Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải nói nhiều cũng đủ hiểu Tử Thao đã vui mừng như thế nào, 3 nam nhân mà cậu yêu lại sống hòa thuận như vậy đôi lúc còn cấu kết với nhau mà bắt nạt cậu. Cuộc sống đã yên bình mà trải qua được hai tháng khiến cậu cứ cảm giác không thật .... Một tuần gần đây cậu luôn cảm giác bất an trong lòng, cậu vô cùng lo sợ cứ mỗi lần cậu bất an thì y như rằng sẽ có chuyện gì không may sẽ xảy ra... quả thật như vậy. Bộ tộc người mãn ở vùng biên giới cấu kết với giặc ngoại xâm làm phản, dân tình oán giận trong biển lửa của chiến tranh, Thế Huân một phen khổ tâm khi ban lệnh cho Chung Nhân ra trận

" Thao Thao a~ ta xin lỗi nhưng mà việc nước cấp bách đành có lỗi với ngươi vậy"

......... Tử Thao bồn chồn trong người, hôm nay Chung Nhân vào triều nhận chỉ vụ khẩn, cậu đã lường trước chắc chắn Thế Huân sẽ cử Chung Nhân ra trận, cậu không trách Thế Huân để Chung Nhân vào chỗ hiểm nguy, y là một tướng quân tài giỏi, đất nước gặp nạn y đương nhiên phải hết lòng tận tâm với đất nước thế nhưng cậu vô cùng lo sợ nỗi ám ảnh về lần Chung Nhân ra trận lúc trước vẫn còn nguyên trong đầu cậu như mới hôm qua....

- Đào Đào... em đừng quá lo lắng....- Diệc Phàm ân cần mang cho cậu một tách trà

- Phàm.... Lần trước Chung Nhân gặp nạn em vẫn còn lo sợ..... phải làm sao đây... anh nghĩ xem có phải Thế Huân gọi anh ấy vào triều là vì việc này....

- Đào Đào..... nếu thật như em nói Chung Nhân sẽ lại lần nữa phải ra trận, em có can lòng hay không..... nếu không anh có thể nói với Thế Huân....

- Phàm a~ anh còn không hiểu ý em hay sao?.... Lo lắng tất nhiên phải có rồi thế nhưng nếu quả thật Thế Huân có lệnh em sẽ một lòng ủng hộ.... nếu em là Nhân Nhân nhất định em sẽ đặt việc nước lên hàng đầu....

- Em thật biết suy nghĩ Đào Đào- Diệc Phàm ra điều có phẩn tự hào về cậu mà ôm cậu vào lòng. Nằm trong lòng Diệc Phàm cậu có phần an tâm hơn.....

- Phàm ca, Tiểu Đào.... - Chung Nhân tâm trạng bất ổn trở về

- Chung Nhân, Thế Huân gọi đệ có phải là vì.......

- Vâng, ngày mai đệ lên đường....

- Nhân Nhân....- Tử Thao nước mắt cơ hồ muốn chảy, cậu đang cố kiềm nén tâm tình của mình.....

- Chung Nhân đệ nói chuyện với Đào Đào đi... ca có chuyện phải vào cung một chuyến.... Đào Đào anh đi có việc....- Diệc Phàm tự ý thức mà nhường lại không gian cho cậu cùng y, vỗ nhẹ lên vai Chung Nhân như lời động viên, Chung Nhân gật đầu với hắn khiến hắn nhẹ nhõm đi phần nào mà vào cung....

- Tiểu Đào... đừng khóc.. anh đi rồi sẽ bình yên trở về- Chung Nhân gạt đi dòng nước mắt không kiềm chế được của cậu, khóe mắt y bắt đầu cảm thấy cay cay... lại rời xa tử Thao y thật sự chẳng muốn., phải lại giống như 4 năm về trước... chỉ tương phùng một thời gian ngắn lại chia xa tận 4 năm hay không?

- Nhân Nhân.... Hứa với em lần này nhất định anh phải an toàn trở về....

- Anh hứa.... anh không muốn phải xa em tí nào Tiểu Đào.....- y ôm chặt cậu vào lòng

- Nhân Nhân thân làm tướng quân của đất nước, anh nên đặt việc công lên đầu đừng nói như vậy sẽ khiến thiên hạ cười chê.....

- Tiểu Đào vẫn là em hiểu chuyện.... một lần nữa hứa với anh.... Phải đợi anh trở về....

- Nhân Nhân.... Em mãi đợi..... đợi đến khi nào anh trở về mới thôi.... Nhân Nhân lần này nguy hiểm gấp bội lần..... nhưng em tin Nhân Nhân của em tài giỏi như vậy sẽ chiến thắng trở về ... đúng không?- Cậu tinh nghịch cười tươi khiến y nhẹ lòng, Tiểu Đào của y.....

- Anh yêu em....- Hôn nhẹ lên mái tóc cậu, y thủ thỉ thật muốn thời gian đừng trôi, cứn như vậy mãi......

- Em yêu anh ....- Cậu vùi đầu vào ngực anh

- À..... anh không thấy Xán Liệt ca, em thấy anh ấy đâu không, ngày mai anh phải lên đường rồi....

- Anh ấy nhận được thư của ca ca anh ấy nên đã lên đường về quê rồi....

- Vậy chỉ còn mỗi Phàm ca ... không sao anh vẫn yên tâm .......

.......................................

Hoàng cung

- Hoàng huynh, đệ thật hết cách mới để Chung Nhân đi, liệu Thao Thao có giận đệ không?

- Em ấy không ích kỷ , nhu nhược như người khác đâu.... Dù có chút buồn lòng nhưng vẫn khuyên Chung Nhân đặt việc công lên hàng đầu..... em ấy hiểu cho đệ mà.....- Diệc Phàm từ tốn trả lời đứa em đang lo lắng của mình

- Thật may, đệ không nghĩ là cậu ấy lại có thể suy nghĩ như vậy....

- Ha ha người của ca mà......- Diệc Phàm quan sát đứa em của mình, chiến sự chỉ mới diễn ra đây thôi nhưng trông Thế Huân đã tiều tụy bao nhiêu, hắn cảm thấy có lỗi vô cùng, đáng lẽ giờ đây Thế Huân có thể tự do tận hưởng cuộc sống không vướng bận chuyện gì thế nhưng vì hắn mà Thế Huân phải gánh vác trọng trách như vậy... hắn ước gì Thế Huân và hắn chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường như vậy có phải vô cùng tốt..... Một thời gian sau hắn sẽ phải ước lại vấn đề này một lần nữa... không lâu.

- Hoàng đệ, mệt mỏi lắm đúng không?

- Có đôi chút..... hoàng huynh đừng cảm thấy áy náy như vậy, đệ không sao, dù lúc đầu có chút không hứng thú nhưng không phải đệ đã cai trị đất nước này vô cùng tốt hay sao?... Hoàng huynh , đệ chỉ mong hạnh phúc đến với huynh......

- Đệ đệ ngốc của ta

Hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, Diệc Phàm cảm động vì đứa em của hắn đã trưởng thành, Thế Huân cảm động vì người anh của cậu đã biết quan tâm , thương yêu đến cậu.... thật sự quá tốt...............................

>>>>>>>>>>>>>>>>> Huyện Canh Tân

- Không, con không đồng ý việc này, đất nước đang gặp nguy nan con không thể lập gia thất hơn nữa con đã có người con yêu phụ thân người đừng ép con....- Xán Liệt kịch liệt mà phản đối cha mình, viết lá thư bảo mẫu thân lâm trọng bệnh gọi anh về thế nhưng khi trở về mới biết mình bị lừa

- Vì đất nước gặp chuyện nên ta mới lo lắng cho dòng dõi này, chiến tranh chỉ xảy ra ở miền đông, chúng ta ở miền nam không đáng lo sợ.... người mà con nói, hãy nhanh chóng đưa về đây .... Ta không ép con lấy người mà con không yêu.....- Phác lão gia ôn tồn nói, đứa con này từ lúc nhỏ đã có tính hướng khác biệt, khắc khẩu với anh trai và mẫu thân mình, lúc vừa thi đậu trạng nguyên liền tách ra sống riêng, thế nhưng khi nói mẫu thân lâm bệnh cũng nhanh chóng trở về khiến ông vui vẻ trong lòng......

- Chuyện nối dõi tông đường, chẳng phải ca ca có tới hai người con trai hay sao? Phụ thân người còn mong muốn gì nữa với lại phụ thân cứ như trước đây đừng quan tâm đến cuộc sống của con............

- Ta là phụ thân con lại không thể lo lắng cho cuộc sống của con hay sao? Không nói nhiều, nếu con không đưa người mà con nói về thì ta sẽ quyết định.....

- Phụ thân, con không muốn là đứa bất hiếu ... phụ thân người hãy hiểu cho con... con không muốn lập gia thất.......... với lại con cũng muốn nói, người con yêu không phải là nữ nhân.........

- Cái gì?- Phác phu nhân im lặng từ nãy tới giờ cũng lên tiếng

- Xán Liệt, con đừng ăn nói hàm hồ.......- Phác lão gia tức giận mà lật đổ cả bàn, ông thật sự lo sợ, con trai ông từ lúc nhỏ tới lớn đều không bao giờ nói đùa những thứ như vậy... ông biết là Xán Liệt đang nói sự thật

- Mong hai người đừng can thiệp vào cuộc sống của con nữa... mẫu thân đã không có việc gì thì con xin kiếu- Xán Liệt toan rời đi

- Đứng lại cho ta, đồ con bất hiếu này..........- Phác phu nhân tức giận quát lớn. Xán Liệt vẫn hướng ra cửa đầu không quay lại lên tiếng

- Cứ cho là con bất hiếu

- Phu nhân , phu nhân.... Người đâu người đâu- Phác lão gia hốt hoảng đỡ lấy vợ mình, thật ra ông không hề nói dối Xán Liệt vợ ông là bệnh nặng trong người sống không được bao lâu nữa

............................

- Phụ Thân mẫu thân vì sao lại như vậy?- Sau  khi đại phu rời đi, anh có dự cảm không lành

- Bà ấy không sống được bao lâu nữa.... Xán Liệt ta biết từ nhỏ giữa con và bà ấy đã khắc khẩu với nhau thế nhưng bà ấy là người mang nặng đẻ đau ra con, nguyện vọng của bà ấy là muốn thấy con yên bề gia thất trước khi lâm chung... Xán Liệt con...........

- Phụ thân..... con .... Con....- tâm tư anh rối bời, anh phải làm sao... phải vô cùng đau khổ anh mới được sống hạnh phúc với Tử Thao, anh yêu cậu như vậy sao đành lòng khiến cậu đau khổ, anh không muốn lấy ai khác ngoài cậu thế nhưng... anh phải làm sao đây..............

- Xán Liệt.......- Giọng Phác phu nhân yếu ớt

- Mẫu thân.....- Xán Liệt đến bên cạnh bà... anh vô cùng yêu thương bà, thế nhưng anh chẳng bao giờ nói ra vì khi ở cạnh nhau một thời gian ngắn sẽ lại có cãi vả....

- Ta không sống được bao lâu nữa.... Xán Liệt..... con hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta có như vậy ta mới yên lòng

- Con.........con............. Mẫu thân con cần thời gian suy nghĩ- anh vô cùng phân tâm , mẫu thân anh chưa bao giờ nhìn anh với ánh mắt như thế... phải làm sao.....

Xán Liệt viết một bức thư gởi về cho Tử Thao, anh cần suy nghĩ... thế nên tạm thời không thể gặp mặt cậu được, chỉ cần thấy cậu ngây ngô cười anh sẽ không do dự mà không đồng ý với lời yêu cầu của đấng sinh thành............

" Thao nhi, anh phải làm sao đây...... anh yêu em, suốt đời chỉ yêu duy nhất mỗi em.... Thế nhưng mẫu thân anh..... Thao nhi, anh có lẽ sẽ làm điều có lỗi với em..... hận anh đi............."

Xán Liệt ngước mặt lên trời , nước mắt anh rơi, trời đổ sấm rồi mưa trút xuống, anh mãn nguyện cười, giờ thì ông trời đứng về phía anh rồi đúng không? Anh cứ đứng như vậy dưới mưa..... từ xa bóng dáng Phác lão gia đau buồn nhìn đữa con trai của mình, từ trước tới giờ ông chưa từng thấy anh khóc, chỉ trừ tiếng khóc chào đời..... có phải hay không ông đã đẩy con trai mình đến bờ vực thẩm

" Phu nhân, tôi thật không can tâm .... Bà có thấy con trai chúng ta nó đau khổ thế nào hay không?"

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Trời mưa thật lớn, Tử Thao cứ trẳn trọc mãi không ngủ được, Diệc Phàm cứ vuốt nhẹ lưng cậu. Cùng lúc đó trong hoàng cung vì tiếng sấm chớp, Bạch Hiền giật mình tỉnh dậy sao giấc mơ kì lạ, gần đây anh cứ mơ thấy một người phụ nữ luôn miệng bảo anh phải báo thù, bên cạnh anh còn có một người thế nhưng anh không tài nào nhìn rõ mặt của bọn họ, anh quyết định đi tìm Nghệ Hưng để hỏi chuyện

- Miên ca, lúc em tìm lại kí ức cho Đào nhỏ, em phát hiện phía sau kí ức ấy lại có một vùng tối như vậy là sao ?- Nghệ Hưng cùng Tuấn Miên đánh cờ , trời mưa khiến y nhớ lại chuyện của Tử Thao đành mang ra hỏi

- Một vùng tối?......... không nhầm chứ?- Tuấn Miên xem chừng vô cùng ngạc nhiên , Nghệ Hưng chắc chắn gật đầu

- Anh nhớ không nhầm đó gọi là kí ức phũ kí ức........ thật hiếm gặp... anh vẫn chưa gặp bao giờ..........

- Kí ức phũ kí ức.... Miên ca... ca giải thích rõ hơn đi

- Có nghĩa Tử Thao lúc nhỏ đã gặp chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng, có người đã dùng thuật thôi miên để khiến cho phần kí ức ấy bị chôn vùi lại, họ

sẽ tạo cho cậu ấy một kí ức mới........nhưng mà chuyện đó sẽ không kéo dài cả đời.... chỉ một thời gian nhất định.... Khoảng chừng 15 năm...........

- Hả... nghiêm trọng vậy sao... vậy có nghĩa chỉ cần đủ 15 năm em ấy sẽ tự động nhớ lại?

- Không...kí ức đó được tạo từ nhỏ... không đủ sức để đẩy ùi kí ức hiện tại .... Nó chỉ chập chờn xuất hiện trong mơ.... Khiến con người vô cùng khó chịu.....

- Miên ca, ca có cách giải hay không..... đệ muốn học , đệ muốn giải cho Đào nhỏ

- Cách thì ca có, nhưng.... Vẫn chưa bao giờ thực hiện, cách thức kí ức phũ kí ức đã thất truyền từ lâu, chỉ có những người trong ban hội Hắc Triều mới có nhưng ban hội ấy đã bị triều đình tiêu diệt 15 năm nay rồi.....................

- Thân vương, quốc cửu......... thần là Bạch Hiền có việc cần thỉnh?

- Ngươi vào đây.... Đêm đã khuya ngươi vẫn có việc?- Nghệ Hưng quan sát sắc mặt của Bạch Hiền, có vẻ không tốt

- Việc kí ức phũ kí ức.......thần.....

- Ngươi nghe lén bọn ta ?- Tuấn Miên ra điều có phần tức giận

- Thần không dám nhưng mong thân vương cùng quốc cửu bớt giận... thần muốn nói.... Mong quốc cửu cùng thân vương giúp thần tìm lại phần kí ức ấy........

- Ngươi..... sao ngươi lại nghĩ ngươi bị mất kí ức?- Nghệ Hưng tò mò

- Thân vương, năm 10 tuổi thần đã được đưa vào cung, tuyệt nhiên không nhớ lúc trước như thế nào, đến nay đã đúng 15 năm.... Dạo gần đây thần luôn mộng thấy những thứ kì quái, đêm nào cũng chỉ như một thế nhưng lại không thấy rõ thứ gì trong giấc mơ ấy.....

- Ngươi....cũng hẳn đã nghe.... Ta vẫn chưa từng thử chữa trị cho ai bao giờ.....

- Quốc cửu cứ xem thần là vật thí nghiệm , quốc cửu cùng thân vương mang danh thần y không thể nào thấy người gặp nạn lại không cứu... thần thỉnh cầu hai người........

- Miên ca......- Nghệ Hưng cũng như muốn cầu xin Tuấn Miên

- Haizzzz..... thôi được rồi...... hôm nay là 14.... Đợi đến này mai trăng rằm, ngươi đến phía sau hậu điện, nơi đó chưa từng có ai lai vãng..... thuận tiện cho việc chữa trị... nên nhớ tuyệt đối giữ im lặng việc này bằng không.....

- Không... thần hiểu.... thần đa tạ .... Thần xin cáo lui......

Nói rồi Bạch Hiền nhanh chóng rời đi, Tuấn Miên vội mở chiếc rương của mình tìm thấy một quyển sách có phần cũ rách, quay lại hỏi Nghệ Hưng

- Hưng nhi, sao đệ lại muốn giúp Bạch Hiền?

- Miên ca, đệ cảm thấy giữa Đào nhỏ và Bạch Hiền có gì đó..... trường hợp cả hai giống nhau.... Miên ca... phương pháp ấy thất truyền vào đúng năm Bạch Hiền vào cung, đệ nghĩ Đào nhỏ cũng gặp chuyện tương tự như vậy lúc 9 tuổi .... Hai người họ lại vô cùng thân thiết khi lần đầu gặp mặt.... Miên ca

- Đừng suy đoán nhiều nữa nhanh lại đây , chúng ta cùng nhau giúp Bạch Hiền, một mình ca... e rằng không đủ sức

- Vâng...........

Bạch Hiền cùng Tử Thao rốt cuộc là có quan hệ gì? Xem chap sau sẽ rõ.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net