Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sáng sớm ban mai, Lưu Chí Hoành hết ngáp ngắn lại ngáp dài, mấy ngày này toàn là phải thức khuya viết bài, thực mệt đến thở không ra hơi.

Cậu chạy xe đạp đến cửa hàng tiện lợi rồi dừng ở đó mua ít thức ăn nhanh, dạo gần đây toàn phải ăn như vậy sống qua ngày, vị bánh kẹp cũng trở nên nhạt nhẽo.

Lúc chọn món xong rồi tính tiền cậu mới biết thức ăn mình chọn đều đã được tính tiền cả, cậu ôm mớ thắc mắc trong đầu hỏi chủ cửa hàng:"Cái này là ai trả cho tôi?"

Chủ cửa hàng gãi gãi cằm đáp:"Có một vị công tử trả cho tôi một số tiền rất lớn, nói với tôi rằng hể cậu mua cái gì đều tính vào tiền đó!"

Lưu Chí Hoành lục lọi trí nhớ của mình. Cậu làm gì có quen ai hào phóng như vậy ...:"Này ông chủ, vậy người đó trông như thế nào?"

Ông chủ lại lần nữa gãi cằm, miêu tả:"Người đó lúc nào cũng mặc đồ thể thao thoải mái, mang theo headphone màu trắng. Cậu ta cao tầm một mét bảy, còn rất trẻ và đẹp trai."

Lại còn trẻ và đẹp trai sao?

Lưu Chí Hoành nghi hoặc, người nào lại dám dùng tiền bao dưỡng cậu thế này? Lưu Chí Hoành không cam tâm, lại hỏi một lần nữa:"Ông chủ, ông bảo đảm là không nhầm tôi với ai chứ?"

Ông chủ cửa hàng lập tức xua tay:"Không thể nhầm được. Người ta chính là chỉ đích danh cậu mà!"

Rốt cuộc là ai?

Điện thoại trong túi họ Lưu bất thình lình réo rắt kêu, cậu vội mở điện thoại nhấc máy:"Alô, Vương Nguyên a, tôi lập tức đến ngay đây. Được được, tôi biết rồi mà!"

Vừa nói cậu vừa đến xe đạp rồi đi mất, bỏ lại ông chủ cửa hàng vẫn còn khe khẽ nói trong miệng:"Công tử ấy còn nói sẽ bắt cậu trả lại sau ... mà có vẻ cậu cũng không cần nghe đâu nhỉ?"

Chủ cửa hàng khoanh tay, tần ngần nhìn theo dáng người nhỏ bé đang đạp xe đạp rời đi rồi tự nói với mình:"Quên nói với cậu ta rằng công tử kia còn có một cái đồng điếu."

.

Vương Nguyên xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Tối hôm qua rõ ràng là vẫn còn yên ổn ngủ trên giường, thế nào mà sáng nay liền ngủ ở trên ghế đệm ở công ty nhỉ? Không lẽ, mình bị mộng du? Hay là có phép thuật dịch chuyển không gian?

Mùi sủi cảo thơm ngát ở trong không khí bung tỏa đi khắp nơi, Vương Nguyên nương theo mùi hương nhìn lên mới phát hiện Vương Tuấn Khải trên tay đang cầm một chiếc khay gỗ, bên trên đương nhiên là sủi cảo nóng hổi ngon lành.

Vương thư ký mang sủi cảo đến bàn, bốc muỗng cho sếp:"Cậu dùng thử đi. Tôi vừa mới mua về."

Vương Nguyên len lén nuốt ực một tiếng, quả thật là hấp dẫn chết người. Nhưng lại không thể làm mất đi khí khái của một tổng tài cho nên cậu vẫn từ tốn thưởng thức:"À phải rồi, làm sao tôi lại ở đây thế này? Hôm qua rõ ràng là vẫn còn ở Mã Gia."

Vương Tuấn Khải đổ mồ hôi hột nhớ lại tình cảnh mất ngủ đêm hôm qua hờ hờ cười:"Vì lo lắng cậu sẽ trễ tiến độ công việc nên mới trong lúc cậu ngủ mang cậu về đây!"

"Cũng thật là nhanh nha. Có vài tiếng liền đến, lúc đi chúng ta đi tận nửa ngày!" - Vương Nguyên húp một sủi cảo, thỏa mãn nhai nhai, hoàn toàn quăng chuyện mốc thời gian kỳ lạ ra sau đầu.

