Chương 19: "Anh có muốn được yêu không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống yên bình ở Đức sau một thời gian vẫn không có gì thay đổi, chỉ có thứ duy nhất ngày càng yếu đi là đôi mắt của Kaiser. Cho đến một ngày hắn tỉnh dậy ở trên giường, nhìn vào bóng tối rất lâu.

Cuối cùng hắn cũng mù hẳn.

Kaiser đưa tay xuống gối, tấm ảnh của Ness mà hắn luôn ngắm nhìn bây giờ chỉ có thể chạm và hình dung lại trong trí nhớ. Một bức ảnh trở thành niềm an ủi chưa bao giờ tách rời.

Hắn lần mò tìm vị trí cửa phòng, nghe được tiếng gõ cửa ở ngoài phòng khách, chậm rãi hình dung không gian căn nhà và lối đi, thuận lợi mở cửa.

Thea nhận lời Noa là sẽ giúp đỡ Kaiser, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hắn nhìn mình vào những lúc như thế này cô vẫn bị bất ngờ. Cô quơ bàn tay mình trước mặt hắn, không nhận được phản hồi gì.

"A-Ai vậy? Là cô Thea phải không?" - Kaiser ngập ngừng hỏi, suy cho cùng thì không nhìn thấy gì vẫn bất an hơn so với một thị lực kém.

"Tôi đây, cậu..."

"Xin lỗi nhé, bây giờ tôi không thấy gì cả"

Cô chủ nhà giúp hắn đi đến ghế ngồi, rồi gọi điện báo lại cho Noa.

Khi Noa đến, khung cảnh Kaiser chìm trong nỗi buồn đầy tuyệt vọng trong tưởng tượng đã không xảy ra. Lúc trước, anh đều nhìn thấy, mỗi lần Kaiser nhớ Ness đều sẽ lấy ảnh đối phương ra nhìn rồi ngây ngốc mà cười, tựa như chỉ nhìn qua hình ảnh thôi cũng đã rất tốt rồi.

Về sau, khi đôi mắt không còn thấy đường nữa, chỉ có thể ngắm nhìn cậu qua trí nhớ, khi nào cũng ngẩn ngơ ngồi bất động. Có lẽ, những lúc nhớ về hình ảnh của đối phương, trên tay sẽ luôn cầm tấm ảnh chàng trai tóc magenta sậm màu đứng trên ban công mà khẽ vuốt ve.

Mỗi sáng Kaiser mở mắt luôn là màn đêm bao phủ, hắn không thấy gì cả, sự lo lắng bất an luôn tỏa ra khi tầm nhìn trở nên tối tăm. Nhưng khi đưa tay sờ bức hình của Ness dưới gối, hắn lại như được vỗ về, ngoan ngoãn chấp nhận hiện tại, dù sao thì hắn cũng chưa từng sống trong ánh sáng thật sự.

Đã rất lâu rồi từ khi mất đi thị giác, Kaiser đã không còn nhìn thấy ảo ảnh về những con sâu bọ lúc nhúc cắn nuốt máu thịt mình nữa. Một phần đó khiến cho hắn trở nên thoải mái hơn, trở thành lý do an ủi bản thân rằng mù rồi có khi lại là chuyện tốt.

Từng ngày chứng kiến Kaiser như vậy, không hiểu sao Noa lại nhớ về Ness lúc nhỏ, những đứa trẻ ngây ngô nhất, ở bên cạnh nhau bởi những điều chân thành nhất. Không biết điều gì đã khiến hai đứa chúng nó dày vò nhau đến bước này, nhưng theo tầm nhìn của Noa, đây chưa phải điểm kết thúc, dù cả hai đã ly hôn.

Sân bay quốc tế Berlin-Brandenburg.

Ness ngồi lả lướt trên băng ghế, đã lâu lắm rồi cậu mới có một chuyến bay mệt mỏi đến như vậy. Cậu không biết nên về nhà tìm bố mẹ trước, hay là tìm khách sạn ở qua đêm trước, phân vân giữa hai lựa chọn nên Ness đã cắm cọc ở băng ghế sân bay rất lâu rồi.

Chuông điện thoại reo, cậu uể oải bắt máy.

"Có cần tới đón không?" - Noa chỉ nhận được tin Ness về nước mà không thấy bất kỳ lời nhờ vả gì, cuối cùng vẫn gọi hỏi.

