CHƯƠNG 1 - SỐ PHẬN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thằng bé ấy bị gia đình ruồng bỏ, số phận oan nghiệt hơn, đã tàn nhẫn cướp đi tia ánh sáng cuối cùng của cuộc đời. Phải, một ngõ cụt không hề có lối thoát.


"Khải, em muốn đến sân bóng"

Thằng bé trắng trẻo cùng nụ cười rạng rỡ nài nỉ một chàng trai cao ráo, đôi mắt hạnh nhân ngọt ngào ấy trông đục ngầu kỳ lạ.


Một đôi mắt to tròn không cảm xúc.


"Em thấy được gì mà đòi xem?"

Hắn nhau mày, tỏ vẻ khó chịu trước đòi hỏi vô nghĩa từ người thấp bé bước bên cạnh.


Bỗng chốc thằng bé lặng yên, nét mặt u sầu bao vây gò má ửng hồng vì tiết trời trở lạnh.


Người này, hắn tại sao phải cố chạm đến số phận nghiệt ngã mà thằng bé đã hứng chịu và không cách nào đủ can đảm chấp nhận sự thật tàn khốc đã xảy ra với nó?


"Em có thể cảm nhận..."

Rụt rè nhỏ giọng, biết rằng bản thân không còn khả năng ngắm nhìn từng sắc màu dịch chuyển xung quanh như những người bình thường khác, biết rằng vốn mang một hình hài dị hoặc và xấu xí, người mù lòa và phiền phức như em, đủ quyền hạn lên tiếng ngụy biện cho chính mình sao?


"Thôi đi, tôi muốn đến một quán nước nghỉ ngơi"


Em thực sự có thể cảm nhận, nhận ra ánh mắt đẹp đẽ ấy không dành cho em chút thương cảm xót xa nào, chỉ lạnh nhạt bước đi, chẳng kịp níu vạt áo.

.

"Khải, anh đoán xem, trong trận đấu sắp tới, đội nào sẽ chiến thắng?"

Hứng khởi khi bàn luận về bộ môn yêu thích, em tuyệt nhiên không một cơ hội được tham gia.


Hắn lạnh lùng, không màng đến cuộc trò chuyện cao giọng vì vui vẻ, mắt dán chặt vào màn hình to lớn cầm trên tay.


"Em nghĩ đội trường bên sẽ thắng, vì đội ấy thật sự rất mạnh"

Ngốc nghếch, em vẫn huyên thuyên không ngừng.


"Khải?"

Mở to mắt vô định trông ngóng, bất chợt đón nhận thanh âm hét lớn khiến em giật nảy.


"Đừng ồn nữa, để yên tôi đang cố đánh chết con quái vật đây!"

Hắn tức giận mắng, em ngay lập tức ngoan ngoãn im bặt.


Duy trì khoảng lặng như thế hàng giờ liền, em buồn chán, níu lấy những ngón tay gầy gọc vào nhau, đôi lúc nhấc khẽ chiếc ly sóng sánh, đưa lên tầm miệng hít ngửi, chép miệng khi thưởng thức dư vị ấm cúng của cà phê sữa đậm đặc mang lại, vẫn có thể một mình tìm kiếm niềm vui, em như vậy thật khiến người khác nhìn đến đau lòng.


Rồi vùng bụng đột nhiên dáy lên từng cơn đau thắt, trái tim nương theo mà nhức nhối, em run rẩy ôm chặt, nét mặt nhăn nhó đến khó coi.


"Khải..."

Phút chốc nhớ về mệnh lệnh đã sắp đặt, tên gọi yêu thích dang dở vội nín thinh, em cố kìm hãm, vốn cho rằng sự chịu đựng từ lâu đã là một điều dễ dàng.


"Này!!"


Hắn bực tức quay về phía thanh âm thét lớn, người nào dám to gan làm phiền khi hắn đang tập trung giết yêu quái? Kể cả em cũng không được phép!


"Thằng bé có phải em mày không? Sao mày lại để nó thành như thế!"

Người đàn ông xa lạ xuất hiện sau lưng, chỉ tay về phía đối diện, nơi thằng bé đáng lẽ phải ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi hắn hoàn thành trận đánh.


Ánh mắt cuối cùng cũng đổ dồn về em, phát hiện khuôn mặt tái nhợt, vầng trán hiện hữu ngần ấy giọt mồ hôi lạnh chảy dài ướt đẫm gò má, em đang đau đớn tột cùng, các cơ bao bọc hoành hành những cơn co thắt dữ dội.


"Lại làm sao vậy!"


Hắn có xen lẫn chút lo lắng nào giữa cảm xúc giận dữ kia không? Nhìn thấy biểu hiện thảm hại và thương tổn nhường này, hắn tại sao vẫn bực tức khi đã trải qua đến mức trở nên quen thuộc rồi?


"Đau...đau quá..."

Em chẳng thể suy nghĩ nữa, đầu não trắng xóa, cảm tưởng cả cơ thể đều đang ngang tàn chống đối, chẳng phải riêng hắn, người đủ tàn nhẫn bỏ rơi em khi cảm thấy phiền phức.

.

"Vương Nguyên vốn rất yếu, tại sao còn để thằng bé nhịn đói?"

Vị bác sĩ khoác lên mình chiếc áo khoác trắng phiu mang sứ mệnh cao quý, nhận nhiệm vụ theo dõi tiến độ của người bệnh, nhăn mày khiển trách hắn.


"Sao?"

Dáng vẻ ngạc nhiên, hắn tưởng rằng bản thân nghe lầm, khoảng thời gian ở cạnh em thật lâu, cũng chưa từng muốn nắm bắt căn bệnh mà em khổ sở mang vác, vì rất phiền, hoàn toàn không muốn đặt lên vai một trọng trách to lớn.


"Tôi bảo thằng bé bị đau bao tử, nếu còn để tình trạng này kéo dài, sẽ không ổn"

Bác sĩ nghiêm mặt, viết vài dòng chữ khó nhìn trên mảnh giấy chứng nhận.

.

Chờ đợi em tại dãy phòng khám, hắn đưa mắt ngắm nhìn khoảng không đông đặc sắc trắng, khẽ thở dài, mùi thuốc đắng vây bám đầu mũi khiến tâm trí trở nên trống rỗng, thực sự ghét cay nơi này.


Em hoàn tất quá trình kiểm tra xét nghiệm, bàn tay nhỏ nương theo bờ tường rời khỏi phòng. Hắn đứng đấy, dõi mắt nhìn em, không một dấu hiệu thể hiện rằng hắn đang thương xót hoặc có ý định đến gần giúp đỡ người thiếu ánh sáng vượt qua rào cản khó khăn.


"Khải, anh có ở đây không..."

Nỗi sợ hãi to lớn nhất của một đời người khi không bao giờ nhìn thấy đoạn đường đang bước, em bắt đầu sinh ảo giác, hoảng loạn cùng cực, cố bình tĩnh không hét lớn tên gọi yêu thích, nhưng dường như không thể nữa, đôi tay em huơ loạn, mất phương hướng, ra sức tìm kiếm một điểm tựa thân thuộc.


"Khải! Khải!!"

"Làm ơn, đừng bỏ em một mình, anh đâu rồi!!"

Nét mặt run rẩy, cùng những thanh âm hét lớn sợ sệt, vô tình rót vào tim hắn hàng vạn vết cứa thảm thương, khó chịu vô cùng.


Hắn thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt con người đang trên đà cao vút của sự hoảng sợ.


Khi bàn tay nhỏ chạm phải hơi ấm từ thân nhiệt cao ráo, em như hồi tỉnh, vui mừng hé môi cười, nhưng đôi mắt nâu ấy đã thấm đẫm chất lỏng trong veo.


"Anh đây rồi! Anh không rời bỏ em!"


Không gian nhanh chóng rơi vào khoảng lặng yên ắng đến mức rùng mình, không lời hồi đáp, không trấn an, cũng không một lời hỏi thăm nên có, bất giác hàng mi em nặng trĩu, giọng điệu van nài hệt như thứ sắc nhọn nào đó tàn ác cắt ngang.


"Có phải anh đang giận em không? Em xin lỗi, em sai rồi..."

Chẳng thiết để tâm chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết rằng nhận tất cả lỗi lầm về bản thân có thể sẽ khiến hắn rủ lòng thương hại mà tha thứ cho em, vì tầm nhìn em tối tăm và sức khỏe càng lúc càng tồi tệ.


"Em không còn là đứa bé, tại sao đói lại không biết gọi?"


Từng âm sắc nhỏ phát ra như bóp nghẹn phần thể non nớt bên trong ngực trái, em không muốn làm phiền hắn, tại sao ngược lại càng gây thêm phiền hà như thế?


Em không thể lên tiếng giải thích, ánh mắt tròn lẳng kìm nén đến đỏ ngầu, chỉ trực trào một thứ dịch yếu đuối xấu xí, môi mím chặt bật máu. Làm ơn, hắn có thể đừng trách lầm em hay không?


Hắn im lặng, em không nói, bả vai run rẩy chẳng cách nào ngưng động, hắn lạnh nhạt nhìn xoáy vào cơ thể gầy gò nơi em, vốn chưa từng muốn xoa dịu cơn đau nhức kinh khủng ấy, chưa bao giờ.


"Tôi không thể suốt đời thay em quan tâm bản thân, Vương Nguyên, đừng biến mình thành gánh nặng của người khác"

Hắn vẫn vậy, vẫn lạnh lùng, vẫn tàn nhẫn, chưa từng để tâm người lắng nghe sẽ hứng chịu những cơn đau dày vò thấu xương, sẽ không ngừng dằn vặt chính bản thể nghiệt ngã của mình, sẽ không bao giờ dám lên tiếng nhờ vả sự giúp đỡ nhỏ nhặt dù rằng việc này đối với người mù khó khăn đến mức nào.


Tại sao đôi mắt đẹp đẽ ấy không thể dành cho em một chút yêu thương?


Hắn rời khỏi rồi, thực sự đã đi, bỏ mặc em đứng lặng im với hàng đống cảm xúc hỗn loạn dày xé thâm tâm.


Em đau lắm, đến khi nào hắn mới có thể hiểu giúp em dù chỉ một phần ít ỏi?


"Em xin lỗi...em không muốn phiền đến anh...thật sự không muốn mà..."

Đau đớn nấc nghẹn, cũng chỉ đủ bản thân nghe thấy, một mình em chịu đựng, đã quen đến mức không còn cảm giác. Hắn đối xử tàn độc với em chẳng phải chuyện lạ lẫm nữa, từ lâu đã biến thành thói quen, thành mặc định khi nhìn thấy em bất lực và vô dụng như thế.


Xung quanh vẫn là bóng đêm đen huyền, hoặc chỉ riêng em, cùng những tiếng nói vọng xa vời tại dãy hành lang lạnh lẽo. Hắn đi rồi, không người dẫn lối, làm cách nào em có thể tự tìm đường trở về căn nhà ấm áp ấy?


Feedback, please.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiyuan