52. Tôi không biết, tôi không quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prompt: "Tôi vừa xuyên không vào vũ trụ khác, hay cậu thực sự mỉm cười với tôi vậy?"

xxx

Kaito đã luôn mồm kể những trò đùa nhạt toẹt từ chừng nào hắn có kí ức về cõi đời này. Cha mẹ mua cho hắn cuốn sách kể chuyện hài vào dịp Giáng Sinh lúc hắn năm tuổi, và hắn chưa từng đọc lại nó.

Aoko thường gượng gạo cười, còn Hakuba và Akako chỉ rầm rì và đảo mắt. Nhưng khi Kaito bắt đầu kể chuyện cười cho Shinichi, hắn nhận lại ánh mắt tĩnh lặng, lạnh lùng nhất chưa từng thấy.

Thật tuyệt.

Kaito muốn phá vỡ ánh mắt đó. Hắn muốn nhìn thấy Shinichi cười.

"Tại sao sữa chua lại đi tới triển lãm nghệ thuật?" Kaito hỏi. Họ đang ở phòng trưng bày nghệ thuật, quả là đúng người đúng thời điểm. Shinichi nhướn một bên mày. "Bởi vì nó đã được giáo dục và có học thức!"

Vô tác dụng. Hắn phải thử lại lần nữa.

"Tại sao bức tranh phải ngồi tù?"

Shinichi không rời mắt khỏi tấm biển dưới một bức tranh của Monet và nói, "Chắc hẳn nó là đồ giả."

"Sao cơ?" Kaito hỏi. Hắn lắc đầu. "Không, Kudo, đó là bởi vì nó đã được đóng khung!"

"Tôi nghĩ họ đã in nhầm năm cho bức này," Shinichi lên tiếng, triệt để lơ Kaito. Kaito rên rỉ.

"Cậu có nghe về tên trộm nhạy cảm chưa?" Kaito ngừng lại trong giây lát và nói, "Hắn đích thân đi cướp đồ của người khác!"

Shinichi nhìn vào mắt hắn. "Giống cậu sao?"

Kaito lùi lại một bước và thở gấp. "Đồ thô lỗ."

Shinichi nhún vai, quay lại nhìn bức tranh.

"Một luật sư đặt tên cho con gái mình là gì?"

Shinichi thực sự suy nghĩ về câu hỏi của hắn. "Tôi nghĩ là Trucy."

"Sue! Gượm đã, cậu đang nói về ai thế?" Kaito nhíu mày.

"Ran giới thiệu cho tôi một trò chơi tên là Ace Attorney." (Luật sư biện hộ)

Không gian quanh họ trở nên tĩnh lặng một lần nữa. Kaito thở dài.

"Cái gì có một đầu, một bàn chân và bốn chân?" Kaito khó khăn hỏi.

Shinichi thở dài. "Cái giường."

"Cái gi - ồ, cậu đoán được." Shinichi nhíu mày nhưng không lên tiếng. "Cái gì vào thì dễ, nhưng ra thì khó? Đó là rắc rối!" Kaito cố gắng ngăn lại nỗi tuyệt vọng lớn dần trong giọng nói của mình.

"Cậu phải biết rõ chứ," Shinichi nói, nghiêng đầu khi chiêm ngưỡng bức tượng. Kaito nghĩ rằng Shinichi xứng đáng được tạc tượng hơn, nhưng hắn giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

"Cậu làm tôi tổn thương đó, Kudo."

"Cậu sẽ sống thôi."

"Làm cách nào để tìm được Công chúa?" Kaito hỏi. Hắn đợi Shinichi trả lời, nhưng tất cả những gì cậu làm là lạnh lùng nhìn hắn. "Cậu phải đi theo dấu chân của hoàng tử!"

"Giống một kẻ bám đuôi vậy."

"Không, Kudo."

Kaito lặng lẽ đi cạnh Shinichi, ngắm nhìn những bức chân dung. Shinichi đẹp hơn tất cả bọn họ với gương mặt tựa tạc tượng, bí ẩn tựa nàng Mona Lisa. Kaito ngắm nhìn cậu đánh giá từng bức tranh và thở dài. Hắn chỉ muốn Shinichi cười với mình mà thôi. Không phải nụ cười khinh khỉnh, mà là nụ cười thực lòng thuần túy nhất.

Hắn không chắc rằng mình đã nhìn thấy cậu cười hay chưa nữa.

Khi đã tham quan xong, họ ghé vào cửa hàng pizza ở dưới phố để dùng bữa tối. Kaito thử một lần nữa, "Tại sao hipster lại bị bỏng lưỡi với chiếc pizza của anh ta?" Shinichi lại nhướn mày. "Anh ta phải ăn kẻo nó nguội mất!"

Shinichi không buồn đảo mắt.

"Cái mà cậu chỉ có thể phục vụ chứ không thể ăn?"

"Công lí," Shinichi không chớp mắt.

"Sao cơ? Không, Kudo, là bóng chuyền. Cậu là ai, Batman sao?"

Shinichi nhìn hắn. "Tôi chính là bóng đêm."

Kaito vô vọng cười, nhưng Shinichi còn chẳng thèm nhếch mép cười với hắn, thay vào đó cậu quay đi để gọi món. "Tù nhân dùng gì để gọi nhau?" Kaito hỏi khi họ đi tìm bàn.

"Họ không cần phải gọi nhau, bởi họ đều ở cùng một chỗ."

"Điện thoại di động, Kudo. Điện thoại di động đó." Kaito rướn tới gần cằm cậu, nhìn chằm chằm cậu. "Cậu gọi một con cá sấu mặc vest là gì?" Shinichi nhấp một ngụm soda. "Là điều tra viên."

Shinichi lắp bắp, phun ra ngụm nước đang uống dở trong sự ngỡ ngàng của hắn. Sau khi cậu cố gắng nuốt xuống, Shinichi bật cười. Giòn tan và lớn tiếng, khóe mắt cậu nhòe nước.

"Cậu... Cậu đang cười," Kaito hít một hơi. "Thật sao? Cậu cười chỉ vì vậy?"

Shinichi thở dốc lấy dưỡng khí, tay siết chặt bàn. Khi cậu đã bình tĩnh lại, cậu mỉm cười với Kaito. Một nụ cười thực lòng.

Kaito nín thở. "Tôi vừa xuyên không vào vũ trụ khác hay cậu thực sự mỉm cười với tôi vậy?"

"Tôi đã kiềm chế cả ngày hôm nay, Kuroba. Cậu có biết việc đó khó đến nhường nào để giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi có chàng trai đáng yêu kể cho cậu những trò đùa dở tệ không? May mắn thay, chuyện của bác Tiến sĩ còn nhàm hơn, vậy nên tôi đã luyện tập, nhưng có nhiều lần cậu khiến tôi suýt bật cười."

"Cậu nghĩ tôi đáng yêu sao?"

Shinichi khịt mũi. "Đúng vậy, và tôi có hai câu chuyện hài cho cậu đây. Điểm khác biệt giữa thờ ơ và lãnh đạm là gì?" Shinichi rướn người về phía trước. "Tôi không biết, tôi không quan tâm."

"Chúa ơi," Kaito thở gấp. "Cậu thực sự... Tôi nghĩ tôi yêu cậu mất rồi."

Nụ cười của Shinichi chuyển thành cái nhếch mép. "Ngư dân nói gì với ảo thuật gia?" Shinichi ngừng lại giây lát rồi hoàn thành câu nói. "Chọn một con cá tuyết đi, con nào cũng được!"

"Éc, Shincihi à!"

Shinichi lại bật cười. Kaito cảm nhận khóe môi mình nhếch lên thành nụ cười vô vọng. Dù vậy, chuyện hài của Shinichi cũng dở tệ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net