Vương thư ký chỉ có thể cười trừ, nhanh là bởi vì cậu về bằng trực thăng mà chứ có phải ngồi xe đâu. Người tội nghiệp nên là hắn, không những mất ngủ mà còn làm cái đệm miễn phí cho ai đó tha hồ cấu bám bên trên, thậm chí trên bộ vest này vẫn còn bám lại nước bọt của cậu đây này... Cuối cùng Vương thư ký thở dài, hắn cũng không hiểu nổi một người khiết phích như hắn tại sao lại có thể chịu đựng được đến giờ này.

[Cộc cộc]

Vương Nguyên nuốt nốt ngụm sủi cảo, lên tiếng:"Mời vào!"

Cửa kính mở ra, hai má Lưu Chí Hoành vẫn còn đỏ ửng, hơi thở lưu lại gấp gáp:"Vương Tổng, thư ký Vương. Ngại quá tôi đến trễ."

Vương Nguyên len lén đẩy sủi cảo qua một bên đằng hắng:"Là do tôi đến sớm thôi. Một lát cậu báo với mọi người chuẩn bị báo cáo dự án Bạch Gia Trang nhé. Bây giờ đầu tư cũng đã có sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa chứ?"

Lưu Chí Hoành nâng gọng mắt kính:"Tình hình chung thì mọi thứ đã bắt đầu đi vào kế hoạch, hiện tại chỉ có bên nhân sự vẫn chưa biết thế nào."

Vương Nguyên nhìn đến Vương Tuấn Khải:"Ừ đúng rồi, chúng ta là đi cùng nhau, sao chỉ có anh và tôi trở về thôi vậy? Dịch Dương Thiên Tỉ đâu?"

Vương thư ký xoa cằm:"À, cậu ấy có nói với tôi rằng hôm nay cậu ấy muốn nghỉ phép nửa ngày. Một lát cứ họp, hôm qua tôi đã nhận được mail báo cáo nhân sự từ cậu ta rồi a."

Trong khi đó Dịch trợ lý tần ngần ngồi một mình trên bàn ăn sáng rộng rãi mà thấy lòng trống trãi:"Tôi kháo!!! Đi là ba người, vậy mà các người bỏ lại tôi là thế nào??? Tôi không muốn lái xe!!!!! Tôi cũng muốn đi trực thăng!!!!"

.

Vương Nguyên đứng trong toilet liên tục hít thở cho đều, lâu lắm mới đường hoàng làm một cái dự án bự như vầy cậu có chút khẩn trương. Nhưng khẩn trương đến mức đau bụng tận ba lần thì không tốt cho bao tử lắm ...

Hiện giờ phòng họp đều đã chuẩn bị xong tất cả, ai nấy trong công ty đều bận rộn không nói nên lời. Người thì vẫn còn chưa in xong tư liệu, có người thì đang chuẩn bị máy chiếu. Duy chỉ Vu La Tô Mẫn là thoải mái đứng tựa ở tường vừa uống cà phê vừa ngắm đồng nghiệp bị deadline rượt đuổi.

Sa Linh ôm một đống những bìa hồ sơ xanh lam mang đặt ở từng chỗ ngồi trong bàn họp còn rất tinh ý bài trí thêm hoa tươi và chuẩn bị nước uống. Lúc đi ngang chỗ Vu La Tô Mẫn mới ngoái đầu hỏi:"Sao trông bà thoải mái vậy? Đã chuẩn bị xong cả rồi sao?"

Vu La Tô Mẫn đắc ý mà cười:"Vu La Tô Mẫn này là ai chứ? Đương nhiên là đã hoàn thành xuất sắc! Bà còn không rõ năng lực của tui sao, cái miệng này là thiên phú trời cho, thuyết phục khách hàng dễ như lập bàn tay!!"

Đương lúc cái mũi của Tô Mẫn sắp dài như như Pinocchio thì Vương thư ký ảm đạm cất tiếng:"Nếu vậy có lẽ tôi nên cân nhắc tìm thêm việc cho cô làm. Trách cô nhàn rỗi quá mức lại sinh nhàm chán."

Vu La Tô Mẫn giật thót:"Đâu có. A, anh đến rồi vậy chúng ta họp thôi!"

"Giám Đốc ... không phải là tôi. Cậu ấy còn chưa đến!"

"Đúng, đúng ha!" - Vu La Tô Mẫn hết hồn lấp bấp:"Là tôi sai rồi! Ha ha."

Vương Tuấn Khải nhếch nhẹ khóe môi, để lại cho Tô Mẫn một ánh mắt kì quái rồi rời đi. Hắn không muốn người trong công ty vì hắn mà coi thường Vương Nguyên. Hắn biết, Vương Nguyên năng lực không nổi bật nhưng phải có lí do gì đó thì bọn họ mới chấp nhận ở lại với cậu ấy trong suốt hai năm không có hợp đồng nào. Mà lí do đó, hắn còn chưa biết cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu.

Nhưng mà hiện tại, đã qua giờ họp năm phút rồi, cậu ấy ở đâu lại không thấy nhỉ?

Vương Tuấn Khải ghé ngang phòng Giám Đốc nhưng không thấy ai cho nên vào thẳng nhà vệ sinh tìm kiếm.

Hai mắt Vương thư ký đảo quanh một vòng liền nhìn thấy ngay ở góc bồn rửa tay có một sinh vật đen không xác định đang run rẩy:"Nè, Giám Đốc?"

"Vương, Vương Tuấn Khải!!!"

Vương thư ký hết cách đi đến bên cạnh cậu:"Sếp sao lại leo lên bồn rửa tay a. Mau xuống! Đã đến giờ họp rồi mà!"

Đôi mắt Vương Nguyên long lanh toàn nước:"Nhưng tôi ... sợ!"

Vương Tuấn Khải bật cười khẽ, thỏ con là khẩn trương đến mức này sao? Hắn dùng bàn tay của mình đặt lên tóc cậu nhẹ nhàng xoa:"Không sao. Trước tiên, cậu xuống đây trước đã."

Vương Nguyên nghe theo lời hắn nhưng tâm tình vẫn không tốt hơn một chút nào:"Hay hôm nay không họp nữa được không?"

"Không được! Cậu là Giám Đốc cơ mà" - Vương Tuấn Khải nắm chặt hai vai Vương Nguyên, thì thầm bên tai cậu:"Đừng lo lắng, tôi ở ngay phía sau cậu, chỉ cần cậu quay đầu lập tức sẽ thấy tôi."

Nhờ lời nói này mà Vương Nguyên mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, sợ hãi cũng vì vậy mà bị đánh tới mức tiêu tan. Cậu hít vào một hơi thật sâu, nhìn vào mắt hắn:"Thật chứ? Anh sẽ ở cạnh tôi thật chứ?"

Vương Tuấn Khải dịu dàng cười, đặt một ngón tay lên vị trí tim đập của cậu:"Tôi ở ngay đây. Khẩn trương thì đặt tay lên đây, tôi lúc nào cũng sẵn sàng cổ động cậu!"

Bỗng nhiên tim Vương Giám Đốc đập mạnh một nhịp, ánh mắt long lanh:"Được!"

Đèn máy chiếu đã sẵn sàng mở lên, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc đã lâu không trãi qua này.

Vương Nguyên trong bóng tối đứng ở vị trí cao nhất, chống hai tay trên mặt bàn:"Lần trước vì thiếu đầu tư nên cuộc họp của chúng ta không thuận lợi. Lần này nhà đầu tư đã cực kỳ hào phóng vung tiền, cho nên chúng ta phải làm cho ra việc! Đầu tiên xin mời Vương thư ký thay mặt trưởng phòng nhân sự báo cáo về tình hình tuyển dụng của chúng ta."

Vương Tuấn Khải đứng cách Vương Nguyên không quá một bước chân công bố trên máy chiếu ảnh thẻ của 40 con người thuộc đội nhân công chạy chương trình, nói:"Trên đây là bản báo cáo mà Thiên Tỉ đã gửi cho tôi, cậu ấy đúng theo hứa hẹn hai ngày tuyển về đầy đủ số lượng, thậm chí còn chia xong đội hình. Đội hình 1 là nhóm PG và PB. Đội hình 2 là nhóm hậu cần. Đội hình 3 là nhóm lắp đặt. Đội hình 4 là nhóm vận chuyển. Mọi phòng ban sẽ chủ động liên hệ với phòng nhân sự để tiếp nhận đội hình của mình. Báo cáo của tôi đến đây là hết."

Bên dưới không ít người thở phào nhẹ nhõm, quá tốt rồi, nếu không thiếu người thì chắc hẳn rủi ro sẽ giảm đi một nữa.

Vương Nguyên hô một tiếng tốt rồi mời từng phòng ban lên báo cáo tình hình công việc. Tuy là dự án comeback lần này có chút lớn nhưng mọi người ai nấy đều vô cùng hào hứng, làm việc rất cẩn thận lại có hiệu quả xuất sắc, kế hoạch vạch ra vô cùng rõ ràng.

Trước đến nay, Vương Nguyên chưa từng trãi qua cảm giác này bao giờ, chính là cảm giác tự tay mình làm một việc có ích cho công ty. Vì vậy, mãi cho đến lúc cuộc họp đã kết thúc Vương Nguyên vẫn ngây ngốc ngồi nhìn lên màn hình máy chiếu.

Vương Tuấn Khải từ phía sau, cuối người thổi khí vào tai cậu:"Cảm giác thế nào?"

Lần này Vương Nguyên không bị hắn hù cho giật mình nữa mà từ từ xoay ghế lại, ôm chầm lấy cổ hắn:"Cảm giác rất tuyệt! Cảm ơn anh!!"

Trong phút chốc hắn cứng đờ cả người, tiếng cười thích thú của cậu thì cứ vọng bên tai, mùi hương tóc của cậu thì cứ thoang thoảng trên cánh mũi.

Ừ! Cảm giác thật sự rất tuyệt.

.

"Ưm~ thoải mái quá!!"

Vương Nguyên hắc tuyến giăng đầy trên mặt, luôn tay chuyển kênh tivi:"Nè, sao chị không về nhà mà tắm, sang nhà em làm gì?"

Vương Tiểu Thanh vừa lau tóc của Tiểu Nhu vừa tít mắt cười:"Còn không phải vì Tiểu Nhu vừa tan học liền nói nhớ món ăn của cậu nó sao?"

Vương Nguyên hừ lạnh:"Coi như vì Tiểu Nhu!"

Tiểu Nhu mặc cái váy hồng xinh xắn trang trí đầy những trái dâu nhỏ. Bé con được mẹ cột tóc hai chùm hí hửng chạy lại chỗ cậu nó ở sofa, ôm tay cậu nó nũng nịu:"Nguyên, cậu gọi chú thân yêu đến cùng ăn được không?"

Vương Nguyên xoa đầu bé con:"Nhưng chú làm việc cả ngày đã mệt sao còn làm phiền người ta a?"

Vương Tiểu Thanh tức thì ngồi xuống chỗ đối diện:"Nè, chú thân yêu là ai vậy? Từ hôm mang Tiểu Nhu về nhà nó cứ nhắc suốt!"

Vương Nguyên cười cười:"Là thư ký riêng của em."

Vương Tiểu Thanh trợn mắt:"Cái gì?-Giám Đốc Vương nhà ta vậy mà đã có thư ký riêng rồi sao?" - Rồi đột nhiên, ánh mắt cô trở nên nham hiểm:"Vậy ...  rủ người ta đến dùng bữa cùng đi!"

"Làm sao được chứ?"

"Đi mà cậu~~"

"Đi mà Tiểu Nguyên ~~"

Vương Nguyên hết cách, vuốt mặt:"Được rồi, được rồi!"

Cậu cũng nên cảm ơn hắn nhỉ, nhờ hắn mà biết bao nhiêu chuyện đều được giải quyết rất nhanh. Vì vậy trong lòng Vương Nguyên không dưng vui vẻ lấy điện thoại mở danh bạ tìm kiếm [Sếp Vương đại nhân] rồi gọi đi.

Chuông chờ vang lên rất lâu mới có người bắt máy:"Tôi đây."

Tự nhiên cậu lại cảm thấy hồi hộp, làm cho cơ miệng cũng trở nên cứng nhắc:"À, anh ... anh đang làm cái gì? Có thời gian không?"

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên buông bỏ tư liệu trong tay, tựa vào ghế xoa xoa hai mắt:"Có chuyện gì sao?"

"Ừm ... buổi tối anh đã ăn chưa? Hôm nay Tiểu Nhu đến chơi nói muốn cùng anh ăn cơm, có thể không?"

"À chuyện này ..." - Vương Tuấn Khải liếc tư liệu bị bỏ rơi trên bàn một giây rồi đáp:"Có thể."

Tắt điện thoại, hắn dùng wechat nhắn cho trợ lý Dịch.

[Vương]: Đến nhà người ta ăn cơm thì nên mua cái gì?

[Dịch Tiểu Gia]: Nhưng là đến nhà ai?

[Vương]: Vương tổng.

[Dịch Tiểu Gia]: Chắc là nên mua rượu..

[Vương]: Ở đó còn trẻ con.

[Dịch Tiểu Gia]: Vậy thì mua một ít trái cây đi. Nhưng mà Vương tổng như vậy mà đã có hài tử rồi sao?

Vương Tuấn Khải bóp trán, Dịch trợ lý từ lúc nào mà lắm mồm như vậy nhỉ?

[Vương]: Nhiều chuyện.

Sau đó hắn tắt đi wechat muốn đi thay quần áo rồi đến nhà sếp. Tuy nhiên, Vương Tuấn Khải lại đứng tần ngần trước tủ quần áo.

Rốt cuộc nên mặc cái gì đây nhỉ?

Vest? Không được, không được. Cả ngày đều mặc vest hẳn là sếp đã nhìn đến ngán.

Đồ thể thao? Lại không được, như vậy lại quá thoải mái, sẽ không tôn trọng người khác!

Quần jean, áo thun thì sao? Năng động, lịch sự lại rất thoải mái. Nhưng ... hình như không đẹp trai lắm...

Một lần nữa, Vương Tuấn Khải lại mở wechat nhắn cho trợ lý Dịch.

[Vương]: Đến nhà người ta ăn cơm nên mặc thế nào?

[Dịch Tiểu Gia]: Không phải bảo tôi nhiều chuyện sao?

[Vương]: Tăng lương.

[Dịch Tiểu Gia]: Chụp cho tôi xem tranh phục hiện tại của cậu!

Vương Tuấn Khải dựng điện thoại trên bàn tùy tiện chụp một tấm toàn thân góc bốn lăm độ phát cho Dịch trợ lý.

Thiên Tỉ nhận được tin nhắn mở file lên xem. Trong ảnh chính là tư thế nghiên người không quá hoàn mĩ, nhưng góc mặt và kiểu đút tay túi quần lại khiến độ ngầu đang tăng cao không ngừng.

Tôi kháo!!! Mặc một bộ đồ ngủ cũng không cần đẹp trai như vậy chứ, ông trời đúng là không có thiên lý mà!

Sau khi chửi thề, Dịch trợ lý bình tâm trở lại, suy nghĩ. Chân Vương Tuấn Khải đặc biệt dài, nguời có chút gầy nhưng khí thế lại cao ngất ngưỡng, thứ mặc không hợp nhất chính là quần jean! Vì thế anh ta phát wechat trả lời.

[Dịch Tiểu Gia]: Nên chọn quần jean, áo thun. Thử rồi chụp tôi xem đi.

Trong tủ quần áo của Vương Tuấn Khải quả thật không có nhiều quần jean, bởi cái dài vừa tầm thì lưng sẽ rộng và ngược lại, cho nên hắn có chút bài xích. Nhưng nếu trợ lý đã nói vậy thì hắn vẫn nên thử xem. Hắn chọn một cái jean tối màu mặc kèm với áo thun trơn màu trắng khoác thêm một cái hodie đen rồi lại chụp một bức ảnh gửi đi.

Lần này Dịch trợ lý nhận ảnh cảm thấy vừa vui vừa hận.

Vui vì Vương Tuấn Khải quả nhiên mắc bẫy, mặc xấu không thể tả thành văn.

Hận vì, cho dù hắn mặc xấu thì vẫn đẹp trai!!!!

[Dịch Tiểu Gia]: Nhưng tại sao cậu lại tự dưng quan trọng chuyện quần áo như vậy? Chỉ là ăn một bữa cơm bình thường thôi mà...

Đọc xong wechat của Dịch trợ lý Vương Tuấn Khải mới lập tức ngây ra:"Ừ nhỉ ... khi không lại lo lắng chuyện áo quần." Còn nghiêm túc đi hỏi trợ lý nữa.

Hắn tự mình vỗ đầu mình, mày đúng là điên rồi!


...

Sắp hết chương dự trữ mà tui còn chưa viết chương mới huhu! T^T

Chương tiếp theo, tuần sau up.

#K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC