Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay là tiết thanh minh ở nhân gian , thời điểm này người phàm thường cùng gia đình đến tảo mộ cho người thân . Thực ra tại thiên giới thàn bí đối với phàm nhân cũng có tập tục như vậy , thần tiên cũng có sinh tử , chỉ là hiếm thấy mà thôi . Ví dụ như Bàn Cổ , hắn sau khi khai thiên lập địa trở thành Sáng Thế Thần liền hoà thành dãy núi xuyên qua trời đất , vào ngày này Thiên Quân sẽ dắt chúng thần tiên tưởng niệm hắn . Cho nên hôm nay , phần lớn chúng tiểu tiên trên thiên giới đều ra ngoài , đi đến chân trời góc bể theo chân Bàn Cổ , nói thẳng ra chúng tiên đi chơi đạp thanh tập thể .

Vương Tuấn Khải vốn nhàn tản không thích góp vui nhuwngvif chuyện liên quan đến cha hắn nên có ngoại lệ, mà hôm nay Tiểu Vương lại tái phát bệnh ham ngủ , gọi thế nào cũng không tỉnh , Vương Tuấn Khải đành để cậu một mình trong Thiên Vi cung .

Vương Tuấn Khải vừa rời khỏi , Tiểu Vương vốn còn ngáy đến rung trời chuyển đất đã mở to đôi mắt đen như ngọc , dáo dác nhìn xung quanh.

Tiên đồng đang dùng quạt hương hầu hạ cậu , thấy Tiểu Vương đã tỉnh liền nói :" Di , Tiểu Vương ngươi tỉnh nha , thượng tiên phân phó , ngươi sau khi tỉnh lại ăn hết một trăm con gà nướng rồi mới được chơi đùa ."

Giọng của tiên đồng nghe như vui sướng khi người gặp hoạ , hắn nhớ không nhầm thì trước khi Tiểu Vương ngủ đã ăn một trăm con gà nướng , mà hôm nay cậu ngủ mới được một canh giờ liền tỉnh , so với thời gian dự tính thì nhanh hơn nhiều , bình thường cậu ngủ đến một ngày một đêm , khi nào đói bụng thì mới tỉnh lại . Vương Tuấn Khải tiên quân lại rất sủng ái tiểu thú này , cho dù ra ngoài cũng an bài chu đáo cho Tiểu Vương , làm cho trên dưới Thiên Vi cung đều hâm mộ đấn ghen tỵ .

"Này ... Này cũng quá săn sóc đi ..."____ Tiểu Vương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì líu cả lưỡi .

Một trăm con gà nướng nằm ngay ngắn trên giá nướng , l cho san nhỏ sực nức mùi hương, tiếng mỡ cháy vang lên xeo xéo. Thậm chí các thần tiên đi ngang qua Thiên Vi cung cũng ngửi được gà nướng thơm lừng , may mắn là Vương Tuấn Khải tu vi không cao , nếu không thần tiếng ăn mặn đến mức này e là sẽ bị trời phạt.

"Mau ăn nhanh đi , nếu ngươi không ăn hết , khi thượng tiên trở về lại nói chúng ta không chiếu cố ngươi "___ tiên đồng hối thúc .

Tiên đồng chờ hơn nửa ngày cũng không thấy Tiểu Vương có động tác gì , liền buông quạt hương bồ ra , tiến gần cái giỏ ngủ mà xem xét Tiểu Vương , không ngờ cậu lại cuộn tròn mơ màng ngủ , xem ra là ngủ không đủ giấc nếu là trước khi thì cần gì hắn thúc giục, Tiểu Vương mà nhìn thấy gà nướng là đã cao hứng nhảy cẫng lên rồi . Bĩu môi , tiên đồng nghĩ hôm nay chủ tử không có ở trong phủ , khó có dịp được nhàn hạ lại phải hầu hạ Tiểu Vương , càng nghĩ càng tức, cho rằng Tiểu Vương nếu không ngủ đủ mười hai canh giờ sẽ không tỉnh lại , liền rón rén rời đi .

Yên tĩnh đợi trong chốc lát , Tiểu Vương xác định tiên đồng không có quay trở lại liền mở mắt  rón rén rời khỏi Thiên Vi cung , trước khi đi không quên mang theo hai con gà nướng để làm lương thực dọc đường.

#J

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net