Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng lúc đó Bảo Diên cùng với đầu tóc rối bù chạy qua, quần áo xộc xệch và lộn xộn hết lên. Như đang chạy trốn một ai đó.

Bảo Diên đầy sợ hãi thở hồng hộc chạy đến núp sau lưng Hạ Thường An, mi mắt vẫn còn run run nhìn về bên ngoài.

Chưa để họ biết Bảo Diên sảy ra chuyện gì thì...

Cộp.. Cộp... Cộp...

Tiếng bước chân từ bên ngoài hành lang truyền đến vang lên càng lúc càng dữ dội. Từng trong từng lỗ chân lông, ai nấy đều lạnh run cả người, lông tay, lông chân dựng đứng lên từng đợt.

Cố gắng hít lấy một ngụm dũng khí, đồng loạt cùng hướng mắt về phía cánh cửa. Cho đến lúc tiếng bước chân dừng hẳn, họ còn chưa kịp thở phào...

Vô cùng bất ngờ và giật mình!

KÉT!

RẦM!

Cánh cửa phòng đóng mạnh vang lên một tiếng động kinh hoàng. Tất cả họ đưa mắt nhìn đến cánh cửa sổ duy nhất trong căn phòng được đóng chặt, điều hòa tắt.

Hiện tại trong căn phòng không hề có gió...

Thế... tại sao cánh cửa lại tự động đóng lại?

Không lâu sau đó khi cánh cửa đóng lại, trong căn phòng lại truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết của một cô gái. Họ lại bắt đầu cảm nhận được được sống lưng của mình tiếp tục lạnh dần lên..

Tiếng kêu đấy, giống hệt như tiếng kêu gào thê thảm như đang chịu một sự tra tấn kinh hoàng, rút lưỡi, lột da, khoét người, thêu sống,.. từ ai đó.

Tất cả bọn họ cố gắng hít thở thật sâu, ai nấy cũng buộc phải lấy lại tinh thần vốn có của chinh sát.

Hạ Thường An cố nén sợ hãi, chầm chậm đi về phía cánh cửa. Bàn tay lo lắng vặn khóa, nhưng khi vừa chạm vào thì bóng đèn trở nên chớp nháy liên tục, vài giây sau căn phòng bỗng tối om. Đối với sự mất điện này dọa cho bọn họ không ít sợ hãi, Hạ Thường An nhanh chóng chạy về phía mọi người.

Vương Tuấn Khải tay run run, một tay nắm chặt lấy bàn tay toát mồ hôi lạnh của Vương Nguyên, tự trấn an bản thân và cậu. Tay còn lại móc từ trong túi quần ra chiếc điện thoại bấm mở đèn pin.

Nhưng không hiểu sao, điện thoại hắn còn tận 70% pin mà giờ lại không thể lên nguồn..

Sáu người còn lại thấy vậy, cũng lấy điện thoại của mình bật đèn pin lên. Và cũng bị như Vương Tuấn Khải.

Cũng ngay lúc này, trong căn phòng kín mít...

Vù ~~~~~ vù ~~~~ vèo~~~

Từng đợt...

Từng đợt...

... Từng đợt không khí lạnh thổi qua, cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra lại như lúc ban đầu..

Một luồn ánh sáng màu xanh nho nhỏ kì lạ phát ra từ bên ngoài hành lang. Kèm theo một tiếng kêu khác lạ của tiếng gió thổi, làm  cho họ sởn gai ốc.

Hơ....hơ....hơ....

Rất nhanh sau đó, luồn sáng đó lại biến mất đi.

Cánh cửa lại tự động đóng lại. Lần này không mạnh như lần trước, mà rất nhẹ..

Rất nhẹ nhàng..

Tiếng người gào thét ban nãy lần nữa tiếp tục vang lên. Nhưng, âm thanh không to như lúc nãy, chỉ là tiếng rên rỉ thật nhỏ như tiếng khóc than.

Thành công làm họ rùng mình trong cái giờ im ắng không một tiếng động như vậy.

Tiếng rên cứ như thế phát ra chậm rãi...

Thật chậm rãi....

Cộp.. cộp..

Và tiếng bước chân dồn dập theo tiếng rên mà vang lên khắp cả căn phòng.

Để làm dịu nỗi sợ của mọi người, Vương Tuấn Khải lên tiếng -" Không sao đâu. Tôi không tin là mấy con ma này có thể làm hại chúng ta! ".

Nghe hắn nói vậy, mọi người bớt sợ được một chút, Hạ Thường An nói thêm -"  Chúng ta cứ bình thường đi, mình không làm gì họ, họ cũng không làm gì mình đâu. Cứ sợ như thế bọn nó sẽ càng dọa chúng ta".

" Đúng, đúng! Có đại úy Vương Nguyên gan to nhất ở đây, cậu ấy cân tất tần tật! " - Lưu Chí Hoành nói.

Vương Nguyên -"..."

Tôi cũng sợ ma có được không?

Vương Nguyên trong lòng âm thầm chào hỏi cả họ hàng nhà Lưu Chí Hoành.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn Vương Nguyên bên cạnh thấy cậu đã tái xanh mặt liền có ý tốt giải vây. Hắn định nói gì đó, nhưng mọi thứ đều không kịp.

Một tràng cười to vang lên.Trong đêm tĩnh lặng, tiếng cười giòn giã khiến người ta sởn gai ốc.

Tuy nói là cười, nhưng trong tiếng cười vẫn nghe có chút thê lương?

Những tiếng cười đó khiến bọn họ sợ hết hồn. Lặng lẽ đoán thầm, đó là tiếng cười của những vong hồn!

Đột nhiên, Vương Nguyên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng đang gọi cậu mà trước đây chưa từng nghe qua-  " Anh trai đáng yêu..."

Sợ hãi tột độ khiến Vương Nguyên mất cả lý trí, tự nhiên cậu thấy giọng nói đó thật quen thuộc.

Gương mặt của em trai đáng yêu hiện ra...

Như có gì đó thôi thúc, đôi chân Vương Nguyên tự động bước qua cánh cửa đi ra khỏi phòng.

" Anh trai đáng yêu... đi theo em. Một chút nữa thôi, một chút nữa... sẽ tới... ".

Giọng nói lanh lảnh của cậu bé vang lên bên tai của Vương Nguyên. Cậu cứ như thế mà không khống chế được bản thân, mất ý thức mà đi theo lời mời gọi của em trai.

" Vương Nguyên! "

Vương Tuấn Khải cùng năm người còn lại bàng hoàng trước hành động của Vương Nguyên. Theo quán tính gọi một tiếng rồi chạy theo cố ngăn cậu lại.

" Vương Nguyên! Dừng lại đi, cậu đang đi đâu thế? " - Lưu Chí Hoành kích động nắm chặt lấy tay của Vương Nguyên kéo cậu lại.

Nhưng từ người Vương Nguyên như có cục nam châm lớn hất văng Lưu Chí Hoành ra sau.

" Chí Hoành! Có sao không? " - Dịch Dương Thiên Tỉ lo lắng đỡ lấy Lưu Chí Hoành. Bàng hoàng với mọi việc đang sảy ra.

Hạ Thường An cũng có ý định kéo tay Vương Nguyên. Nhưng lần này Vương Tuấn Khải ngăn cản.

-" Đừng! Chúng ta không ngăn được cậu ấy đâu! ".

" Chẳng lẽ để cậu ấy cứ đi như thế à? Ai biết được sẽ sảy ra chuyện gì? "- Tùy Ngọc lo lắng lên tiếng.

" Cứ đi theo đã " - Vương Tuấn Khải vẫn không để Vương Nguyên thoát ra khỏi tầm mắt của mình. Bình tĩnh trả lời câu hỏi của Tùy Ngọc.

" Tuấn Khải nói đúng, chúng ta đi theo cậu ấy xem sao. " - Bảo Diên lên tiếng tán thành.

Vương Nguyên cứ như thế bước từng bước một theo giọng nói của cậu bé.

" Đã rất gần rồi, anh trai đáng yêu, sắp đến rồi... " - Cậu bé nắm chặt bàn tay của Vương Nguyên, dắt cậu đi đến một mảnh đất hoang ở giữa cánh đồng lúa phía sau khách sạn.

Sau khi đến nói, Vương Nguyên mới tỉnh lại. Nhận ra nơi mình đang đứng không phải căn phòng trong khách sạn nữa, mà là một đồng lúa hoang vu.

" Anh trai đáng yêu... " - Cậu bé mỉm cười, từng giọt máu trong miệng trào ra theo từng câu nói của cậu.

Nhìn xuống bàn tay đang nắm tay mình. Vương Nguyên vội rút ra, xoay người chạy nhanh về sau lưng Vương Tuấn Khải.

Hắn ôm chặt bả vai đang run lên của cậu, mắt dao diết nhìn xung quanh đề phòng.

Cậu bé chưa bỏ cuộc, tiếp tục gọi -" Anh trai đáng yêu. Mau lại đây đi, em không làm hại anh đâu..."

Vương Nguyên vô cùng sợ hãi, sởn từng gai ốc nhìn cậu bé đang nói chuyện với mình.

" Anh.. trai... đáng... yêu, lại đây mau... nếu không, nơi này sẽ thành nơi an cất của mấy người bạn anh đấy " - Cậu bé như mất kiên nhẫn, nói lời đe dọa, chỉ vào nhóm năm người đằng sau lưng cậu.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải một lúc, rồi nuốt nước bọt đi thẳng tới chỗ cậu bé. trước mặt cậu là một cây đưa, lá cây xòe ra đung đưa theo gió..

Xào xạc...

Xào xạc...

Vì sao nhỏ trên bầu trời sáng đến mức khiến người ta run sợ.

--------------------

Thật ra là mình thấy chương này hơi dở hơn mấy chương trước

Có lẽ là  do chưa có đủ rùng mình

Vì mình thấy mấy bạn cmt toàn là bảo sợ, nên mình chưa có tăng đến level thượng thừa :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net