Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão Mã ngồi giữa thư phòng mặt không một chút biểu cảm nào. Bàn tay ông siết lấy cán gậy xem chừng đang tức giận lắm. Ông hướng vị trợ lý cơ bắp của mình, mặt không ngẩng, mắt không rung, chân lông không suy suyển mà hỏi:"Thằng nghịch tử đó đâu?"

Trợ lý cơ bắp run lên một cái rồi cuối thấp đầu, giữ cho bản thân không khóc òa như một đứa trẻ:"Thưa, cậu chủ Karry đã mang người của cậu ấy về phòng ngủ rồi ạ!"

Mắt lão Mã híp lại:"Giỏi! Rất biết cách nối dõi tông đường!"

Tuy nhiên trợ lý cơ bắp lại run lên một lần nữa:"Nhưng mà lão đại... người của cậu chủ Karry là ... nam a!"

[Cộp]

Đầu gậy theo sức lực vĩ đại nện mạnh xuống sàn gỗ, mắt phải ông giật giật hai cái, nam?

"Đưa điện thoại cho ta!"

Lập tức trợ lý cơ bắp cung kính dâng điện thoại đến, một dãy số ngoại tuyến quen thuộc lại được bấm ra.

Lần này đầu dây bên nghe chỉ reo một lần chuông thì lập tức có người nghe máy:"Lại làm sao đấy lão Mã?"

Lão Mã phùng mang trợn mắt bắt đầu hét lên:"Ông dạy dỗ cháu tôi thế nào mà nó lại bắt một thằng con trai về làn cháu dâu tôi hử?"

"Nam nhi?" - Lão Vương ở bên kia sờ cằm, so với lúc ở cạnh ông cho dù Vương Tuấn Khải chưa từng hẹn hò qua với ai nhưng thật sự tính hướng cũng rất chi rõ ràng. Không lẽ vừa về nước liền bị người ta biến thành cong?

Lão Vương đằng hắng nhúng vai:"Nam nhi thì có làm sao? Dù gì nó cũng tự biết bản thân nó nên làm gì. Là ông, ông quản nổi nó không? Nhưng mà ... ông phải cho tôi coi ảnh cháu dâu đó!"

Lão Mã lừ mắt, trong miệng lầm bầm:"Tôi còn đang mong nó có một đứa cháu kháu khỉnh! Thế này thì đi tong hết dự định của tôi!"

Lão Vương nghe thế khanh khách cười:"Không nói sớm, đợi thằng Khải tiếp quản tôi tìm cho ông một đứa cùng cung phụng tuổi già cho tôi và ông. Được hay không?"

Lão Mã tức đến trợn mắt, phi một tiếng mắng ầm trong điện thoại:"Đồ không có tiết tháo!"

Nói xong liền trực tiếp quăng điện thoại xuống cửa sổ luôn.

Vương Tuấn Khải tắm rửa xong thay một bộ thoải mái rồi mới đến thỉnh an ông ngoại. Không ngờ vừa bước đến cổng khu nhà phía Nam của ông ngoại liền có vệ sĩ nhào ra che dù. Trên dù kêu cái bộp rất lớn rồi tưng xuống một vật thể nhỏ màu đen. Hắn cuối người nhặt lên mới phát hiện đó là một chiếc điện thoại, thậm chí còn đang kết nối đường dài với ông nội.

Trên đầu hắn chảy ra ba vạch hắc tuyến, chưa gì hai lão gia gia đã bàn bạc với nhau về cháu dâu rồi sao? Hắn thở dài, hỏi vệ sĩ:"Lúc nãy anh phản ứng thật nhanh, chuyện này xảy ra rất thường sao?"

Vệ sĩ mặt lạnh gật gật đầu:"Đúng vậy thưa thiếu gia!"

Vương Tuấn Khải trợn mắt, đúng là phong phạm người trong hắc bang có khác. Hắn có nên học hỏi ông ngoại không nhỉ?

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là thôi bỏ đi vậy!

Lần thứ hai trở về gia đình hắc bang của mình vẫn không có gì đổi khác. Đối với cậu chủ Karry hoa tươi mode on khiến cho những cận vệ trở nên thoải mái hẳn, vì chỉ khi ở cạnh cháu trai cơ mặt của lão Mã mới tạm giãn ra mấy phần.

Vương Tuấn Khải đứng trước mặt ông ngoại, lưng thẳng tắp:"Ông ngoại!"

