lại chứ Soshiro. Tiếng rên của em cũng được tính là một loại phần thưởng đấy.

Cô vén gọn lọn tóc dài ra sau vành tai, cúi xuống hà hơi trêu đùa đầu vú nhỏ, cánh mũi cô chọc vào điểm nhô hồng; Nakanoshima mở miệng ngậm lấy, day cắn.

Thân thể đội phó run bần bật, bàn chân không cách nào an phận cật lực bám víu lấy tấm ga trải giường.

Khoái cảm truyền đến khiến những ngón chân giần giật mất kiểm soát, em không tự chủ bật ra một tiếng thở dốc.

_ Hahhh... Đủ rồi mà Tae... M-mau dừng-- hức...

Nakanoshima ngẩng đầu lên, từ khoé môi cô kéo ra một sợi chỉ bạc nối liền với đầu ti nhỏ nhắn.

_ Soshiro, hôm bữa em thiên vị Ikaruga cái gì đúng không? Tên đó vênh mặt được cả tuần nay rồi.

Cô vừa nói vừa vươn lưỡi liếm một vòng quanh bầu ngực trắng hồng đang phập phồng lên xuống vì hô hấp.

Những tiếng thở của người con trai tóc tím càng lúc càng thêm nặng nhọc.

Nakanoshima từ nãy tới giờ đã nhồi đầy đại não Hoshina trong niềm hoan ái đến mức em chẳng còn đủ minh mẫn để nói lấy một câu bào chữa.

Chỉ có âm thanh gợi tình chọc cho người ta rạo rực phát ra.

_ Hưm...

_ Là đội phó thì phải công bằng với tất cả mọi người chứ, Soshiro đền bù cho tôi tối nay đi.

Nakanoshima gian xảo nhoẻn miệng cười, cô giật mạnh hai cẳng tay em, buộc Hoshina phơi bày ra gương mặt em sống chết giấu nhẹm đi.

_ Trước tiên thì, Soshiro phải cho tôi chiêm ngưỡng vẻ mặt em hiện giờ nha~

_ Ức!

Hoshina giật mình nấc lên.

Nữ quân nhân chức trung đội trưởng thích thú ngắm nhìn khuôn mặt trẻ trung với những đường nét tinh tế như tượng tạc được ánh đèn giường lập loè mờ sáng soi chiếu tới.

Mái tóc tím hoa lan rối bù, vì mồ hôi rỉ ra mà có chút bết lại, bám dính vào sườn mặt nom đến là gợi cảm.

Khuất lấp sau những sợi tóc mềm là đoá hồng tím nở rộ nơi đôi mắt được bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng ầng ậng dâng cao.

Vài giọt nước mắt đã trào ra, lăn dài xuống gò má đỏ ửng, làm cho khoé mi em ướt đẫm như có những hạt sương đêm đọng lại.

Cô kích động vồ lấy em, ôm chặt đội phó vào lòng.

_ Awww, em không biết bây giờ bản thân trông dễ thương thế nào đâu Soshiro cưng à!

Ngực cô áp vào lồng ngực em, cảm giác bị đè ép và sự cọ xát khiến Hoshina cong mình tránh né.

_ Tae... Khó chịu.

Môi Hoshina như có như không lướt qua tai Nakanoshima.

Cô liếm môi thèm khát, thú tính nổi dậy, Nakanoshima đột ngột tấn công vành tai còn gắt đỏ, thành công khiến đội phó giật nảy mình nỉ non.

_ A ưm...! Tae à...

Cô lần mò xuống bụng dưới, bàn tay vô thức tiến xa hơn giới hạn, ngón tay cô luồn vào chiếc quần ngắn mỏng tang đã có một túp lều nhỏ dựng lên ở đó, ướt át bởi thứ dịch thấm ra.

Không ổn rồi, Nakanoshima muốn chơi chết lỗ nhỏ của Hoshina.

Hoshina tâm trí mờ mịt lấy lại tia tỉnh táo, nhận thức được hành động vượt rào của Nakanoshima, em yếu ớt nắm lấy tay cô, lắc đầu phản kháng, đuôi mắt em hoen đỏ, óng ánh nước.

_ Không được đâu mà, Tae.

Nứng thật đấy. Gọi tên cô một cách khêu gợi như vậy.

Thật đáng tiếc là hôm nay đội phó không đồng ý cho cô chơi bên dưới em, Nakanoshima đã tích được đủ loại đồ chơi hay ho rồi.

Nhưng cũng không thể trách Hoshina, đội phó vốn rất cưng chiều mọi người mà.

Chuyện này là bất đắc dĩ vì sắp tới em cần chuẩn bị cho công tác tuyển chọn đội viên mới.

Có lẽ là nhìn ra được niềm nuối tiếc đang có nguy cơ chuyển thành cơn hờn dỗi trẻ con của Nakanoshima, Hoshina chật vật rướn người hôn lên mí mắt cô, giọng dỗ dành.

_ Tae hãy kiên nhẫn chờ tới lần khác nhé.

Đội phó đúng là yêu nghiệt.

Quả tim cô đập nhanh tới nỗi sắp nổ tung rồi này.

_ Ưưư... Yêu Soshiro chết mất thôi!!!

Tối đó đội phó Hoshina bị tiểu đội trưởng Nakanoshima chơi ngực đến mềm nhũn cả người.

***

*Itakura:

———————

Itakura phấn khích vây giữ Hoshina trong vòng tay mình.

Một tay cậu đặt quanh eo ghim chặt lấy em, tay còn lại nâng niu khuôn mặt em rồi miết nhẹ qua cánh môi hồng.

Hoshina khẽ gọi cậu, thỏ thẻ như tiếng người tình đang mở lời mời gọi.

_ Itakura...

Tiểu đội trưởng cuống cuồng môi chạm môi với đội phó, gấp rút luồn lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng hòng khuấy đảo mọi thứ, nuốt trọn mật ngọt đã cám dỗ cậu.

Hoshina cảm thấy đôi chân em bắt đầu trở nên vô lực, em mất đà lùi dần về sau, lấy góc bàn làm điểm tựa để dựa thân mình vào.

Itakura không một khắc nào dứt khỏi đôi môi mềm. Cậu cạ lưỡi vào đôi răng nanh nhỏ của Hoshina, cảm giác tê tê lan đến khiến đầu óc cậu ngất ngây.

Vậy nhưng Itakura vẫn đủ nhạy bén để nhận thấy được những đợt run rẩy nhiều hơn bình thường của đội phó chỉ từ một nụ hôn.

Hoshina dường như đang cố lảng tránh sự tiếp xúc giữa hai bờ ngực.

Thô bạo đay nghiến môi dưới của em, Itakura mới luyến tiếc rời đi, để lại cho Hoshina một đôi môi sưng đỏ.

Hoshina chớp thời cơ đẩy cậu ra xa, em từ tốn ổn định lại nhịp thở.

Mấy người này lúc nào cũng thích ngấu nghiến môi lưỡi em như vậy hết.

Itakura thẳng thắn thắc mắc, cậu có chút lo lắng cho thể trạng của đội phó.

_ Đội phó Hoshina, cậu bị gì ở ngực phải không ạ--

Uầy, mặt đội phó đỏ bừng rồi kìa.

Hoshina ngượng ngùng dùng hai tay che mặt, đến cả những đầu ngón tay em cũng chớm đỏ, hàng mi nhẹ rung rinh.

Đội phó thì thầm.

_ ...Tất cả là tại mấy thứ đồ vớ vẩn của Nakanoshima.

À.

Rồi đó, nghe hiểu luôn. Chắc chắn là cái cô Nakanoshima kia lại giở trò gì trêu chọc đội phó rồi.

_ Lần này cô ấy nhắm đến ngực sao ạ?

_ Ừm... Đại loại vậy, giờ núm vú của tôi đang sưng tấy cả lên, tôi thậm chí còn phải dán băng vào nữa.

Hoshina bĩu môi than phiền. Em đưa hai tay áp vào cơ ngực mình mong sao làm dịu được cơn đau nhức sau lớp áo bó sát mọi khi em rất hài lòng mặc nó giờ lại thấy vô cùng khó chịu.

Mắt Itakura đột nhiên lấp lánh một cách bất thường.

Cậu dõng dạc đề nghị, hai má đỏ hây hây ra chiều hứng thú.

_ Đội phó, hay là để tôi mát-xa ngực cho cậu nhé...

_ Hả?

Mí mắt Hoshina vì ngạc nhiên mà mở ra, làm lộ hai viên ngọc tím đang thoáng hiện qua nét hoang mang.

Itakura sấn sổ bước tới ép vào đội phó, Hoshina chống tay lên ngực cậu, tạm thời chặn lại những bước đi hùng hổ của tiểu đội trưởng.

_ Gượm đã nào. Itakura đến để nhận thưởng mà, làm vậy không phiền sao?

Cậu trai tóc nâu rẽ mái chộp lấy hai bàn tay em, ánh mắt kiên định như thể đang trình bày một sự thật hiển nhiên.

_ Được đường đường chính chính sờ ngực đội phó thế này mới là một phần thưởng đáng mơ ước đó ạ.

Đội phó Hoshina không khỏi lo ngại.

_ ...Tôi thật không nghĩ tới các cậu vậy mà lại thích chơi ngực đàn ông.

_ Không hề thưa đội phó, tôi chỉ thích chơi vú của đội phó Hoshina thôi ạ!!!

_ N-này, sao bỗng dưng lại lớn tiếng thế hả?

Nhận thấy đội phó gần như đã thoả hiệp, Itakura hào hứng ngồi xuống chiếc sofa dài. Cậu dang tay biểu hiện muốn đón em vào lòng.

Hoshina không còn cách nào khác ngoài bằng lòng đi đến.

Đội phó Hoshina ngồi lên đùi Itakura.

Cánh mông đàn hồi đặt lên vùng trũng của tiểu đội trưởng khiến cậu phải gồng mình nhẫn nhịn một phen.

Tấm lưng em tựa vào thớ cơ ngực săn chắc của Itakura.

Itakura dựa cằm lên vai Hoshina, cậu thò tay cởi áo của đội phó, để lộ ra bầu ngực với hai núm ti đã được dán băng cá nhân.

Đôi mắt nâu trầm của cậu mê mẩn.

Cậu đặt bàn tay dưới ngấn thịt, xoa xoa nắn nắn.

Hoshina chống tay lên đùi cậu, có vẻ khá thoải mái, đôi chân em đung đưa qua lại.

Em nghiêng đầu đưa mắt nhìn cậu trai đang tập trung xoa bóp ngực mình, tính nghịch ngợm lại nổi lên.

Hoshina hôn chóc lên má Itakura.

Mái đầu nâu khựng người, vẻ mặt đần ra trông đến là ngớ ngẩn nhưng Hoshina lại thấy rất đáng yêu. Đôi mắt em híp lại thành một đường cong tít như mắt cáo, bờ môi rạng lên một nụ cười.

_ Hì.

Itakura cảm thấy trái tim mình đập hẫng mất một nhịp.

"Nguy hiểm quá, tí thì dựng."

Cố lên nào "cậu em nhỏ" của tôi ơi.

_ Đội phó xấu tính...

Biết mình bị đội phó trêu đùa, Itakura phụng phịu trả đũa. Lực tay cậu mạnh hơn, động tác cũng nhanh hơn, dồn dập.

_ A, khoan đã Itakura--

_ Là đội phó khơi mào trước mà ạ.

Itakura cảm nhận được sự mềm mại căng tràn trong lòng bàn tay, cổ họng cậu khô khốc, yết hầu lên xuống vẻ thèm khát.

Cậu rải đầy những vết hôn tình thú dọc theo ngần cổ thanh tao, cắn mút từng tấc da thịt ở vùng mỏng manh nhất. Hoshina thở hổn hển, em ngẩng cổ, cẳng chân co lên, giật nhẹ.

_ Hộc-- ưm... Dễ chịu quá Itakura...

_ Vậy sao ạ? Tốt quá.

Itakura mê mệt tìm đến cánh môi trơn bóng mà dây dưa.

Hơi thở của hai người hoà quyện, hun nóng không gian xung quanh, gian phòng dần nhuốm màu nhục dục.

Itakura muốn "âu yếm" Hoshina nhiều hơn nữa.

.
.
.

Cẩn thận chỉnh lại những đường nhăn nheo trên bộ đồng phục của trung đội trưởng sau một hồi quấn quýt lấy nhau, đội phó Hoshina nhón chân hôn lên má Itakura rồi vỗ vai cậu.

_ Cảm ơn cậu vì đã mát-xa cho tôi, ngực tôi đỡ hơn rồi.

Hoshina tinh quái ngân dài.

_ Quay trở lại làm việc đi nhé, cố gắng lên, I-ta-ku-ra~

_ ...Vâng.

Itakura đáp lại, trong lòng vẫn lâng lâng sung sướng.

Thế này là quá đủ để trung đội trưởng Itakura khôi phục năng lượng, tiếp tục xông pha chiến đấu rồi.

Mấy con quái chúng bay cứ liệu hồn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC