Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên dùng bàn tay vừa gầy vừa nhỏ che chắn đôi mắt ngây dại đang bị ánh nắng rọi vào.

Đã sáng rồi sao?

Cậu khe khẽ lật người mơ màng nhớ lại, a, đúng rồi hôm qua mình bị sốt. Hôm qua còn gặp lại người không muốn gặp nhất trên đời. Hôm qua...

Còn bị một con búp bê hôn!!!

Vương Nguyên giật mình sờ môi, cảm giác lành lạnh từ đôi môi bằng sứ của Vương Tuấn Khải bất chợt ùa về. Thật sự đã hôn rồi, trời ơi!!!!!

Vương Nguyên xấu hổ hết sức kéo chăn che mặt mà lại không cách nào kéo được, lúc này cậu mới phát giác ra, anh búp bê vẫn chưa "sạt pin" xong, vẫn còn ôm cậu cứng ngắt. Cậu chầm chậm muốn gỡ tay Vương Tuấn Khải thì bàn tay kia đã nhấc khỏi eo cậu chuyển đến đặt trên trán.

Vương Tuấn Khải là búp bê, chất giọng ồm ồm buổi sáng gì đó đều không có, chỉ có cái giọng vừa lạnh vừa cứng vừa không manh:"Rất tốt. Đã hạ sốt rồi."

Hai má Vương Nguyên đỏ lựng:"Cứ thế này mà ở trên giường đến chiều sao?"

Vương Tuấn Khải không trả lời mà nhấc cả người rời khỏi giường. Thoáng chốc độ ấm cúng mất đi làm Vương Nguyên tương đối lạnh lẽo nhưng cậu không lên tiếng, một chút mất mát nhỏ nhoi cũng không thể hiện. Tuy nhiên Vương Tuấn Khải đều đã thấy. Anh nhặt điều khiển trên bàn làm việc của Vương Nguyên chỉnh lại nhiệt độ từ 16 lên 23 độ.

Bữa sáng vẫn là những món thanh đạm đơn giản. Vì Vương Nguyên bị bệnh không thể tự mình đi chợ nên Vương Tuấn Khải chỉ có sang nhà Tiểu Ái tạm ứng một ít thức ăn. Mặc dù bởi vì độ đẹp trai vô song này mà Vương Tuấn Khải được Tiêu Ái tặng rất nhiều đồ nhưng anh tự nhủ lòng rằng, không phải đồ mình thì không được tham lam.

Cho nên mới nói, Vương Nguyên thật sự đã dạy dỗ thú cưng ... à không, dạy dỗ búp bê rất tốt.

Bữa sáng được Vương Tuấn Khải đơn giản chuẩn bị trên bàn ăn. Dạo này Vương Nguyên rất rãnh rỗi, bếp không vào việc nhà cũng lười động. Bởi vì mỗi khi cậu muốn tự mình làm cái gì thì đều phát hiện ra Vương Tuấn Khải đã làm xong từ đời nào rồi. Đôi lúc Vương Nguyên thấy như vậy không tốt chút nào nhưng so với căn phòng bừa bộn không chỗ đặt chân của cậu trước đây thì vẫn là tốt hơn ... chút đỉnh.

Vương Nguyên bệnh chưa dứt nên vẫn phải ăn thức ăn dễ tiêu có điều Vương Tuấn Khải cũng không để cậu nhàm chán ăn mãi một món mà băm nhuyễn nguyên liệu làm thành nhiều món ăn kèm với cháo trứng gà. Mỗi món đều có vị đặc sắc riêng cho nên Vương Nguyên ăn không thấy ngán chút nào. Rất nhanh, cậu đã giải quyết xong bữa sáng.

Trong lúc nằm lười trên sofa uống sữa như thường lệ thì cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Vương Nguyên nhổm người lên nhìn. Bấy giờ Vương Tuấn Khải như tia lửa điện, xoẹt một cái từ bếp ra đến nơi mở cửa. Giống như là anh ta đánh hơi ra người trong không khí vậy.

Vương Nguyên phủi miệng, bậy quá, người ta chỉ phản ứng nhanh thôi chứ có phải là chó cưng đâu mà đánh hơi, ha ha ha. Tuy nhiên Vương Nguyên không phủ nhận cậu có đôi khi rất muốn biến anh búp bê thành thú cưng.

Nhất Trị giải quyết xong công việc buổi sáng thì tìm đến nhà Vương Nguyên. Cửa nhà vừa mở đã thấy Vương Tuấn Khải tiêu sái đứng đó lau tay vào tạp dề, quả là bộ dáng của một lão công kiểu mẫu.

"Anh tới đây làm gì?"

Nghe hỏi, Nhất Trị giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn của bản thân. Cái gì? Lão công kiểu mẫu gì chứ? Giống ...ừm... giúp việc. Chính là giống nhân viên giúp việc nhà hơn, đúng!!! Cho nên Nhất Trị lấy lại tự tin:"Đương nhiên kiếm Vương Nguyên, lẽ nào là kiếm cậu?"

Vương Tuấn Khải lại nhếch khóe miệng, xem ra anh búp bê vô cùng thích biểu cảm mới này. Thế nhưng anh không đáp Nhất Trị chỉ xoay lại nửa người nhìn Vương Nguyên lên tiếng thông báo:"Là Nhất Trị."

Vương Nguyên thiếu chút nữa phun ra ngụm sữa trong miệng lật đật chạy ra ngoài cửa che chắn trước mặt Vương Tuấn Khải, quay qua nói nhỏ với anh búp bê:"Anh đi vào trước đi, tôi ở đây giải quyết chút chuyện!"

Vương Tuấn Khải gật gật đầu đi vào làm tiếp công việc còn đang dang dở. Vương Nguyên lén thở phào một cái, tránh để Nhất Trị tiếp xúc với Vương Tuấn Khải một hồi lại phát hiện anh ta là búp bê Karry thì khổ.

Vương Nguyên trấn định xong thì đứng khoanh tay chẳng thèm nhìn Nhất Trị không đầu không đuôi hỏi:"Tới làm gì?"

Nhất Trị nhận ra Vương Nguyên nhất định là vẫn còn rất giận chuyện hôm qua. Nhưng dù gì Nhất Trị cũng đã cùng Vương Nguyên trải qua hai năm bên nhau, ít nhiều gì tính khí của Vương Nguyên anh đều nắm rõ. Vì vậy Nhất Trị không vội xin lỗi mà đằng hắng một cái:"Chuyện là giáo sư nhờ anh đến duyệt qua đề tài mới của em. Có thể vào nhà nói chuyện không?"

"Không thể!" - Vương Nguyên lập tức đáp. Cậu hơi chột dạ, chuyện của Vương Tuấn Khải không thể nào để lộ được. Vương Nguyên cắn cắn môi đắn đo mất một hồi mới lên tiếng:"Anh đợi một lát, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"

Vương Nguyên nhìn thấy Nhất Trị có thái độ đồng ý thì đóng cửa trở vào nhà. Vương Tuấn Khải đã làm việc xong đang ngồi trên sofa đợi Vương Nguyên. Anh thấy Vương Nguyên đi tới thì ngẩng đầu hỏi:"Thế nào rồi?"

Vương Nguyên ngồi xuống cạnh anh búp bê, không dưng lại thấy trong lòng áy náy thế nào ấy, gãi gãi đầu mãi không nói thành lời.

"Đi đi, tôi đợi cậu." - Không ngoài dự đoán, anh búp bê đã biết tỏng cậu muốn nói cái gì.

Vương Nguyên vội vã giải thích:"Không không, đừng hiểu lầm. Tôi chỉ cùng hắn ta ra ngoài bàn về bài luận thôi! Anh đừng có suy nghĩ lung tung!!"

Vương Tuấn Khải giơ bàn tay lớn xoa mái tóc của Vương Nguyên:"Không có. Hãy yên tâm."

Vương Nguyên bấy giờ mới cảm thấy sai sai, tự dưng mình lại đi giải thích với anh ta làm gì nhỉ? Nhưng rồi cái lạnh buốt từ bàn tay Vương Tuấn Khải bất giác làm cả người cậu run lên, cậu cầm lấy tay anh:"Sao lại lạnh như vậy?"

Vương Nguyên lại sờ tiếp đến má, đến cổ, đến mang tai, đến lòng ngực. Chỗ nào cũng lạnh buốt giá. Tự dưng Vương Nguyên thấy lo lắng, biết rằng búp bê không thể bệnh nhưng lại không thể ngăn cản được những cảm xúc mông lung không rõ ràng này. Cậu chạy vào phòng ngủ, hồi trước khi cậu rời khỏi nhà vẫn có cầm theo chiếc áo khoác ngoài mà ba cậu để lại, hôm nay có chỗ dùng rồi!

Cậu đem áo khoác bắt Vương Tuấn Khải mặc vào:"Như vầy sẽ đỡ lạnh hơn!"

Vương Nguyên tự mặc thêm áo cho mình kỹ lưỡng, trước khi ra khỏi nhà còn dặn dò anh búp bê:"Nếu thấy mệt thì phải vào phòng nằm ngủ đó. Tôi đi rồi liền về ngay thôi!"

Thấy Vương Tuấn Khải gật gật cái đầu thân thuộc cậu mới an tâm rời khỏi nhà. Ở bên ngoài, trong cái thời tiết se lạnh, Nhất Trị vẫn thủy chung chờ đợi cậu. Giống như trước kia luôn chờ cậu đi học mỗi sáng vậy.

Vương Nguyên lắc lắc cái đầu nấm, mấy cái đó bây giờ đã không còn nữa rồi tốt nhất nên loại khỏi bộ nhớ. Vương Nguyên kéo cao cổ áo khoác, tay đút vào túi rộng, lạnh lùng nói:"Đi thôi!"

Nhất Trị vội vã theo sau. Cả hai đi dọc theo đường lớn rẽ vào cái công viên nhỏ trên con đường số 8. Vương Nguyên chọn bừa một cái ghế đá, không kiên nhẫn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:"Ngồi xuống rồi nói!"

Nhất Trị theo thói quen cũ nên ngồi rất gần Vương Nguyên, nhưng vừa ngồi xuống đã thấy Vương Nguyên ghét bỏ né ra xa. Anh cũng không thể nói gì được bởi quan hệ của hai người đã không còn như trước nữa. Nhất Trị cũng duy trì khoảng cách mong sao cho Vương Nguyên thấy thoải mái nhất là được:"Chuyện hôm qua anh quá lỗ mãng rồi. Xin lỗi em!"

Vương Nguyên thật ra là một con người đơn giản, không có tính thù dai, huống hồ đối với Nhất Trị cậu vẫn còn tư tình vươn vấn cho nên chuyện cưỡng hôn sớm đã bị cậu quẳng ra sau đầu. Chuyện khiến cậu bực tức là chuyện khác:"Hôn rồi thì thôi đi không nên nhắc tới. Nhưng anh cũng phải biết quản người của anh một chút chứ?"

"Người của anh?"

Vương Nguyên cười khẩy:"Đương nhiên là vợ chưa cưới của anh rồi!"

Nhất Trị khó hiểu:"Là ai a? Anh thật sự không có vợ chưa cưới nào hết!"

Vương Nguyên kinh ngạc trợn mắt:"Vậy cái cô Vĩ Nhược gì đó là ai? Hôm qua cô ta tới nhà tôi làm loạn còn nói là vợ chưa cưới của anh mà!"

Nhất Trị thở dài một hơi cốc vào cái đầu nhỏ của cậu:"Em hiểu lầm rồi. Cô ta là cha mẹ anh ép hôn. Chắc do anh từ chối nên cô ta mới nổi điên như vậy." - Nhất Trị nhìn từ đầu đến chân Vương Nguyên:"Cô ta không làm em bị thương chứ?"

Vương Nguyên lắc đầu:"Tôi thì không. Nhưng cái cô chanh chua đó tưởng lầm Vương Tuấn Khải là tôi nên đã tát anh ấy một cái."

Sẵn tiện nói đến Vương Tuấn Khải, Nhất Trị liền tranh thủ:"Phải rồi. Vương Tuấn Khải là ai vậy? Sao lại ở cùng em?"

Vương Nguyên lúng túng nghĩ nghĩ, Nhất Trị hiểu rõ gia đình cậu nên không thể nói anh búp bê là anh trai cậu được. Lẽ nào lại nói là bạn trai? Hai má Vương hồng lên, bạn trai cái gì không biết chính là một tên ở nhờ đáng ghét thì đúng hơn!!!

"Vương Nguyên?"

"Ơ ... hả?" - Vương Nguyên không hề biết mình đã đắm chìm vào dòng suy nghĩ riêng này rất lâu rồi, cho nên ngại ngùng trả lời Nhất Trị:"Vương Tuấn Khải là người cùng share phòng với tôi."

Nhất Trị à một tiếng nhẹ nhõm cười cười:"Hóa ra là vậy. Làm anh cứ tưởng..."

Vương Nguyên:"Tưởng cái gì?"

Nhất Trị lắc lắc bàn tay, cười tươi rói:"Không có gì! Không có gì!"

Vương Nguyên khó hiểu biểu môi lại nghĩ đến anh búp bê ở nhà không biết thế nào rồi...

Vương Tuấn Khải buông lỏng nắm tay quay lưng đi, không nhìn đến chỗ Vương Nguyên và Nhất Trị đang ngồi nữa.

Vốn dĩ anh búp bê lo lắng Vương Nguyên gặp nguy hiểm nên mới đi theo, xem ra anh đã lo lắng thừa rồi. Vương Tuấn Khải lững thững bước đi, muốn quay trở về nhà chui vào phòng nằm bởi vì anh thấy anh thật sự không ổn rồi.

Đi đến nửa đường chân anh đụng phải con chó nhỏ đang co cụm run rẩy dưới đất. Vương Tuấn Khải bế nó lên ngồi trên ghế đá vuốt ve đầu nó rồi hỏi:"Mày lạnh lắm sao? Người tao rất lạnh nhưng tao lại không thấy lạnh. Cơ thể bằng sứ không có nhiệt độ này gặp lạnh càng lạnh, gặp nóng càng nóng."

Thấy chó nhỏ bị cơ thể lạnh lẽo của mình ấp cho lạnh cóng Vương Tuấn Khải cởi áo khoác ngoài bao chó nhỏ lại thành một viên vải tròn.

Vương Tuấn Khải ôm chó con lại hỏi nó:"Mày có biết yêu là gì không? Tao thì không biết. Có phải tại tao không phải là con người nên tao không biết yêu? À, không đúng. Mày không phải là con người nhưng mày vẫn có thể yêu. Nhưng tao thì không thể, trái tim tao không biết đập. Vì vậy cho nên Vương Nguyên mới không yêu tao. Ghét bỏ tao. Thật ra Vương Nguyên thích Nhất Trị, chắc chắn thích, cho nên mới nói tao chỉ là bạn cùng phòng. Nếu không đã nói tao là bạn trai để đuổi anh ta đi rồi. Tao chỉ là một con búp bê mà thôi. Đáng lẽ tao nên là một con búp bê vô tri mới đúng. Tao có nên từ bỏ rồi lại nhắm mắt mãi mãi yên phận làm một con búp bê không? Mày thấy thế nào?"

Không biết cho nhỏ hiểu không chỉ thấy nó hướng về bên trái sủa gâu gâu hai tiếng.

Vương Tuấn Khải nhìn theo hướng trái thì thấy một quý phu nhân trang phục đơn giản vội vã chạy đến ôm cả áo lẫn chó vào lòng:"May quá con đây rồi. Tự ý bỏ đi làm mẹ lo muốn chết!"

Thấy chó nhỏ đã có chủ đến nhận rồi nên Vương Tuấn Khải không ở lại nữa đứng lên đi về. Lúc định đi thì bị quý phu nhân kia gọi lại:"Cậu gì ơi?"

Vương Tuấn Khải quay đầu, đối với người lớn phải lễ phép chào:"Phu nhân gọi con?"

Phu nhân mỉm cười kéo Vương Tuấn Khải ngồi xuống:"Cảm ơn cậu đã giúp chó nhỏ làm ấm, đa tạ cậu thế nào đây?"

"Không cần."

Phu nhân tự dưng nhíu mày:"Thanh niên này, sao trông cậu lại buồn bã như vậy? Có chuyện tâm sự sao?"

Vương Tuấn Khải nghiên đầu sang bên:"Trông con đang buồn? Thì ra đây gọi là buồn."

Phu nhân che miệng cười to:"Từ trước đến giờ cậu chưa từng buồn qua sao? Sống từng này tuổi rồi, chắc cậu là một người lạc quan nhỉ?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu:"Con không biết. Chỉ thấy chỗ này" - Vương Tuấn Khải chỉ tay vào ngực:"Khó chịu lắm. Cậu ấy nói con chỉ là bạn cùng phòng, không phải bạn trai."

"Ả?"

Đột nhiên Vương Tuấn Khải nghiêm túc ngồi thẳng người, khép lại đôi mắt. Sau đó, không còn sau đó nào nữa, anh búp bê tắt nguồn!!!!

Vương Nguyên hối thúc Nhất Trị bàn chuyện thật nhanh để còn trở về nhưng trở về nhà lại không thấy anh búp bê đâu. Vốn dĩ nghĩ anh ta có việc ra ngoài nhưng rồi lại nghĩ anh ta thì có việc gì để ra ngoài? Vậy thì anh ta đi đâu? Lẽ nào ... bắt cóc?

Vương Nguyên ngốc nghĩ đến thế thì nóng ruột, cậu lại không nghĩ rằng một con búp bê to như Vương Tuấn Khải cơ bản không thể bị ai bắt cóc. Vương Nguyên lo đến run người đi vòng vòng trong căn nhà nhỏ xíu hai ba lượt mới thở dài chấp nhận anh búp bê quả thực không có ở nhà.

Vương Nguyên không nghĩ nhiều nữa định phi ra ngoài kia kiếm bằng được Vương Tuấn Khải về thì đúng lúc điện thoại bàn trong nhà ầm ĩ réo.

Vương Nguyên đang nôn nóng nên có chút không muốn nghe nhưng nghĩ lại lỡ đâu liên quan đến Vương Tuấn Khải nên mới nán lại bắt máy.

Bên kia đầu dây thanh lãnh vang lên:"Vương Nguyên!!!"

"Mẹ?" - Vương Nguyên ngạc nhiên vô cùng:"Sao tự nhiên lại gọi cho con?"

Mẹ Vương hơi bối rối hỏi:"Có phải hôm nay Vương Tuấn Khải người đang sống cùng con đã mặc áo khoác cũ của ba con không?"

Vương Nguyên nhíu chân mày:"Sao mẹ biết?"

Mẹ Vương hấp tấp:"Con mau về nhà đi. Cậu trai trẻ ấy đang ở chỗ mẹ. Cậu ấy ngất rồi, lay mãi không tỉnh. Không biết là có chuyện gì không?"

Vương Nguyên nghe xong thì giật mình. Sao Vương Tuấn Khải lại ở chỗ mẹ? Cậu lấy lại bình tĩnh hỏi:"Mẹ đã gọi bác sĩ khám cho anh ấy chưa?"

"Vẫn chưa a"

Vương Nguyên thở phào một hơi:"Vậy thì tốt, mẹ để yên anh ta ở đấy đi..con về nhà ngay!"

Vương Nguyên lần này không tiết kiệm nữa, thoải mái gọi một chiếc taxi.

Taxi chạy thẳng một đường ra đến trung tâm thành phố, đèn đường hai bên sáng quắc hoàn toàn khác một nơi an tĩnh nơi rìa nội thành.

Taxi dừng lại trước một cái chung cư lớn, Vương Nguyên hào phóng vung thẻ:"Dùng cái này, lấy nhiều một chút cũng không sao. Tôi cho anh!"

Tài xế vui vẻ gật gật đầu quẹt thẻ vàng kim xong thì trả lại cho Vương Nguyên. Cậu rời khỏi taxi đi vào cửa lớn chung cư. Vừa bước vào, mấy nhân viên mặt mũi liền tái mét lúng túng cuối đầu:"Thiếu, thiếu gia. Người trở về rồi!!! Chúng tôi thất lễ quá không kịp nghênh tiếp!"

Vương Nguyên không quan tâm mấy phất phất tay, mắt dáo dác nhìn quanh:"Mẹ tôi ở đâu rồi?"

Một chị lễ tân cung kính cuối đầu:"Thưa, phu nhân đang ở phòng tây!"

Vương Nguyên gật đầu một cái, hướng phía tây đi đến nhấn nút thang máy. Thang máy kêu [tinh] cửa kim loại mở ra. Người bên trong thang máy thấy Vương Nguyên đang vội thì nép sang một bên hỏi:"Có muốn anh nhấn tầng giúp không?"

Vương Nguyên chau mày ngẩn đầu:"Nhất Trị?"

***

#K giải thích một chút về chi tiết anh búp bê tăng nhiệt độ phòng trong từ 16 lên 23 độ.

Bởi vì VN bị sốt nên người rất nóng. Cơ thể anh búp bê bằng sứ nên dẫn nhiệt rất tốt. Vì vậy anh mới hạ nhiệt độ máy lạnh xuống khiến cho cơ thể mình lạnh lẽo và biến thành cái chườm lạnh hình người, giúp VN hạ sốt.

Đủ ngọt chưa mấy má =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC