Phần 1 - Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Bạch nhìn thiếu niên trước mặt, hắn biết đã đến lúc rồi. Chuyện năm xưa hắn cũng không có ý định giấu diếm.

Khúc mắc trong lòng Vương Nguyên liên quan trực tiếp đến Ngô Bạch và Vương Tuấn Khải, qua một buổi chiều hắn đã hiểu lí do, tâm tình tự nhiên thoải mái hơn hẳn. Vấn đề khiến hắn suy nghĩ lâu như vậy, hóa ra lại vô cùng đơn giản.

#########

Dạo gần đây, Vương Nguyên đối xử với hắn rất tốt, không còn hờ hững có lệ như ngày trước nữa. Ngô Bạch đương nhiên nhìn ra nghi vấn của hắn, đem mọi chuyện kể lại một lần.

Mọi chuyện đều có cách giải quyết, chỉ là chúng ta có muốn hay không thôi. Khúc mắc của bao nhiêu năm qua chỉ bằng một vài câu nói mà giải quyết xong xuôi, Vương Tuấn Khải bỗng dưng thấy buồn cười!

......

Qua nửa tháng, Vương Tuấn Khải đã dần bình phục, không cần tiếp tục ngâm mình trong ôn tuyền. Tuy nhiên do ngâm nước quá lâu, miệng vết thương bị hoại tử, muốn khỏi hẳn cần phải loại bỏ phần thịt bên ngoài.

Được Vương Nguyên dìu tới chõng tre, Vương Tuấn Khải rất thỏa mãn đem trọng lượng cơ thể tựa vào bên ấy. Từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Vương Nguyên nhưng khoảng cách lại cực kì gần, muốn bao nhiêu tưởng tượng thì có đủ bấy nhiêu.

Vương Tuấn Khải cứ lơ đãng suy tư như vậy, cho đến khí ánh sáng lấp lóa của một đống dụng cụ sáng đập vào mắt, hắn vô thức đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đương nhiên nhớ Ngô Bạch tính làm gì!

Mấy ngày trước sư phụ nhân lúc hắn đang ăn canh gà mà nói cho biết việc phải xử lí vết thương, làm hắn mới uống được một ngụm đã phun hết ra ngoài. Nhìn bát canh gà bé tí xíu mà Vương Nguyên đã mất cả ngày nấu cho hắn giờ chỉ còn tí teo, Vương Tuấn Khải vô cùng u uất mà dùng ánh mắt lên án sư phụ mình!

Chưa kể còn bị Vương Nguyên nhìn thấy một màn "phun canh" cực kì mất hình tượng ấy, khiến tiểu đệ hiểu nhầm là hắn chán ghét món canh gà!

Tuyệt đối không phải, Vương Tuấn Khải hắn còn hận không thể ngày ngày uống canh gà thay ba bữa cơm!

Sau đó hắn mất nửa ngày chạy theo dỗ dành tiểu đệ nhà mình, cuối cùng còn phải tỏ vẻ mình trọng thương vẫn chưa khỏi, thành công cứu vớt tình thương mến thương của Vương Nguyên!

Vô cùng khó khăn!

Vậy nên giờ phút này đây, ác cảm trong hắn đang tuôn ra ào ào!

Da thịt là phụ mẫu cho, không thể tùy tiện cắt bỏ có biết không?

Ném cho Vương Nguyên một cái khăn sạch, Ngô Bạch tiếp tục công việc khử trùng dụng cụ. Vương Nguyên rất hiểu ý sư phụ, đem khăn lau qua mồ hôi cho Vương Tuấn Khải, xong xuôi cuộn lại thành một nắm nhét vào miệng hắn!

Vương Tuấn Khải: .....

Dù hắn rất rất thích việc Nguyên Nhi tự tay lau mồ hôi cho hắn, nhưng có cần nhất thiết dùng cái khăn ấy nhét vào miệng hắn không? Hắn không bài xích mồ hôi của mình, nhưng cũng không hoan nghênh đến mức muốn nuốt luôn vào bụng đâu!

Vương Nguyên thấy đại ca nhìn mình chòng chọc, hào phóng giải thích một câu:

- Sư phụ bảo nhét cái này vào, lát nữa đau sẽ không cắn vào lưỡi!

Vương Tuấn Khải: .....

Được rồi, sau này sẽ phải để mắt đến Vương Nguyên nhiều hơn!

Bên này Vương Tuấn Khải bận tính kế với Vương Nguyên, bên kia Ngô Bạch đã làm xong khâu chuẩn bị. Nhìn sư phụ trên tay ngoại trừ dao mổ thì không thấy thuốc tê thuốc mê gì cả, Vương Tuấn Khải lập tức lên tiếng kháng nghị, tuy nhiên miệng nhét giẻ nên khi phát ra lại chỉ nghe thấy tiếng ư ử thôi!

Vương Nguyên hiểu ý lôi giẻ ra cho hắn, Vương Tuấn Khải khẩn nài:

- Sư phụ, người định cứ vậy mà làm sao?

- Mấy thứ thuốc mê kia đều có hại cho thân thể, ngươi vừa tỉnh lại không được phép lạm dụng nó. Ngoan ngoãn chịu đựng một chút đi!

Vương Tuấn Khải biết mình không lay chuyển được Ngô Bạch, hắn bi tráng quay qua nhìn Vương Nguyên, hồi lâu nuốt nước miếng mở miệng:

- Nguyên Nhi, ta muốn cầm tay đệ!

Khuôn mặt cực kì nghiêm túc!

- Lát nữa sẽ rất đau, cầm tay đệ sẽ không thấy đau nữa!

- ........

- Nguyên Nhi, chỉ cầm một chút thôi! Chẳng nhẽ đệ thấy chết mà không cứu?

-......

- Nguyên Nhi.....

Vương Nguyên có chút câm nín nhìn đại ca. Hắn nhớ đại ca là một người mạnh mẽ cường đại, sao giờ lại học được mấy cái trò này ở đâu vậy?

Nhân lúc Vương Nguyên còn đang nghiền ngẫm tại sao đại ca của mình lại thành ra như vậy, Vương Tuấn Khải đã thuận lợi tóm được tay tiểu đệ. Xúc cảm có chút thô ráp của người luyện kiếm, ngón tay thon dài cùng nhiệt độ lành lạnh làm Vương Tuấn Khải ngây ngẩn cả người.

Độ ấm phủ lên tay Vương Nguyên rất nhanh chuyển hướng lên cổ tay, lưu luyến mà khẽ xoa xoa một chút, sau đó dừng lại tại góc tay áo của Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm lấy tay áo của mình, có chút tiếc nuối độ ấm áp vừa rồi. Hắn ngẩng lên nhìn Vương Tuấn Khải.

Ta cần một lời giải thích!

- Ta biết đệ không muốn mà! Không sao, y phục của đệ cũng rất tốt, ta thấy thế này được rồi!

Vương Tuấn Khải cười lộ cả răng nanh, rất tự giác đem cái giẻ nhét lại vào miệng mình.

Quá trình diễn ra rất nhanh có chút khủng bố, Ngô Bạch đem lưỡi dao cắt bỏ từng lớp thịt mỏng trên miệng vết thương. Qua khoảng một nén hương, vết thương đã được làm sạch cùng bôi thuốc cẩn thận, trên cánh tay lại thêm một đoạn băng trăng tinh.

Cả người Vương Tuấn Khải mướt mồ hôi lạnh, khí lực để nói chuyện cũng không còn bao nhiêu. Góc tay áo bị Vương Tuấn Khải nắm đã bị nhăn thành một đám gì đó, thê thảm không nỡ nhìn.

Vương Nguyên đã sớm chuẩn bị trà, một chén đưa Ngô Bạch, chén còn lại uy Vương Tuấn Khải uống. Trà nóng chảy vào cổ họng làm đầu óc tỉnh táo hẳn lên, tuy nhiên vị đắng lại mắc kẹt trong miệng rất khó chịu. Vương Tuấn Khải nhíu mi tính kêu ca một chút, chợt thấy một mùi thảo mộc nhè nhẹ chui vào miệng cùng nhiệt độ lành lạnh trượt qua môi.

Hắn tròn mắt nhìn lên, chỉ thấy tiểu đệ nhà mình đang lén lút chùi ngón tay vào quần áo, mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng hai tai lại nổi lên một mạt hồng hồng nhàn nhạt.

Cực kì đáng yêu!

Vương Tuấn Khải cong khóe miệng, đem đồ vật trong miệng nhai nhai. Ừm, là cam thảo, thật ngọt!

#########

Thời gian cứ vậy trôi đi, Vương Nguyên ở đây cũng được gần nửa năm. Phỉ Ngự Tôn sau khi bị Hà Tín Lâu đánh bại thì tẩu hỏa nhập ma, nội công phản phệ mà trọng thương bất tỉnh. Hà Tín Lâu cũng không muốn quản nhưng nghĩ tới Ngô Bạch, bèn đem Phỉ Ngự Tôn đá về chỗ sư phụ, hoàn toàn không để tâm tới nữa. Vương Tuấn Khải cũng hồi phục hoàn toàn, cùng Vương Nguyên náo loạn mà trải qua từng ngày.

........

Hôm nay Ngô Bạch tìm hiểu được một món ăn mới, nhiệt huyết sôi trào đem tất cả tài nghệ ra thi triển, bữa cơm thường ngày biến thành một bàn tiệc phong phú. Hà Tín Lâu thì không cần nói, vừa ăn vừa khen tấm tắc làm Ngô Bạch sung sướng cười không dứt miệng.

Xem đi xem đi, hắn không chỉ là một đại phu tài giỏi, tài nghệ trù phòng của hắn cũng rất được nha!

Một nhà bốn người vui vẻ ăn uống rất nhanh hết một bữa cơm, Vương Nguyên phơi cái bụng nhỏ tròn vo nằm ườn trên ghế, híp mắt cực kì thỏa mãn uống một ngụm nước mơ. Đương lúc mơ mơ màng màng chợt thấy Vương Tuấn Khải đang đọc cái gì đó bèn ló đầu qua xem, là một bức thư bên trong còn có mấy chữ "mời dự tiệc". Vương Nguyên thấy không thú vị, rụt cổ về.

- Sư bá, thư này mời người, sao lại đưa cho con?

Vương Tuấn Khải đột nhiên bị Hà Tín Lâu ném thứ này qua, thấy người gửi là Tử Nguyệt sơn trang, nội dung tóm gọn lại là mời Hà Tín Lâu tới dự tiệc gì gì đó. Hắn cũng biết vị sư bá này hồi trước thích nhất là gây phiền phức, không phải muốn mình đi gánh chịu hậu quả đấy chứ!

 - Ngươi biết Tử Nguyệt sơn trang chứ? - Hà Tín Lâu hỏi ngược lại

Về Tử Nguyệt sơn trang, Vương Tuấn Khải cũng biết một chút thông tin. Là nơi có rất nhiều tinh anh trong giới giang hồ, Tử Nguyệt sơn trang tuy không hay ra mặt nhưng lại là người nắm giữ phần lớn thế sự trong tay. Khoảng chục năm về trước, Tử Nguyệt sơn trang đứng lên lãnh đạo giang hồ diệt trừ các bang phái tà đạo thành công trở về, danh tiếng nổi lên như diều gặp gió, được người người kính phục. Cục diện giang hồ được yên bình như ngày nay, phần lớn cũng nhờ công lao của trang chủ sơn trang này.

Vương Tuấn Khải đem những thứ này nói lại, Hà Tín Lâu cũng rất thưởng thức. Nhét thêm một quả mơ cho Ngô Bạch, hắn nói:

- Dạo gần đây có tin đồn là tàn dư của tà đạo đang tập hợp lại một chỗ muốn báo lại thù xưa, Tử Nguyệt sơn trang không muốn làm lớn chuyện mới bày ra tiệc này muốn mời ta tới để âm thầm giúp đối phó. Ngày trước ta có chút chuyện với trang chủ, tiệc này chỉ sợ không thoái thác được!

- Nên người muốn con đi thay?

- Ta biết Vương Nguyên muốn xuống núi lâu rồi, nó đi ngươi cũng sẽ không ở lại. Dù sao các ngươi còn trẻ, nên đi đây đó thăm thú nhiều nơi. Vừa hay có việc này, cũng là một kinh nghiệm cho các ngươi trong chốn giang hồ. Với lại thời của ta đến giờ là hết rồi, chuyện này nên để bọn trẻ các ngươi quản đi!

Vương Nguyên xấu hổ gãi gãi tai, chuyện hắn muốn xuống núi sao sư bá lại biết? Thu thập đồ đạc hắn toàn làm buổi đêm, rất bí mật mà!

Vương Nguyên khụ một cái, chuyển chủ đề:

- Sư bá với trang chủ Tử Nguyệt sơn trang ngày trước có chuyện gì vậy? Ân oán giang hồ sao?

- Đúng vậy, chuyện gì sao ta không biết? - Ngô Bạch ngồi cạnh cũng thắc mắc

- Cũng không có gì to tát lắm. Năm đó ta mượn từ chỗ hắn một quyển bí tịch, cũng lâu lắm rồi quên không trả, rồi lỡ tay đem đi nhóm lò cho tiểu Bạch. Sau đó trang chủ phái người tới đòi sách ta mới phát hiện ra, bèn chịu đựng cùng hắn tỉ thí võ công, đồng thời nợ hắn một chuyện. Giờ hắn lại lôi chuyện này ra làm thư mời, hẳn không cho phép ta từ chối! - Hà Tín Lâu thong thả kể

Vương Nguyên trợn tròn mắt. Má ơi, có nhất thiết phải kể lại với khuôn mặt tỉnh bơ như vậy không?!?

Ngô Bạch và Vương Tuấn Khải đã quá quen với Hà Tín Lâu, ngoại trừ hơi chấn động một chút nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Gì chứ chỉ là một quyển bí tịch thôi, mấy chuyện hơn thế nữa Hà Tín Lâu cũng đã làm qua rồi!

Hà Tín Lâu nhân lúc này đánh đòn phủ đầu, thành công khiến Vương Nguyên vẫn còn choáng váng gật đầu đồng ý, còn về phần Vương Tuấn Khải hắn không cần tốn nhiều lời. Đêm đó về phòng ngủ, Vương Nguyên vẫn còn mơ màng, không biết cơm nấu bằng lửa đốt bí tịch thì ngon đến đâu nhỉ?


Hai ngày sau, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải xuống núi, đi tới Tử Nguyệt sơn trang.


HẾT PHẦN 1


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net