39. Những chuyện mà chúng ta nói về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prompt: "Em có bao giờ nghĩ nếu mọi người nghe được cuộc trò chuyện của anh và em, họ sẽ bỏ tù tụi mình không?"

xxx

Kaito ngẩng mặt và ngắm nhìn những vì sao sáng trên trời. Shinichi dựa lưng vào lan can ban công, đưa mắt dõi theo những người trên phố. Mắt vẫn nhìn trên bầu trời cao, Kaito tiếp tục cuộc trò chuyện của họ bằng giọng điệu suy tư.

"Em có bao giờ nghĩ nếu mọi người nghe được cuộc trò chuyện của anh và em, họ sẽ bỏ tù tụi mình không?"

Shinichi nhìn hắn. "Tại sao anh lại nói vậy?"

"Ừm, chỉ là hiện tại chúng ta đang nói về những cách tối ưu nhất để xây dựng nơi nghỉ dưỡng sạch sẽ, và những dòng xe nào vừa kín đáo vừa tốc độ." Kaito giơ một ngón tay lên và tính toán. "Hôm qua anh hỏi em ngân hàng nào dễ dàng bị xâm nhập nhất. Ngày kia, em hỏi anh về nơi để giấu dao gạt thuận lợi nhất –"

"Được rồi, vậy là chúng ta có nhiều cuộc trao đổi kì lạ, thế thì sao?" Shinichi nhướn một bên mày.

"Chẳng phải nghe giống tội phạm lắm sao?" Shinichi không mấy ấn tượng nhìn Kaito khiến hắn khẽ cười. "Được rồi, nhưng em không lo lắng sao?"

"Gần như là không. Em là thám tử. Mọi chuyện em hỏi anh có lẽ đều liên quan tới vụ án."

"Và anh? Anh không hề liên quan tới bất cứ cơ quan thi hành pháp luật nào. Ít nhất thì không theo cách trực tiếp. Trừ khi em tự tính bản thân là cơ quan thi hành pháp luật mà trong đó –"

Shinichi cho tay lên miệng Kaito để ngăn hắn lên tiếng. "Anh kì lạ thật. Không ai sẽ cảm thấy đống câu hỏi đó kì lạ nếu chúng thốt ra từ miệng anh." Kaito liếm tay cậu, cười toe toét trước vẻ mặt nhăn nhó của Shinichi khi cậu lau tay lên quần. Shinichi cau mày lườm hắn.

"Vậy ra em cũng có suy nghĩ như thế này," Kaito nói, miệng vẫn nhoẻn cười.

Shinichi đảo mắt và quay lại ngắm nhìn con người. "Khi anh vẫn còn hoạt động về đêm, đúng vậy, em có vài vấn đề." Shinichi đưa mắt nhìn một cặp đôi tay trong tay. "Anh còn nhớ khi đó không?"

"Công việc ban đêm của anh sao?" Kaito hỏi. Cậu ậm ừ. "Đôi khi. Nhưng phần lớn thời gian, anh hạnh phúc với cuộc sống hiện tại." Kaito vòng tay qua vai Shinichi. "Anh nhận được lời tán thưởng của giới phê bình bằng chính tên của mình; anh có những người bạn tuyệt vời mà anh không cần phải nói dối họ; và anh đang hẹn hò với người đàn ông tuyệt nhất thế giới."

Shinichi đảo mắt, nhưng vẫn dựa vào người Kaito; hắn thật ấm áp. "Em nghĩ rằng đặt tên tiểu xảo theo tên của anh thì tốt hơn đấy, Quý Ngài Tìm Kiếm Sự Chú Ý ạ."

"Vâng, vâng, đúng là như vậy," Kaito dễ dãi cười. "Nhưng điều tuyệt vời nhất khi là gã thèm khát được chú ý là anh có thể đòi hỏi em quan tâm đến anh và yêu anh mỗi khi anh cần."

Hai má của Shinichi nóng bừng trước lời khen của đối phương. "Em là bạn trai của anh, đương nhiên em quan tâm đến anh, đồ ngốc."

"Và em khiến anh trở thành tên ngốc hạnh phúc nhất." Kaito hôn chóc lên má Shinichi. "Nhân tiện thì, ánh sáng của đời anh, em đã có kế hoạch gì cho buổi hẹn trọng đại sắp tới của chúng ta chưa?"

"Nếu em nói cho anh, đó sẽ không còn là bất ngờ nữa đúng không?" Shinichi hỏi, mỉm cười khi Kaito rên rỉ và nhõng nhẽo. Họ sẽ ăn tối ở nhà hàng yêu thích của Kaito rồi đi xem buổi diễn của một trong những ảo thuật gia mà hắn thích nhất. Sau đó, họ sẽ gặp trực tiếp vị ảo thuật gia đó nhờ vào mạng lưới xã giao rộng lớn của bố mẹ cậu.

Cậu rất nóng lòng được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Kaito.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net