#1: Thể thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên vùi mình trong chăn, khuôn mặt thoải mái chìm trong giấc ngủ. Vào một ngày mát mẻ như hôm nay, được ngủ thỏa thích chính là niềm hạnh phúc lớn lao!

Nhưng, vì tối qua cậu đã đi ngủ mà quên không đóng cửa nhà tắm, niềm hạnh phúc này đã được xác định là vô cùng ngắn ngủi!

Vương Nguyên xoay người, cánh tay vô tình chạm vào thứ gì đó lành lạnh. Cậu khẽ rụt tay lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Chớp chớp vài cái...

1 giây... 2 giây.... 5 giây....

Xong xuôi khẩn cấp nhắm chặt lại, rất nhanh xoay người một cái nữa, cả người chôn trong chăn! Chắc chắn là cậu mơ ngủ, nếu không sao mới sáng sớm đã nhìn thấy người không nên nhìn?

..........

- Vương Nguyên, 7h rồi, em còn định ngủ đến bao giờ đây?

Vương Tuấn Khải không để ý đến hành động giả chết của tiểu Nguyên, kéo rèm cửa sổ, tiếp đó mở cửa kính, âm thanh từ bên ngoài trực tiếp đi vào phòng!

Tiểu Nguyên tiếp tục giả chết không nghe thấy gì, cả người không động đậy, nhắm mắt ngủ thêm

Nhưng cậu đã quên, người trước mặt chính là soái ca Vương Tuấn Khải, đâu có chuyện mọi thứ dễ dàng như thế!

Roạt. Chiếc chăn ấm áp bị lôi xuống, lộ ra tiểu Nguyên trong bộ pijama màu xanh lục...

- Vương Tuấn Khải, anh thôi ngay cái trò phá đám giấc ngủ người khác đi!

Tiểu Nguyên nhăn nhó, quay lại trừng mắt. Vương Tuấn Khải dựa người vào thành giường, tay gác một bên, ánh mắt cười cười nhìn Nguyên, dường như đã quá quen với cảnh này

- Nếu em không thức khuya chơi game, thì việc anh gọi em dậy thế này không thể gọi là phá hoại giấc ngủ!

- Khải ca, anh vào đường nào thì anh đi ra đường ấy hộ em đi. Thượng lộ bình an. Không tiễn!

Tiểu Nguyên với tay chỉnh lại gối, thản nhiên giở giọng xua đuổi

- Sắp hết hè rồi, em không thể ngày nào cũng nằm ườn thế này được. Dậy đi, anh mua đồ ăn sáng rồi!

Mặc kệ lời Tuấn Khải, Vương Nguyên tiếp tục công cuộc làm đà điểu, cậu úp gối lên mặt, không trả lời

- Haizzz, thôi được rồi, em không dậy thì để anh ngủ ở đây một lát vậy. Tối qua anh cũng thức muộn!

Lời nói vừa lọt vào tai, tiểu Nguyên đã cảm nhận được nhiệt lượng 37 độ C gần ngay lưng một cách bất thường. Giật bắn mình, cậu lăn đến sát mép giường, bật người ngồi thẳng dậy. Tuấn Khải nửa nằm nửa ngồi nhìn cậu, cười cười lộ răng khểnh, vẻ mặt hiện lên nét....tà đạo hiếm có

Ném gối bịt lại cái mặt đáng ghét kia, Nguyên chán nản đi vào nhà tắm. Tất cả mọi biện pháp đối phó đều vô dụng với Vương Nguyên ngái ngủ, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Vương ca nằm ngay cạnh...

Lần sau trước khi đi ngủ, cậu sẽ chốt cửa cẩn thận!

#########

- Anh đến đây làm gì? - Tiểu Nguyên mở miệng

- Nguyên, sắp hết hè rồi, với tư cách là người lớn tuổi hơn đồng thời là trưởng nhóm, anh thấy mình phải có trách nhiệm với em!

Trách nhiệm? Trách nhiệm gì?

- Giờ anh đã thi xong rồi, nhóm lại tiếp tục có các hoạt động mới. Để không phụ lòng mọi người, chúng ta nên có sự chuẩn bị trước!

- Anh nói cái gì vậy? - Tiểu Nguyên càng nghe càng thấy mù mờ

- Từ giờ, anh em ta sẽ cùng nhau tập thể dục. Hôm nay chúng ta sẽ đi bơi!

Đi....bơi. Đi bơi? ĐI BƠI?!?

Có nghĩa là cậu sẽ, khụ, mặc độc một cái quần ngắn cũn, khụ, trước mặt lão đại?

Thế nghĩa là, khụ khụ khụ, lão đại cũng sẽ mặc một cái quần y chang như thế cho cậu nhìn?

- Không đi! - nhị Nguyên kiên quyết từ chối. Dạo này cậu lười biếng toàn ở nhà ngồi không, bụng giờ cũng sắp thành hình tròn, không thể tùy tiện cởi áo cởi quần. Chưa kể....

- Em không có quyền từ chối. Anh đã quyết định rồi! - Lão đại lạnh băng, thản nhiên đối diện tiểu Nguyên

- Chúng ta không thể tập môn khác sao? Bóng rổ chẳng hạn?

- Đó là lịch của tuần sau!

- Tuần sau? - Nguyên ngơ ngác - Có nghĩa là từ giờ đến cuối tuần, ngày nào anh cũng sẽ đến nhà em như thế này? Ngày nào cũng đi bơi?

- Ừ!

- Em không muốn đi ! - Nguyên giở giọng nài nỉ

- Anh đã nói rồi, em không có quyền từ chối!

- Hiện giờ anh đang ở nhà em, lời nói của anh không có hiệu quả!

Vương Nguyên giở bài cuối, cậu nghiêng đầu, cười cười nhìn Khải ca. Ha, anh tính tiếp thế nào đây?

- Em bao nhiêu tuổi rồi? - Vương Tuấn Khải đột ngột hỏi

- Ơ... Tuổi của em? Anh có ý gì? - tiểu Nguyên lập tức lấy lại vẻ mặt đầy cảnh giác

- Hừm.... - Khải ca làm bộ đăm chiêu, nheo nheo mắt chầm chậm nhìn Nguyên - Vì em chưa đủ tuổi nghe lí do, nên đương nhiên lời anh nói đều có ảnh hưởng đến em. Thế nên em không cần mang vị trí chủ nhà ra dọa anh!

- Lí do? Lí do gì? - Nguyên tiếp tục mang chữ "nhị" dán lên trán mình

- Lí do vì sao em phải nghe lời anh!

Vương Nguyên chưng hửng. Lí luận gì kì cục vậy ? Nhưng nhìn vẻ mặt cười thầm lại còn cố tỏ ra nghiêm túc kiểu "em - sẽ - hối - tiếc - nếu - tiếp - tục - hỏi - anh - nó - là- cái - gì", cậu không muốn mạo hiểm thêm lần nữa!

- Vương ca ca, 8 giờ rồi, anh không nghĩ đi bơi bây giờ là muộn à? - Nguyên cố vớt vát hi vọng cuối cùng

- Giờ này bể bơi rất ít người. Như thế không phải rất thuận lợi sao?

.........

Và thế là, bối cảnh câu chuyện chuyển từ nhà Vương Nguyên, sang một bể bơi trong nhà vắng người qua lại

#########

Bộp

........

Bộp

- Khải ca!

Bộp bộp

- Tuấn Khải!!

Bộp... Bộp bộp

- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!

- Huh?

Vương Tuấn Khải nén cười, nghiêng đầu nhìn người ngồi đằng sau

- Anh có thể đi đứng tử tế một chút được không? Sao cứ nhằm chỗ xóc mà đi vào vậy?

Vương Nguyên trừng mắt, xoa xoa cái trán nhỏ. Hôm nay Khải ca tâm tình đặc biệt tốt, không những hào phóng ra tay giúp cậu dọn dẹp bữa sáng, tiếp đó còn đề nghị hai người chung một xe đi tới bể bơi chứ không phải hai người song song cùng đạp xe như mọi lần. Thế nhưng, Khải ca đi trên đường cứ thấy ổ gà là nhanh chóng lao đến, hại Vương Nguyên hết lần này tới lần khác áp mặt vào lưng áo trắng tinh của người ngồi đằng trước

- Tiểu Nguyên, là đường không bằng phẳng chứ không phải tại anh cố tình!

Nguyên ngồi đằng sau bận nhăn nhó, chưa kể tới việc ngược nắng làm chói mắt, tuyệt nhiên không nhìn thấy Tuấn Khải âm thầm cười một mình đến rạng rỡ!

Cứ như vậy, hai người một xe chầm chậm đi tới, đối thoại vui vẻ, nắng thu nhè nhẹ ấp áp ôm lấy khung cảnh này...

#########

Hai người dừng lại trước lối vào bể bơi. Ngay trước mặt, một đống bừa bộn đầy gạch, cát, sắt, xi măng... chắn hết lối đi vào bể. Liền cạnh đó, một tấm biển được dựng lên khá sơ sài, trên đó ghi mấy chữ: " BỂ BƠI ĐANG TRONG GIAI ĐOẠN SỬA CHỮA. TẠM THỜI ĐÓNG CỬA"

- Yeah!!! Bể bơi đóng cửa. Xem ra vụ thể dục thể thao của anh thành công cốc rồi! - tiểu Nguyên nói đầy hào hứng, hếch mặt về phía Tuấn Khải - Nào nào, chở em về còn chơi game!

- Lúc nào cũng game, chơi nhiều hại mắt! Không đi bơi thì thôi, chúng ta chuyển sang lịch tuần sau : bóng rổ!

- Anh có mang bóng đâu mà chơi?

- Gần đây anh biết có sân bóng rổ, chắc sẽ có người cho thuê thôi! Nào, lên xe!

- Biết thế này thà ra sân bóng ngay gần nhà, có phải đỡ mất công đi qua đi lại thế này không!

Vương Nguyên lầm bầm trong miệng, uể oải leo lên, chưa an phận còn kéo balô của Tuấn Khải đu người lên trước rồi mới chịu ngồi xuống. Thật ra tiểu Nguyên không biết, việc bể bơi đóng cửa sửa chữa Tuấn Khải sớm đã biết trước, cậu cũng đã lên kế hoạch trước là sẽ tập bóng rổ. Lí do cậu chọn sân này là vì sân bóng cách nhà hai người khoảng 20 phút đạp xe, chứ không phải 7 phút đi bộ ra sân ngay gần nhà. Giờ cậu đã lên cấp ba, thời gian dành cho tiểu Nguyên không còn nhiều như lúc trước, Tuấn Khải muốn mỗi đoạn đường hai người bên nhau có thể dài ra một chút, để Vương Nguyên không có thời gian nghĩ ngợi lung tung về chuyện của hai người...

Cảm nhận hơi thở của người ngồi đằng sau phả nhẹ vào lưng áo, Tuấn Khải bất giác mỉm cười, tăng thêm lực xuống bàn đạp, điều khiển xe từ từ đi tới...

#########

- Haha, Nguyên à, em ném rổ chán quá đi! Ném 5 quả vào có 2 là sao?

Vương Tuấn Khải lau mồ hôi trên trái, đem nụ cười chết người trêu chọc tiểu Nguyên. Sau một hồi tranh cướp bóng, tiểu Nguyên đề nghị thi ném phạt. Kết quả là....

- Hừ, tại bóng không tốt, em không cảm giác được. Anh thì sao? Lúc trước cướp bóng toàn phạm lỗi phòng thủ!

- Muốn cướp bóng thì phải áp sát đối thủ, em cứ đẩy anh ra xa thì làm sao anh lấy bóng được, đành phải cắt bóng thì em lại bảo anh lợi thế chiều cao!

Vương Nguyên quay lưng không thèm đáp, cậu nhún người lấy đà ném bóng về phía rổ. Quả bóng màu cam đập mạnh vào bảng rổ, bật ra ngoài. Vương Nguyên lắc lắc mái tóc, quay người định chạy theo bóng, đúng lúc va phải Tuấn Khải đã đứng đằng sau tự lúc nào. Cậu loạng choạng ngã về phía sau, liền có một vòng tay choàng qua vai đỡ lại...

- Aiii, Vương Nguyên, em ăn nhiều vậy mà người toàn thấy xương là sao?

- Ai cho phép anh tự tiện thế hả? Bỏ tay ra!

Tiểu Nguyên nhanh chóng thoát khỏi cái ôm trá hình của Tuấn Khải, với lấy chai nước, vừa uống vừa bình ổn nhịp thở, đồng thời len lét nhìn biểu hiện trên mặt lão đại. Bất kể lúc nào nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên đều thấy Khải ca đang cười, không phải kiểu cười chết người thì cũng là nét cười trong ánh mắt. Trong nhiều trường hợp, cậu thấy bình yên và ấm áp, nhưng dạo này Tuấn Khải luôn trêu chọc cậu bằng nụ cười ấy, ví như bây giờ lão đại đang âm thầm uống nước vừa cố nén cười. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nụ cười ấy luôn làm tim cậu lỗi một nhịp...

Chìm đắm trong suy tưởng về việc "cười và ý nghĩa của các kiểu cười của người bạn đặc biệt để ý tới", quả bóng cam bất thình lình từ đằng sau bay vào rổ cực kì chuẩn xác, vẽ một đường parabol tuyệt đẹp

- A, xin lỗi, mình thấy quả bóng ở phía ngoài kia. Của hai bạn phải không?

Một cậu nhóc đi tới, nhìn dáng vẻ có lẽ là học sinh cấp ba, trên tay ôm một quả bóng rổ. Vương Nguyên tròn mắt. Đường bóng vừa rồi quả thật quá tuyệt!

- Cho mình chơi chung được không? Mấy sân bên kia đều có người cả rồi!

"Khuôn mặt cũng không tồi, dáng vẻ cũng được!" Vương Nguyên nghĩ thầm

- À, bọn mình cũng định về đây! - Tuấn Khải lên tiếng, đoạn quay lại tiểu Nguyên - Anh đi lấy xe!

Vương Tuấn Khải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi tới bãi gửi xe. Thật ra cậu định ở lại thêm một lúc nữa luyện tập thêm với Vương Nguyên, nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của tiểu Nguyên trước đường bóng tuyệt vời kia, cậu bỗng muốn vác Nguyên về nhà ngay lập tức!

Dự cảm của Vương Tuấn Khải tuyệt nhiên không sai, lúc cậu dắt xe ra đến nơi, Vương Nguyên vẫn đang mải mê trò chuyện chỉ chỏ bóng bánh gì gì đó. Aiii, thật là....

- VƯƠNG NGUYÊN!!!

- A, em tới đ... Tuấn Khải, CẨN THẬN!!!!

Tuấn Khải bất giác nhìn lên. Quả bóng rổ không biết từ đâu bay tới, nhắm thẳng chỗ cậu đứng. Không kịp phản ứng, Tuấn Khải nghe thấy tiếng va chạm, ngay sau đó là cảm giác đau nhói ở tay. Quả bóng sau khi đập vào tay cậu, mất đà lăn ra xa, tựa như vô can trong chuyện vừa rồi..

- Trời! Tuấn Khải, anh có sao không? Ai chơi bóng ẩu quá thể!

Vương Nguyên chạy tới, khuôn mặt đã hơi tái đi. Cậu nhanh chóng dựng lại chiếc xe đạp, còn nhanh hơn nữa tiến lại gần xem xét vết thương

- Không sao, hơi tê một chút, chườm đá vài lần là khỏi ngay. Chắc anh không đèo em về được rồi! - Khải nhăn nhó

- Không cần anh lo cái đó! - Nguyên xuýt xoa - Mau về thôi, để em đèo anh!

#########

- Tuấn Khải, tay anh sao rồi?

Nguyên ngó chằm chằm vào cổ tay đỏ ửng của Khải, chạm không dám chạm, chỉ khe khẽ thổi từng hơi qua túi đá to bự Khải đang chườm

- Cái này nhằm nhò gì chứ, chơi thể thao phải vậy!

- Mà.... Khải ca?

- Huh?

- À, ừm... Tay anh thế này, phải hảo hảo nghỉ ngơi. Vụ tập tành thể dục.... cho qua thôi nhỉ? - Nguyên cười cầu hòa đến sáng lạn

- Nguyên à, tập thể dục cũng có nhiều cách, em không cần lo!

- Cách gì?

- Lại đây, anh chỉ cho!

...............

- VƯƠNG TUẤN KHẢI, ANH TRÁNH XA RA MỘT CHÚT!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net