23. Thực thi công lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prompt: "AU nơi Shinichi làm bồi bàn còn Kaito là gã thực khách luôn tán tỉnh cậu."

xxx

"Thứ lỗi cho tôi thưa ngài, nhưng -"

"Không, làm ơn gọi tôi là Kaito," Kaito nói, đắm đuối nhìn cậu bồi bàn xinh đẹp.

Cậu bồi bàn xinh đẹp thở dài. "Thưa ngài, dẫu cho tôi rất cảm kích vì ngài đã boa tiền cho tôi, nhưng tôi có luật lệ không bao giờ dây dưa với thực khách."

Kaito bĩu môi. "Ồ, nhưng cưng ơi, tại sao vậy?"

Cậu nhướn mày. "Đầu tiên, đó là việc làm thiếu chuyên nghiệp." Cậu liếc qua vai. "Xin thứ lỗi, tôi có bàn khác phải phục vụ."

Kaito thở dài, mỉm cười nhìn cậu rời đi. Chúa ơi, trông cậu thực đẹp trong bộ vest cùng chiếc quần tây đó. Dù sao thì, hắn sẽ phải kiên nhẫn với cậu thôi.

xxx

"Ồ, lại là ngài. Tại sao ngài luôn ngồi trong khu vực của tôi vậy?" Cậu bồi bàn xinh đẹp hỏi.

Kaito chớp chớp mắt nhìn cậu. "Có lẽ đó chính là thiên mệnh, hỡi người đẹp." Trong đó thiên mệnh đồng nghĩa với việc tìm hiểu những bàn cậu được chỉ định phục vụ để hắn chọn chỗ ngồi ở đó.

Cậu bồi bàn xinh đẹp dường như không bị thuyết phục. "Ừ hửm. Và hôm nay ngài muốn ăn gì? Như mọi khi sao?"

"Đúng vậy."

"Sẽ có ngay." Cậu cúi người. "Xin thứ lỗi, tôi phải đi phục vụ thực khách khác."

Kaito thở dài. Cậu đáng yêu quá. Thậm chí biểu cảm bực bội cũng thật tuyệt. Giá như hắn có thể khiến cậu chú ý tới hắn nhiều hơn...

xxx

Kaito bất ngờ bởi số lượng cảnh sát trong nhà hàng vào lần tiếp theo hắn tới dùng bữa. Hắn đứng một bên khi một trong những tay đầu bếp bị dẫn ra ngoài, tay đeo còng, Shinichi đứng cạnh gã và đọc quyền của người bị buộc tội.

Khi Shinichi phát hiện ra hắn, cậu thở dài.

"Kaito, sao anh cứ tới đây vậy?"

Kaito thở dài. "Anh ghét mỗi khi em phải điều tra ngầm. Em khiến anh lo lắm. Sao em có thể trách anh được khi nhìn vào những 'chiến công' của em chứ?"

Shinichi đảo mắt, nhưng biểu cảm đã mềm mại hơn. "Và em nghĩ rằng bộ đồng phục không phải là một lí do đúng không?"

Kaito bật cười. "Có lẽ đó là một nhân tố. Trông em rất tuyệt, dù em có hơi gắt gỏng so với một phục vụ bàn."

"Chưa có ai phàn nàn về thái độ của em hết." Shinichi bĩu môi, nom rất đáng yêu. Kaito tiến lại gần hơn, vòng tay ôm eo cậu.

"Đương nhiên là không rồi. Có lẽ gương mặt của em khiến họ bị phân tâm, vượt xa... những thứ khác?"

Shinichi ngạc nhiên. Cậu vươn người lại gần, nheo mắt. "Ngài đang vật thể hóa em sao, thưa ngài?"

"Có lẽ," Kaito thừa nhận. "Cái quần này khiến mông của em đẹp hơn thường ngày."

Shinichi bật cười. "Vậy em cho rằng thật tốt khi em có thể giữ bộ đồng phục này. Giờ thì vụ án đã được phá, em có vài ngày nghỉ." Shinichi lướt môi trên khóe miệng Kaito. "Chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Ồ, anh nghĩ ta sẽ nghĩ ra được chuyện gì đó để làm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net