31. Too Good, But Still True

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prompt: "Em biết cách mà anh nhìn em khi anh nghĩ em không để ý."

xxx

Kaito không kiềm được mà nhìn. Shinichi đẹp tới nỗi hắn không thể rời mắt khỏi cậu. Cách mắt cậu sáng rực mỗi khi tìm ra chân tướng, cách khóe miệng cậu nhếch lên ở bên phải, cảm giác chiến thắng chạy dọc toàn thân cậu mỗi khi cậu đúng về chuyện gì đó...

Kaito thầm thở dài, có khao khát được thổ lộ tất cả. Thừa nhận mọi chuyện kì thực rất đơn giản, chỉ cần nói với đối phương cậu quan trọng với hắn nhường nào và Kaito yêu -

"Này Kaito, mọi chuyện ổn chứ?" Shinichi hỏi, nhíu mày nhìn hắn.

Kaito cứng người, dùng nụ cười che giấu nỗi tuyệt vọng của mình. "Ừ-ừ, đương nhiên, một trăm phần trăm ổn, cảm ơn cậu vì đã hỏi."

"Ừ hử." Shinichi nhíu mày, lắc đầu. "Dù sao thì, Ran muốn biết liệu cậu có muốn dùng bữa tối với bọn tôi không. Ý cậu sao?"

"Ồ, ừm, tôi không muốn làm kì đà cản mũi, ý tôi là, hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau đúng không?" Kaito thầm nhăn mặt.

Mỗi lần hắn nghĩ về mối quan hệ của họ, hắn cảm thấy bệnh. Hắn không nên nhìn Shinichi như vậy khi cậu đã có bạn gái. Cậu và Ran luôn hạnh phúc khi ở bên nhau. Cô xứng đáng có được Shinichi hơn là Kaito.

"Cậu đang nói gì vậy? Tôi và Ran gặp nhau rất nhiều," Shinichi khoanh tay nói. "Hỏi thật, cậu sao vậy? Gần đây cậu như thể không muốn đi chơi với tôi nữa. Tôi đã làm gì sao? Ý tôi là, Ran nghĩ cậu sẽ đồng ý nếu cậu ấy hỏi, nhưng rõ ràng là cậu không thích đi chơi với tôi. Nếu cậu không muốn làm bạn nữa, cậu có thể nói thẳng mà."

Ngực của Kaito hoảng loạn thắt lại. "S-Sao cơ? Không, tôi - không phải -"

"Còn một trường hợp khác," Shinichi lên tiếng trước vẻ bối rối của Kaito. "Hôm trước Ran đã nói một điều rất thú vị khiến tôi mở mang tầm mắt. Khi tôi bắt đầu chú ý tới cậu nhiều hơn, tôi đã phát hiện ra một thứ, Kaito." Shinichi rướn lại gần, quá gần.

Kaito khó nhọc nuốt nước bọt, trái tim điên cuồng nhảy vọt lên cổ họng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Shinichi tiến một bước tới gần hắn khiến lưng Kaito dán vào tường. Kaito ép bản thân nhìn đi chỗ khác, sự mãnh liệt trong mắt Shinichi thật quá mức để hắn có thể xử lí trong khoảng cách gần như vậy.

"Em biết cách mà anh nhìn em khi anh nghĩ em không để ý."

Kaito cứng người, hô hấp ngưng trệ, trái tim loạn nhịp nơi lồng ngực. Hắn cảm thấy lạnh toát. Hắn nhắm mắt, đợi chờ bản thân bị từ chối thẳng thừng.

Một áp lực ấm áp - môi, tâm trí hắn bừng tỉnh - áp vào môi hắn khiến hắn giật mình mở mắt. Shinichi lùi lại, vẫn chăm chú nhìn hắn.

"Anh là đồ ngốc, Kuroba Kaito. Nếu anh chú ý nhiều hơn, anh sẽ biết hai điều quan trọng. Thứ nhất, em và Ran không hẹn hò. Bọn em đã chia tay rất lâu rồi trước khi chúng ta bắt đầu đi chơi. Thứ hai, em dành rất nhiều thời gian để nhìn anh khi anh từ chối nhìn em."

Kaito nín thở, cố gắng tìm từ ngữ để nói, và - thất bại - rồi vứt bỏ hết mọi thứ, đáp lại nụ hôn của Shinichi. Shinichi nghiêng đầu và thở dài ôm má Kaito.

"Anh sẽ tới bữa tối," Kaito nói giữa những nụ hôn của họ.

Shinichi bật cười. "Tốt. Em sẽ bảo Ran đi tới buổi hẹn của cô ấy thay vì làm wingman cho em."

"Được," Kaito hôn cậu rồi lùi lại. "Anh lo rằng mình sẽ tỉnh lại mất. Chuyện này đẹp đến mức phi thực."

Shinichi gật đầu. "Em biết." Đột nhiên, cậu véo vào hông Kaito khiến hắn la oai oái.

"Em làm gì vậy?"

Shinichi vô tâm vô phế cười. "Em kiểm tra xem liệu chúng ta có đang mơ không."

"Vậy nên em véo anh?"

"Em nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để cắn."

Kaito mở miệng định nói gì đó, nhưng á khẩu. Tâm trí hắn tĩnh lặng, mặt nóng ran từ má tới tai. Khi Shinichi nhếch mếp, khóe miệng bên phải cao hơn bên trái, cổ hắn cũng nóng bừng.

Kaito nhéo tay và hôn lên môi cậu. "Em tệ quá."

"Vậy mà," Shinichi nói.

"Vậy mà," Kaito đồng tình và thở dài. Shinichi mỉm cười và hôn hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net