"Không cần đâu, em có thể tự lo được"

Đã thêm nửa năm nữa trôi qua, tròn một năm cậu và Kaiser ly hôn, hai người đã không gặp mặt hay liên lạc. Ness đã dự định quên đi tất cả để sống một cuộc sống yên bình ở Nhật cùng với số tài sản người chồng cũ để lại. Nhưng khi nghe kể về Kaiser lúc đang nói chuyện phiếm với Noa, cậu vẫn chọn về nước một thời gian.

Ness đứng dậy kéo vali rời khỏi sân bay và bắt một chiếc taxi để đến vùng ngoại ô Berlin. Cậu không định gọi điện cho bố mẹ, sau cùng mâu thuẫn gia đình khiến Ness từ lâu đã xa cách với họ, lần cuối gặp nhau có lẽ là thời điểm cậu và Kaiser kết hôn.

Hiện giờ chỉ có bạn bè, người quen thân thiết mới biết bọn họ đã chấm dứt mối quan hệ chồng chồng, còn gia đình hai bên......

Không đâu.

Cậu không định kể chuyện của mình cho bố mẹ biết, về phần Kaiser, cậu chưa từng gặp bố mẹ hắn kể cả trong đám cưới. Hắn bảo mình không có người thân, lúc đó cậu đã nói gì nhỉ?

"Không sao, em ở đây, anh đã có nhà rồi"

Suy cho cùng tất cả cũng chỉ là nói dối mà thôi. Về bản chất thực sự, Kaiser chưa bao giờ có một gia đình đúng nghĩa, khi nói ra câu đó Ness đã nghĩ rằng một tên đốn mạt như hắn không xứng đáng có nhà.

Trầm ngâm nhìn qua cửa sổ xe, ngước lên màn hình lớn của tòa nhà. Nữ diễn viên nổi tiếng của nước Đức, lúc còn nhỏ hai người họ đã thấy bà trên banner của một nơi nào đó, sự trẻ trung của người phụ nữ khi ấy đã khiến cậu buột miệng thốt lên.

"Kaiser nhìn này, cô ấy và cậu thật giống nhau"

Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mỗi khi nhìn thấy người phụ nữ ấy trên biển quảng cáo, Kaiser đều sẽ dừng lại nhìn rất lâu.

"Mẹ cậu ắt hẳn cũng xinh đẹp như cô ấy vậy, ha?" - Ness cười.

"C-có lẽ vậy" - Kaiser đã ngập ngừng. Khoảnh khắc đó cậu mới biết, hắn chưa bao giờ nhìn rõ hình hài của người đã sinh ra mình. Người mẹ đã bỏ rơi hắn từ khi sinh ra, khiến cho hắn không hề có ký ức gì về "con đàn bà tham vọng" trong lời chửi rủa của cha mỗi khi bóp cổ và đánh hắn.

Kaiser và Ness từng đi ngang một căn nhà, nhìn qua ô cửa sổ, người phụ nữ đang bế một thiên thần nhỏ, dường như đang cất lời hát. Trẻ con hay tò mò, vì thế Kaiser đã hỏi cậu.

"Cô ấy đang làm gì vậy?"

"Hát ru đó, trước đây mẹ tớ cũng làm thế mỗi khi tớ đi ngủ"

"Lời ru...của mẹ? Nó có hay không?"

Cậu gật đầu.

"Có! Hơn bất cứ thứ gì trên đời"

Cả đời Kaiser sẽ chẳng bao giờ được nghe đâu, vì gia đình của hắn là một điều đáng xấu hổ, và tất nhiên Kaiser sẽ và đã không nói gì về cha mình cho Ness nghe cả. Có lẽ trong cuộc đời dài đằng đẵng, cậu là người duy nhất hắn coi như một gia đình.

Nhưng cuối cùng nó chỉ là giả.

Sau khi trả tiền cho tài xế, cậu đã thuê một khách sạn nhỏ rồi nghỉ ngơi cho đến hết ngày. Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Noa đã nhận được tin nhắn của cậu, muốn anh ta gửi địa chỉ của Kaiser.

Ôi, đôi trẻ thật biết cách dày vò người già quá đi mà.

[Noa: Để tôi đi cùng cậu]

[Ness: Có gì sao? Hay Kaiser sẽ ngất xỉu khi thấy em tới gặp hắn?]

[Noa: Không biết nữa, nhưng cậu ta không tốt lắm. Khi đến đó em đừng lên tiếng, coi như đến nhìn nó một lúc rồi rời đi thôi]

[Ness:???]

Noa chỉ seen tin nhắn và không rep lại bất kỳ điều gì, khiến Ness ngày càng tò mò hơn về Kaiser đã sống như thế nào sau khi ly hôn.

Hôm nay lại có người gõ cửa nhà, Noa và cậu đã đứng ngoài khá lâu, lâu hơn so với những gì cậu tưởng tượng.

"Thông cảm nhé, bây giờ nó đi đứng hơi bất tiện chút"

Nghe lời nói này của Noa, cậu lại càng khó hiểu. Ness không nghĩ cú ngã cầu thang đó khiến chân hắn sẽ đi đứng khó khăn đến vậy.

Nhưng cậu không biết thứ Noa nói tới không chỉ là chân.

Khi cánh cửa được mở ra, Kaiser đã đứng trước mặt hai người bọn họ. Ness đã tưởng tượng ra vô số biểu cảm của hắn khi nhìn thấy mình, nhưng điều khiến cậu không ngờ tới khi Kaiser cất tiếng.

"Ai vậy?"

Trong khoảnh khắc, cậu đột nhiên chết lặng.

"Noa đây" - Anh quan sát biểu cảm của Ness rồi lên tiếng, nếu im lặng quá lâu, Kaiser sẽ coi như không có người mà đóng cửa lại.

Kaiser không biết Ness tới cùng Noa vì cậu không lên tiếng, cậu chỉ im lặng nhìn Kaiser chật vật mò mẫm tìm đường. Ness đã mua một vài món ăn theo lời đề nghị của Noa, và giờ cậu đã hiểu vì sao lại thế. Di chứng sau tai nạn của Kaiser không chỉ là việc xương đầu gối trái có vấn đề, mà cả đôi mắt hắn, một cuộc sống bất tiện.

Ness giúp Kaiser mở hộp thức ăn, hắn vô tình chạm vào tay cậu, tưởng là Noa nên hơi ngạc nhiên thốt lên.

"Noa này, tôi chưa từng nắm tay anh, cũng không biết tay anh như thế nào, nhưng tôi không ngờ nó mềm hơn tôi tưởng. Như tay của Alexis vậy" - Trọng điểm nằm ở câu cuối khiến cả hai đứng hình.

Noa ngồi kế bên nhìn tình huống đầy hiểu lầm này mà không lên tiếng, sau đột nhiên hỏi.

"Nếu Ness đến đây tìm cậu thì cậu sẽ vui sao?"

"Em ấy không tới đâu"

"Vì sao?"

"Ghét tôi"

Ness chỉ im lặng không nói gì.

Bữa sáng trôi qua trong im lặng, sau khi uống thuốc, Kaiser mệt mỏi nằm ngủ trên sofa. Ness nhớ rõ, trước kia Kaiser rất thường xuyên bị thiếu ngủ, sẽ dựa vào thuốc nhưng không quá nhiều. Tuy không biết bây giờ chất lượng giấc ngủ của hắn có ổn hơn không, nhưng nhìn khóe mắt Kaiser có lẽ nó cũng không khá hơn phần nào cho lắm.

Cậu kê gối đầu cho hắn rồi để một mình Noa ngồi trông Kaiser đang vào giấc, còn mình thì tiến vào phòng ngủ. Quan sát một lúc trên chiếc giường đơn bạc, nhìn thấy một góc tấm ảnh lộ ra dưới gối, Ness kéo nó ra.

Trông thấy hình ảnh mình xuất hiện trên đó, cậu mím môi, lồng ngực trở nên đau nhói. Có lẽ cậu đã trở thành liều thuốc an thần của ai đó mất rồi, ha.

Đặt tấm ảnh về chỗ cũ và vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký nằm gọn trên góc bàn, cậu nhớ lại, từ sau lần đọc trộm nhật ký lần đầu tiên, "Kaiser" đã không còn xuất hiện. Buổi tối hôm nọ cậu còn chưa đọc hết phần sau của nó, nên lần này khi lại bắt gặp, Ness không do dự lật cuốn sổ màu đen ra.

Vì thế Noa thấy Ness ở bên trong rất lâu, mãi mới bước ra khỏi phòng, đúng lúc Kaiser cựa mình tỉnh dậy. Vô thức đưa tay sờ chiếc gối dưới đầu của mình, lần mò tìm tấm ảnh theo thói quen. Nhưng có lẽ vì chưa tỉnh táo nên hắn nghĩ mình đang ở phòng ngủ, và khi không thấy tấm ảnh đâu, Kaiser lần mò tìm nó trong bóng tối, đến nỗi hắn đã phát điên.

"Mất rồi, mất rồi"

Noa biết tấm ảnh đó, anh đều đã thấy Kaiser ngồi vuốt ve nó thật lâu rồi đặt dưới gối trong phòng ngủ, vì thế Noa giải thích cho hắn.

"Đây là phòng khách, tấm ảnh không mất"

Kaiser chợt bình tĩnh lại, hắn đứng dậy, chậm chạp mò mẫm đường vào phòng ngủ, tìm kiếm nó, đến khi cầm trong tay tấm ảnh mới an tâm.

"Kaiser, anh có muốn được yêu không?" - Ness không nhịn nổi nữa, trái tim cậu quặn thắt khiến lòng này nghẹn ngào khó nói thành lời. Cậu không biết vì sao mình lại đọc hết cuốn nhật ký kia, nhưng Ness biết bản thân mình trả thù xong rồi, đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Chỉ là đức tin của Kaiser không tha cho hắn, khiến hắn sống lại để trải qua khổ đau một lần nữa.

Nghe được giọng nói quen thuộc, Kaiser tròn mắt đứng bất động, Noa đứng trước cửa phòng ngủ cũng ngạc nhiên.

"N...Noa, thuốc, thuốc đâu rồi" - Kaiser vội vàng tìm phương hướng ra khỏi phòng. Có lẽ hắn không chỉ mù triệt để mà còn hoàn toàn điên rồi, việc đôi mắt đi khiến hắn không nhìn thấy ảo giác nhưng lại nghe thấy ảo thanh thì nó còn địa ngục hơn.

Ness nắm lấy cổ tay Kaiser.

"Đừng như vậy, xin anh đấy" - Chỉ như vậy thôi, Ness đã cho hắn biết hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Biểu cảm biến hóa khôn lường, cậu nhìn thấy sự bối rối, bất an trên gương mặt hắn. Nhìn thấy khóe miệng Kaiser dường như đang cố gắng nhếch lên, miễn cưỡng tạo ra một nụ cười.

"L-lâu quá không gặp, em tới có việc gì sao?"

Có lẽ Kaiser không biết gương mặt hiện giờ của hắn trông khó coi cực kỳ. Trước mặt Ness, hắn luôn né tránh đau đớn bằng những nụ cười miễn cưỡng, chỉ thấy nó méo mó làm người ta khó chịu.

Nhưng giờ khi nhìn lại, cậu chỉ thấy trái tim mình nhức nhối vô cùng.

"Không muốn thì đừng miễn cưỡng nữa" - Ness phá vỡ nụ cười kia, khiến Kaiser cứng đờ, khóe miệng hạ xuống, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Cậu lại hỏi.

"Anh...sống có tốt không?" - Một câu hỏi vô nghĩa khi đã chứng kiến sự thật hiển nhiên từ nãy tới giờ, nhưng không hiểu sao vốn từ vựng của cậu lúc này đây lại trở nên cằn cỗi, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào.

"Ừm, tốt lắm" - Kaiser không hề do dự mà trả lời ngay, như đã sẵn sàng che dấu những gì mình không muốn cho cậu thấy.

Cậu nhìn đôi mắt đã trở nên trống rỗng của đối phương, bàn tay lại nắm chặt hơn, tầm nhìn nhòe đi vì mảng nước trong suốt.

Ngày mà hắn đột nhiên thay đổi, hay nói đúng hơn là ngày mà Kaiser đã sống lại như lời nhật ký. Ness đã quan sát đôi mắt này, một ánh nhìn chứa đựng cả dòng thời gian. Chỉ nhìn thôi cũng biết, đằng sau đôi mắt ấy là cả một câu chuyện khắc họa nửa đời người, trải qua bãi bể nương dâu mà thành.

Noa lặng lẽ để lại không gian cho đôi trẻ, đi tìm cô chủ nhà đề ké một ít trà, định đợi đến khi Ness nói chuyện xong.

"Anh học thói xấu rồi, Kaiser" - Cậu dắt tay hắn, để hắn ngồi xuống giường và bản thân thì ngồi xổm phía đối diện, khoanh hai tay để trên đùi hắn, nhìn đối phương từ dưới lên - "Tôi là một người hay nói dối, và giờ thì anh cũng bắt đầu như thế"

Đôi mắt Kaiser hướng về một khoảng không vô định.

"Anh nói dối gì chứ?"

"Anh sống không hề tốt một chút nào"

Việc không nhìn thấy gì khiến cho hắn không biết hiện tại bộ dạng của mình ra sao, chắc là trông như một thằng thất bại cả ngày ru rú trong nhà vì thất nghiệp.

Ban đầu hắn cũng có dự định đến chỗ Noa làm như lời mời, nhưng vì tầm nhìn đã không còn tốt nữa nên chỉ có thể ở nhà để không vướng phải rắc rối khi ra đường thôi.

"Anh...có muốn được yêu không?" - Cậu hỏi lại câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời, cẩn thận quan sát Kaiser.

Hắn trở nên lúng túng, mãi vẫn chưa mở miệng.

Ness cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.

"Alexis, dù thật hay giả cũng vậy, đừng yêu anh" - Hắn thấy mình đúng thật là một thằng điên. Lúc đầu cũng đã mong mỏi cậu sẽ không yêu mình như thế đấy, cuối cùng thì khi phát hiện ra một tình yêu giả kia, hắn vẫn không thể chấp nhận nổi mà phát rồ lên. Bây giờ thì chắc có lẽ còn không biết mình đang nói cái quái gì nữa.

Nhưng suy cho cùng thì việc Ness không yêu Kaiser cũng là một câu chuyện tốt, ít nhất là tốt với cậu.

"Anh sợ, sợ mình được yêu rồi sẽ không buông bỏ được"

Nghe những lời đó, Ness đưa tay ôm lấy hai má Kaiser, lúc này đây giọng nói của cậu lại trở nên nhẹ nhàng hơn tất thảy.

"Cho dù không được yêu, anh vẫn không buông đấy thôi"

Hắn đưa tay lên, định nắm lấy hai bàn tay trên mặt mình thì khựng lại, đổi sang bỏ hai tay xuống đùi.

"Anh không biết đáp lại tình yêu như thế nào mới là đúng đắn, sẽ làm đau em, làm em tổn thương em. Alexis à! Trước giờ không có ai yêu anh cả, cho nên không có cũng rất tốt"

Cha cũng vậy, mẹ cũng thế, đến cả Ness cũng không ngoại lệ. Những người hắn cần chưa bao giờ yêu hắn, như vậy cũng không sao cả, Kaiser đã sống như vậy hai đời nên những gì nên quen cũng phải sớm quen rồi.

Những năm tháng bắt nạt cậu, hắn biết bản thân mình không người dạy dỗ. Sống trong hoàn cảnh rách nát cùng với dòng máu của người cha tồi tệ, hắn cứ theo đó mà thối rữa. Kaiser không thể biện minh rằng do quá khứ khiến mình trở nên như vậy, hắn chỉ có thể nói lúc đó bản thân đã phủ nhận chuyện mình là một thằng khốn thôi.

Kaiser ghét cha mình, thậm chí căm hận lão, hắn muốn chối bỏ việc mình mang cùng dòng máu với một gã cặn bã sống không ra hồn người như lão. Thậm chí Kaiser đã từng thề rằng mình nhất định sẽ không trở thành một kẻ đáng khinh như thế.

Cho đến khi nhận ra mình hoàn toàn trở thành bản sao của người cha mà bản thân luôn căm ghét, thì đã không còn kịp nữa.

"Mày là thứ bẩn thỉu được sinh ra bởi gã cặn bã như tao và con đàn bà tham vọng đó! Vô dụng! Bất tài! Mày còn thua cả súc sinh, không bằng rác rưởi"

Đúng như những tiếng gào thét chói tai của lão, hắn đã trở thành "thứ vứt đi" trong lời chửi rủa mà ngày đó hắn cho là tệ hại nhất trên đời. Nhưng giờ thì sao, cho dù có nghe bao nhiêu lần thì cũng không đổi lại được gì cả, thế nên rất nhiều chuyện đã khiến hắn dễ dàng chấp nhận.

Nắm rõ tâm tư của Kaiser khi thấy hắn cứ bất động, Ness vỗ má hắn, ngăn cản những suy nghĩ tựa như an ủi nhưng lại là sự tích cực độc hại này.

"Mọi chuyện đã kết thúc, nó đã qua từ lâu, qua hẳn một đời người rồi" - Cậu từ tốn nắm lấy hai bàn tay hắn.

Và cảm nhận sự cứng đờ từ đôi bàn tay ấy.

Nghe là biết hắn sẽ ngạc nhiên lắm mà, chuyện tái sinh là chuyện hoang đường nhất trên đời, làm sao lại có người như cậu tin được.

"Một đời người gì chứ, chúng ta còn chưa..."

"Nói dối tiếp đi" - Cậu khẽ buông tay hắn, vỗ vỗ lên đùi đối phương

Còn Kaiser, hắn chỉ rất sợ, sợ cậu biết được con người trong kiếp sống trước của mình.

"Em cũng sống lại...phải không?"

"Không phải" - Ness nghiêng đầu gối lên đùi hắn, cậu khẽ vỗ lên bàn tay Kaiser, từng nhịp đều đều như thế, như một sự an ủi vỗ về mà khi còn bé mẹ đã dỗ dành cậu - "Chỉ là vô tình thấy được, biết được, hiểu được. Tôi đã gặp một "Kaiser" khác, một "Kaiser" mang vẻ ngoài trung niên, như linh hồn đã già nua của anh vậy. Có lẽ vì thế mà tôi đã tin"

Hắn không thấy đường, không nhìn được vẻ mặt hiện giờ của người hắn yêu như thế nào nữa. Từ sau khi Ness rời đi, Kaiser đã nghĩ rằng có lẽ cả đời này cậu sẽ không xuất hiện trước mặt hắn. Vì thế hắn mới từ bỏ tất cả, để lại mọi thứ cho cậu.

Kaiser trở về Đức như đã có quyết định từ lâu. Hắn không có ý định chết do tuổi già, có nghĩa là Kaiser sẽ không để bản thân mình sống đến 40 tuổi như kiếp trước. Có lẽ linh hồn hắn đã đến giới hạn, một khi chịu không nổi mà phát điên, Kaiser nhất định sẽ tự kết liễu bản thân mình.

Nhưng hôm nay cậu lại đến, hỏi hắn có muốn được yêu không?

Muốn! Hắn luôn luôn muốn. Nhưng không thể được, có lẽ do định mệnh sắp đặt, Kaiser chỉ có thể chấp nhận cuộc đời như vậy cho đến khi chết đi mà thôi.

Ness đang cố tình cho hắn động lực sống? Hay đang tìm cách dày vò hắn theo một cách khác? Kaiser không biết, hiện giờ hắn không suy nghĩ nhiều được như vậy.

"Em thương hại anh cũng được, anh không chê đâu" - Kaiser vừa cười vừa nắm chặt vạt áo, vân vê như đang hoảng loạn. Hắn cúi đầu, lí nhí nói từng chữ. Ness nghe rõ âm thanh kia, run rẩy đến lòng người khó chịu.

Cậu vươn người dậy, ôm lấy hắn, để Kaiser vùi đầu vào lòng mình. Hắn hơi hồi hộp, ngồi im bất động, không biết phải làm gì.

"Anh có thể ôm tôi" - Ness nhắc nhở.

Trong quá khứ, Kaiser đã từng hỏi hắn có thể ôm cậu không, chỉ là bằng một cách gián tiếp nào đó Ness đã tránh đi vấn đề này. Những câu hỏi như vậy của Kaiser không phải đề nghị hay yêu cầu, mà là cầu xin, nhưng Ness sẽ không bao giờ đáp lại nó.

Lần đầu tiên, cậu nói rằng hắn có thể ôm. Khác với cái ôm chủ động không hề báo trước của Ness ở nhà thờ vào ngày kỷ niệm, lần này là lời cho phép được thốt ra từ chính cậu.

Ness xoa tóc Kaiser, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, hỏi.

"Tuổi thật của anh?"

Kaiser đưa tay đáp lại cái ôm.

"Kiếp trước, đã tròn 40"

Đôi mắt cậu ầng ậng nước, cố gắng không phát ra âm thanh nghẹn ngào của mình.

Đã 40 tuổi rồi, thiếu niên của cậu, người mà cậu dành cả đời để âm mưu, toan tính, dày vò, người đã yêu cậu hơn cậu tưởng, đã đi được một nửa của đời người rồi.

Cộng thêm một năm kiếp này, vẫn may, còn kịp.

Alexis Ness sẽ không chết vì nhảy xuống biển tự vẫn.

Michael Kaiser cũng sẽ không chết bên chân Đức Mẹ, cùng với căn bệnh tâm lý chưa bao giờ được phát hiện kia.

________________________________

Sắp HE, sắp HE, sắp HE rồi, nhưng mà vẫn chưa để Ness trở về xưng hô anh-em với Kaiser được, vì tui muốn đợi đến đoạn khi Kaiser thực sự được yêu đã, nhe nhe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC