Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Ngày qua ngày, không biết Vương Tuấn Khải đã giở trò gì làm cho không ai phát hiện ra sự mất tích của Vương Nguyên.
Cậu ở trong ngục thất ngày ngày chờ đợi người tới tìm ra cậu . Bất quá chỉ là chờ đợi trong vô vọng. Ở nơi này một tiếng động nhỏ cũng không có đừng nói đến việc sẽ xuất hiện một người nào đó có thể giúp đỡ cậu.

Vương Tuấn Khải mấy ngày nay không có quay lại, bụng của cậu cũng đói đến rã rời.
Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng động, ánh mắt Vương Nguyên trông chờ nhìn ra ngoài, là một lão nhân gia chừng năm mươi, không phải là hắn, sẽ không thể thương lượng.

Ngày qua ngày Vương Nguyên cũng quen dần với loại tình cảnh này, đến nỗi cậu không còn trông chờ sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải nữa, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi gặp hắn, cái tên đó nhất định thần kinh không ổn định mới có thể làm ra loại chuyện này.

Lơ đãng, chân vô tình đạp trúng dây xích ở dưới chân, bản chất thật của Vương Nguyên nhịn không được bộc lộ, cậu đá mạnh một phát miệng lẩm bẩm "Đi chết đi ! Đáng ghét ! Đáng ghét ! Đáng ghét !"

Bên ngoài truyền tới âm thanh khàn khàn trầm thấp của nam nhân vô cùng dễ nghe nhưng lại khiến cậu phát run "Ghét tôi sao !" đi sau đó là một tràng cười quỷ mị của hắn.

Vương Tuấn Khải sớm không tới muộn không tới chỉ là chờ tới ngay lúc này mà tới nghe cậu mắng, cái này không thể trách Vương Nguyên cậu được.

"T...Tôi... Tôi... Tôi tôi... !" cậu lắp bắp mãi không thành câu, nuốt nước bọt ực một tiếng rút hết can đảm phản kháng "À ! Được rồi ! Ừ, tôi ghét anh đó ! Tên khốn, mau cởi trói cho tôi !!! Còn không đừng trách thủ hạ vô tình, tôi lập tức đi báo cảnh sát !"


Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống cậu giống như nhìn sinh vật nhỏ bé đáng thương buông tiếng cười giễu cợt "Tôi cũng không ngại, em báo cảnh sát thử, nếu báo được tôi thả em ra !"

Vương Nguyên cứng đơ người, ngốc lăng nhìn hắn, cậu hiện tại đang đi lạc trong mớ suy nghĩ của mình, chân lý rút ra 'Cuộc sống này thật đáng sợ !' đúng vậy, thật đáng sợ...


Vương Tuấn Khải ngoài dự kiến cúi người kề sát môi vào tai cậu khẽ cười "Thế nào ?"

Thật sự đáng sợ, cậu đau đầu ngửa ra sau lưng chân thuận tiện đẩy vài cái lùi về phía sau "T...Thế nào !!! Bệnh thần kinh !"


Vương Tuấn Khải mỉm cười đầy sát khí đứng dậy, khôi phục vẻ lãnh đạm ban đầu chuẩn bị rời khỏi thì bị Vương Nguyên lên tiếng ngăn lại "Khoan đã !"

Hắn quay lưng nhìn cậu, trong mắt ẩn chứa thứ gì đó thần bí không thể nhìn ra "Chuyện gì ? Muốn tôi thả em ra là điều không thể, nói nhiều vô ích !"

"Không có ! Ý tôi là anh có thể nới lỏng dây trói một chút không ? A ... Còn nữa, đưa tôi đi vệ sinh !" cậu rụt rè nhìn hắn bằng cặp mắt cún con đáng thương.

Vương Tuấn Khải hừ nhẹ không để người khác nghe thấy, một lần nữa khom người, nhấn chốt bí mật dưới khóa, chiếc còng tay lập tức rơi xuống, kiềng chân cũng vậy. Cậu mừng rỡ đạt được ý nguyện, chân lập tức chạy đi.

'Cái gì mà giữ lời, anh bắt tôi là anh làm trái pháp luật rồi ! Chờ thoát ra được, tôi kiện anh ! Kiện anh ! Kiện chết anh !' Cậu lẩm bẩm trong miệng mấy câu, cho đến khi cổ bị một cước chạm trúng, đau đớn.

Chân cùng lúc vấp ngã té xuống sàn gỗ "Rầm" một tiếng.

"Ừm, tốt lắm ! Có gan !" Hắn vỗ tay tán dương, hàn ý bao trùm cả căn nhà rộng lớn, cậu run rẩy viền mắt đỏ hoe nhìn hắn "Đừng... Đừng tới gần !"

"Lý do ?"

Vương Nguyên nhìn quanh nhà một lượt mới tìm được cớ "Vì... Ừ, vì lúc nãy chạy đi tìm nhà vệ sinh không được, lỡ đi ra ngoài rồi, bốc mùi !"

"Để tôi xem xem !" Vương Tuấn Khải có chút buồn cười nhưng cố gắng nhịn lại, chau mày giả vờ nghiêm túc nhìn cậu, định sẽ kéo cậu đứng dậy xem xét.

Bàn tay hắn chạm vào da cậu, mát lạnh, cảm giác rất thích, nhưng lại khiến cho cậu sinh ra cảm giác sợ hãi chưa từng có.

Tay hắn lạnh dần lạnh dần, giống như tử thi vậy, lạnh đến làm cho cậu run rẩy.

Đôi mắt Vương Nguyên từ từ khép lại, cánh môi nhỏ tỏa ra luồng khí nóng hổi, gương mặt cũng biến hồng, cậu lịm dần.

"Chết tiệt! Nhanh như vậy đã phát sốt !" Vương Tuấn Khải lo lắng ôm cậu chạy về phòng gọi cho bác sĩ. Mong rằng cậu nhóc của hắn sẽ không sao. Đúng vậy, tốt nhất là không sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net