Lão Mã rõ là nghe thấy cháy ngoại gọi nhưng cố tình lờ đi như không nghe thấy. Ông hướng trợ lý cơ bắp của mình gõ gõ gậy:"Lấy cho ta chung trà. Bụng dạ dạo này không khỏe mà cứ phải ăn tối muộn."

Vương Tuấn Khải len lén hít một hơi, ông ngoại hắn là đang mắng khéo hắn đây mà. Vì thế hắn cũng nhìn đến trợ lý cơ bắp mà mỉm chi nháy mắt một cái. Sau đó tự mình đi rót một tách trà theo đúng khẩu vị của lão Mã nhà hắn cung kính quỳ xuống dâng lên. Lúc quỳ còn không quên rụt rè sợ hãi uy vũ của ông ngoại mà cuối đầu, run giọng:"Ông ngoại ... ăn tối muộn là lỗi của con. Chi bằng con gọi người đến cùng hầu ông ngoại ăn trước?"

Lão Mã vốn tính cứng ngoài mềm trong, vừa nghe cháu đức tôn run rẩy giọng mà trong tim như có vuốt mèo cào nhẹ. Nhưng ngoài mặt, ông vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hắng giọng:"Cậu còn nhớ đến lão già này sao? Cứ tưởng cậu bận lo lắng cho nguời khác rồi!"

"Hmmm ... Vương Nguyên đi đường dài, rất mệt nên đã ngủ quên mất ... Hay là, con gọi em ấy dậy?"

Nghe thế lão Mã mới liếc nhìn tách trà vẫn đang dâng trước mặt biểu môi nhận lấy, không cứng không mềm nói:"Thôi được rồi, cứ để nó nghỉ ngơi đi. Cháu dâu ta đương nhiên quan trọng sức khỏe!"

Vương Tuấn Khải cười cười:"Ông ngoại không phải đang thiên vị cháu dâu đó chứ?"

Lão Mã húp một ngụm trà:"Thì sao nào?" Mày quá hư hỏng, ta thiên vị cháu dâu thì có gì sao? Lão thầm nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại chắc lưỡi:"Không biết có hiểu đạo lý không đây. Hy vọng ta có thể trông cậy vào mắt nhìn người của con!"

Vương Tuấn Khải tựa tiếu phi tiếu tiến tới bóp bóp bã vai cho ông ngoại, không biết nghĩ gì mà chỉ lẳng lặng đáp:"Đạo lý thì có thể sẽ không hiểu, bởi vì cậu ấy có chút ... ngốc?!"

Lão Mã nghe vậy liền nhướng mi, định bụng muốn hỏi câu này của hắn là có ý gì nhưng còn chưa kịp hỏi thì đã bị trợ lý cơ bắp chen ngang:"Thưa Karry thiếu gia, người hầu nhà Đông vừa phát wechat cho tôi thông báo rằng, cậu Vương đã tỉnh!"

Lập tức hai bàn tay của hắn liền nhấc lên chấp sau lưng, nghiêm giọng chỉnh lý:"Trước mặt Vương Nguyên không được gọi là Karry, nghe hiểu rồi chứ?"

Trợ lý cơ bắp run một cái, lúng túng gật đầu.

Vương Tuấn Khải quay lại cười một cái rõ tươi, híp mắt nói:"Vậy ông đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Bữa tối sắp sửa bắt đầu rồi đó!"

Lão Mã không đáp lại cháu ngoại, chỉ gật đầu rồi cười cười. Vương Tuấn Khải cũng không nán lại thêm mà trực tiếp quay lưng ra khỏi thư phòng. Hắn ngoắt tay với nữ quản gia, nói:"Chuẩn bị nước tắm cho Vương Nguyên, còn cả bữa tối nữa! Chọn đồ dễ tiêu hóa một chút!"

"Vâng!" - Nhận mệnh, nữ quản gia lập tức rời đi.

Từ lúc thức dậy giữa căn phòng lạ lẫm đến giờ Vương Nguyên vẫn  chưa hết ngơ ngác. Cậu há miệng nhìn đèn chùm màu vàng kim trên đầu tự hỏi, không phải là đi gặp nhà tài trợ sao? Rốt cuộc đã phát sinh cái gì rồi? QAQ.

Bỗng nhiên cửa phòng kêu lên ba tiếng gõ cửa, dọa cho Vương Nguyên hốt hoảng một phen:"Ai ... Ai đó?"

"Sếp! Là tôi, Vương thư ký của cậu đây!"

Vương Nguyên vuốt ngực một cái, may quá không phải bị người ta bắt cóc. Cậu leo xuống giường, rón ra rón rén chạy đến mở cửa. Có điều, cậu còn chưa chạm vào tay nắm cửa thì nó đã tự động mở ra, hại cho mũi nhỏ của Vương Nguyên phải chịu thiệt thòi.

"A ui!!!"

Vương Tuấn Khải giật mình  đi vào trong mới phát hiện sếp mình khi không ngã ngồi trên sàn, lại nhìn đến tư thế không mấy đẹp đẽ của cậu mà nín cười, hỏi thăm:"Cậu sao lại bị ngã ở đây?"

Vương Nguyên nhăn mặt, bàn tay thì xoa nắn cái mũi tội nghiệp nói:"Tôi vừa định mở cửa thì cửa đã mở ra trước rồi, không phản ứng kịp nên mới ngã thảm thế này!!"

Ách, Vương Tuấn Khải nuốt khan, thì ra là do hắn ư? Lập tức hắn chạy đến đỡ lấy người Vương Nguyên ngồi dậy, luôn miệng xin lỗi:"Tôi là không cố ý ... sếp không sao chứ?"

Thấy thái độ ăn năn như này Vương Nguyên còn không thể bỏ qua sao? Cậu cười khan một tiếng, xua tay:"Không sao, không sao. Nam tử hán, ngã một cái thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

"Đến, tôi đưa cậu đến giường!"

Vương Nguyên không ngại dựa vào người Vương thư ký, thoải mái để hắn đưa mình đến giường còn thuận miệng hỏi:"À đúng rồi! Làm sao tôi lại ngủ ở đây? Vừa tỉnh dậy cứ tưởng đã bị bắt cóc tống tiền rồi chứ!"

"Phụt!!"

Vương Tuấn Khải vốn đã cố gắng nhịn cười nhưng bất thành, ai có thể bắt cóc cậu rồi bỏ trong một căn phòng xa hoa thế này chứ, còn nữa, cậu có tiền để tống sao? Nếu không, tên bắt cóc đó đúng là điên rồi!

Vương Nguyên lạnh lùng lừ mắt:"Có gì đáng cười sao?"

Vương Tuấn Khải lục trong tủ đầu giường ra một tuýp thuốc màu trắng, hắn đem nó vừa bôi lên mũi cậu vừa nói:"Không có gì, chỉ là nghĩ đến bộ dạng cậu ngủ rất ngon không nỡ gọi dậy nên mới tùy tiện xin giúp cậu một chỗ nằm!"

Vương Nguyên nghe đến há miệng. Cậu nhìn xung quanh, căn phòng này nói không ngoa thì to hơn căn nhà thuê của cậu chút đỉnh, nội thất mạ vàng kim sơn trắng, giường kingsize siêu êm, còn có cả đồ vật trang trí cùng tranh vẽ hiếm có. Chỗ, chỗ nằm này có phải quá khoa trương rồi không?

"Xong rồi, một lát sẽ không sưng lên nữa. Cậu chuẩn bị tắm rửa một chút đi. Chúng ta còn phải dùng cơm với nhà đầu tư nữa!" 

Bị Vương Tuấn Khải cắt đứt dòng suy nghĩ vớ vẩn, Vương Nguyên ngốc ngốc gật đầu. Cậu bấy giờ mới chú ý đến y phục của Vương Tuấn Khải, hắn hiện tại đã thay ra tây trang, y phục lại thoải mái như đang ở nhà. Cái này ... bọn họ có phải đã quá tự nhiên rồi không?

Vương Nguyên ái ngại khều hắn:"Nhưng chúng ta không phải chỉ là khách sao? Tự nhiên thế này có chút mất lịch sự a!"

"Không sao đâu! Ông Mã luôn thích những vị khách như thế mà!"

Nhìn vào nụ cười của hắn cậu luôn phát sinh một cảm giác tin tưởng lạ kỳ. Cứ như người trước mặt đã quen biết từ lâu chứ không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới. Thoáng chút đầu óc Vương Nguyên trở nên mông lung, nhớ về một người đã lâu không gặp.

Bữa tối thịnh soạn được người hầu trong Mã gia trang bày biện đẹp mắt. Lão Mã cùng ba vị "khách" từ hai phía tiến vào đúng lúc gặp nhau cùng ngồi vào bàn tròn.

Thật ra, vừa nhìn thấy Vương Nguyên lão Mã đã không thể nén vui mừng mà thể hiện ra ánh mắt, cháu dâu thật thanh tú a thanh tú!

"Nào, đến ngồi! Đừng khách khí, toàn bộ đều là người nhà!"

Nhìn thấy biểu cảm hoan hỉ trên mặt lão Mã, Vương Nguyên cảm thấy gánh nặng trong lòng mình nhẹ đi không ít. Vừa nãy đi từ nhà Đông sang nhà Nam, cậu thấy có rất nhiều hắc y nhân tây trang kính đen đứng canh gác, lúc đó cậu đã bị dọa cho sợ không ít. Đến nỗi phải bám vào người Vương Tuấn Khải để đi. Bây giờ trạng thái đã đỡ hơn rất nhiều rồi a~

Lão Mã cứ mãi nhìn ngắm cháu dâu cho đến khi ở dưới mặt bàn bị cái chân dài của cháu ngoại đá cho một cái mới chịu dừng lại đá mắt với hắn:"Tiểu tử ngươi chọn người không tồi nha!"

Vương Tuấn Khải không đáp, chỉ bày ra loại biểu cảm ông ngoại quá khen!! Chỉ tội cho Vương Nguyên vẫn chưa hiểu hai người này trao đổi ánh mắt làm gì.

Lão Mã hơi nhóm người múc cho Vương Nguyên một chén cháo, từ tốn nói:"Cháu dâu, con hơi gầy rồi! Ăn nhiều một chút a!"

Vương Nguyên luống cuống cuối đầu:"Cảm ... cảm ơn, ông Mã!"

Lão Mã nghe vậy liền nhăn mày một cái:"Ông Mã cái gì chứ? Đều là người một nhà cả rồi. Mau gọi ông ngoại!"

Hai má Vương Nguyên đỏ dần lên, gọi một tiếng ông ngoại thì chẳng phải liền trực tiếp biến thành, thành, thành ... lão bà của Vương Tuấn Khải sao? Ách!!! Nhưng nếu không gọi thì tiền đầu tư làm thế nào bây giờ?

Vương Nguyên bối rối vô cùng, ngẫm nghĩ một hồi rồi gắp lên một đũa rau xào bỏ vào đĩa của Lão Mã:"Ông cũng ăn nhiều chút! Như vậy mới có sức khỏe thưa, thưa, thưa ... ông, ông ngoại!"

Cùng một lúc cả Vương Tuấn Khải và Lão Mã đều cười một nụ cười hài lòng giống nhau. Thiên Tỉ vừa đưa cháo vào miệng vừa nghĩ thầm cảm thán, tội cho sếp Vương vẫn còn chưa biết mình bị gạt! Cháo yến mạch, ngon quá! 

Sau khi bữa tối kết thúc, trò chuyện một lúc thời gian cũng chẳng còn sớm nữa. Lão Mã đương nhiên hạ lệnh giữ người không cho phép ai phải rời khỏi. Đối với thái độ hưởng thụ (chế độ nghỉ ngơi vẫn nhận lương) này của Thiên Tỉ thì Vương Nguyên ngược lại có chút lúng túng.

Cũng phải, đến xin người ta tài trợ lại còn làm phiền người ta hết một ngày, với những người có da mặt mỏng như Vương Nguyên đương nhiên sẽ ngại. Nhưng Vương thư ký ở bên cạnh lại luôn gợi nhắc đến số tiền đầu tư không nhỏ của lão Mã vừa chuyển vào tài khoản công ty, vì thế cậu không cách nào đành lòng phải ở lại.

Lúc cả hai quay trở về phòng, Vương Nguyên cũng không dám thắc mắc vì sao ở đây rộng như vậy mà cậu và Vương thư ký lại phải ngủ cùng một phòng, chỉ lén lút mặc thêm một cái áo thun mỏng bên trong áo ngủ.

Cho nên hiện tại Vương Tuấn Khải cực kỳ nén lại biểu cảm không vừa lòng của mình mà mỉm chi hỏi sếp:"Cậu lạnh sao?"

"À ... đúng vậy, tôi vốn dĩ rất sợ lạnh. Lần trước, lần trước ngủ, ngủ cùng anh còn hại, hại anh sưởi ấm cho tôi..."

Thấy tiểu bạch thỏ mà mình ngại ngùng đến cà lăm đỏ mặt, tâm trạng hắn vui vẻ không ít. Nhưng như thế này ... vẫn chưa đủ!!!

Vương Tuấn Khải thu lại khí thế đế vương bày ra bộ dạng một con mèo mướp đang thương cụp mắt nhìn Giám Đốc:"Nhưng ... tôi, tôi hay là ngủ bên dưới? Nhường cậu ngủ ở trên?"

Vương Nguyên gượng cười gãi đầu:"Thật ra tôi cũng không dính người đến mức đó ..."

"Không phải, không phải!" - Vương Tuấn Khải vội nói:"Là bởi vì ... bởi vì tôi mất ba mẹ từ nhỏ, không được nuôi dưỡng trong tình thương. Vậy nên lúc ngủ luôn có thói quen ôm người khác! Như vậy thì thật phiền cậu."

Vương Nguyên vốn là một nam nhân có lòng thương người vô bờ bến, vả lại trước mặt cậu đây còn là người thư ký đắc lực nghèo đến mức không có tiền đi xe công cộng đến công ty của cậu, thử hỏi làm sao mà Vương Nguyên cậu có thể tàn nhẫn kì thị thói quen của người ta chứ? 

Đôi mắt cậu long lanh, dù sao biểu cảm cụp mắt mèo này của Vương Tuấn Khải cũng gợi cho Vương Nguyên không ít thích thú. Cậu mỉm chi cười:"Không sao mà! Không sao mà!"

"Vậy quá tốt!"

Không biết từ khi nào, có lẽ là khi cậu vừa nói dứt câu cả người Vương thư ký lập tức dính lên người cậu, vẻ mặt đáng thương vừa rồi biến mất không chút dấu tích!

Vương Giám Đốc một lần nữa có cảm giác mình vừa bị lừa ...

Vừa lúc Vương Nguyên không biết làm cách gì để thoát ra khỏi móng vuốt Vương thư ký thì ngoài cửa phòng chậm rãi vang lên ba tiếng gõ cửa kèm với giọng nói quen thuộc của vị trợ lý cơ bắp:"Thưa Ngài Vương Tuấn Khải, ông Mã có chuyện riêng muốn cùng ngài trao đổi!"

Vương Tuấn Khải giấu nhẹm đi một tiếng hừ lạnh, có chuyện gì mà ông nội lại tìm hắn gấp như vậy? Vừa mới ăn đậu hủ được có một chút ... Hắn thở dài tiếc nuối:"Được rồi, tôi đến ngay!"

"Vâng! Ông Mã đợi ngài ở thư phòng nhà Nam ạ!"

"Hiểu rồi!"

Vương Nguyên chỉnh chỉnh lại vạt áo ngủ lúc nãy bị Vương thư ký "vô tình" kéo rớt, ngơ ngác hỏi:"Chẳng lẽ là chuyện con số đầu tư quá lớn sao?"

Vương Tuấn Khải quay lưng với cậu, vừa thay áo vừa nói:"Không phải vấn đề đó đâu. Cậu đừng quá lo lắng! Không biết chừng ngài Mã quá cô đơn muốn tôi cùng uống trà bầu bạn."

Cậu cắn cắn môi dưới cố tình lờ đi từng thớ cơ bắp săn chắc đang phơi bày trước mặt, vuốt mũi:"Hy, hy vọng là vậy! Anh nhớ về sớm một chút!"

"Cậu lo cho tôi?" - Hắn ranh mãnh cười cười, quay nửa người về phía Vương Nguyên, bắn một tầm mắt nóng hổi:"Hay là tôi không đi nữa?"

"A không, ý tôi--" - Sếp Vương vốn là muốn biện minh nói hắn vẫn là nên đi nhưng vừa nhìn đến nửa dưới của hắn chỉ có độc một cái quần nhỏ thì không thể nói thành lời nữa. Nói một cách khác chính là, chết đứng!!!

"Anh, anh, anh, anh ...sao lại không mặc quần a?"

Lần này chính là đến lượt Vương Tuấn Khải ngơ ngác, hắn chậm rãi xỏ quần rồi đứng thẳng:"Đương nhiên là vì tôi đang ... thay đồ rồi!!!"

Và hậu quả chính là Vương Nguyên đã biến mất trong chiếc chăn trắng muốt!

Vương thư ký phì cười, tiến lại, ôn nhu vỗ vỗ lên đỉnh đầu nhô cao khỏi chăn:"Tôi đi sẽ về sớm!" 


...

Không biết spoid cái gì luôn .. T^T

Chương tiếp theo, mai up.

#K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC