I - Thượng kì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nhất đại học...

"Vương Tuấn Khải, em thích anh."

"Nhưng tôi không thích cậu."

Vương Tuấn Khải hờ hững quay đi, lướt ngang qua tôi, anh ấy hờ hững một cách đúng nghĩa của nó. Tôi chỉ khẽ mỉm cười cúi xuống nhặt lại lá thư mà anh vừa mới giẫm đạp dưới nền đất lạnh, tôi tự an ủi chính mình một chút

"Vương Nguyên lần sau cố gắng thêm nữa là được."

Năm hai, năm ba vẫn là câu từ chối không hơn không kém, anh ấy vẫn lạnh lùng quay đi, lạnh lùng mà giẫm đạp lên tình cảm mà tôi dành cho anh ấy. Tôi vẫn mỉm cười động viên bản thân.

"Không sao, còn một năm nữa mà, nhất định sẽ được thôi."

Năm cuối đại học...Tôi vẫn đứng trước mặt anh ấy như bao lần, tay vẫn cứ run run đưa phong thư được chuẩn bị tỉ mỉ cho anh. Tôi nhắm chặt mắt lại chờ đợi câu từ chối cùng thái độ cáu gắt của anh nhưng mà lần này nó khan khác sao ấy, Vương Tuấn Khải vậy mà lại cầm lấy lá thư.

"Cậu cố chấp thật đấy, được rồi, chúng ta thử xem sao."

Tôi lúc đó như không tin vào tai mình nữa rồi. Vương Tuấn Khải chấp nhận tôi sao? Chấp nhận một người con trai ở bên cạnh mình? Cảm xúc hân hoan này là hạnh phúc sao? Nếu vậy tôi nguyện đắm chìm trong nó mãi mãi. Tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ muốn trêu đùa với tôi, quen nhau vài ngày rồi sẽ chia tay nhưng nào ngờ nó dài hơn tôi tưởng, chúng tôi bên nhau vậy mà đã hơn sáu năm rồi. Mối tình từ một phía vậy mà đã hơn sáu năm. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt chỉ là tôi cảm thấy Vương Tuấn Khải chưa bao giờ yêu tôi nói đúng hơn anh ấy không có cảm xúc với người cùng giới. Thật ra tôi cũng đã biết được nguyên do vì sao anh ấy lại đồng ý lời tỏ tình của tôi, năm đó anh ấy bị người ta từ chối vừa hay tôi lại tỏ tình với anh. Có lẽ vì tôi xuất hiện đúng lúc, có lẽ anh chỉ muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng mới chấp nhận tôi, có lẽ tôi chỉ là thế thân cùng anh chờ đợi cô ấy quay lại. Nhưng mà làm kẻ thế thân cũng không tồi, ít nhất vẫn có thể ở bên anh trong mọi hoàn cảnh.

Khi mối tình chúng tôi kéo dài đến năm thứ bảy, tôi gần như đã đắm chìm trong vở kịch do mình tạo dựng nên, u mê đến mức không lối thoát, anh vậy mà lại đề nghị muốn kết hôn cùng tôi. Tôi lúc ấy hoàn toàn không muốn rời xa người này, triệt để muốn ở bên anh ấy mãi mãi.

"Chúng ta kết hôn đi"

"Dạ?"

"Kết hôn đi dù gì cũng ở bên nhau bảy năm rồi."

"Vậy để em báo cho ba mẹ."

"Không cần rườm gà vậy đâu, cứ trực tiếp đi đăng kí là được rồi."

"Anh nói cũng phải."

Cứ như vậy chúng tôi đã đi đăng kí kết hôn, không tiệc rượu sang trọng, không một lời chúc phúc từ ai, chỉ âm thầm lặng lẽ mà tiến hành. Tiệc rượu không tổ chức thì có làm sao anh ấy vốn dĩ chẳng thích ồn ào mà, không chúc phúc thì có là gì chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi. Cứ như vậy tôi và anh ấy đã trở thành chồng chồng hợp pháp của nhau.

Có lẽ hạnh phúc đã đến chăng?

Nhất định là thế rồi.

Tôi mỗi ngày một lún sâu vào cái hạnh phúc do bản thân mình ảo tưởng, nhưng mà mọi thứ cũng chỉ kéo dài được hơn một tháng, Vương Tuấn Khải có một cuộc hẹn đi họp lớp và từ đó trở đi anh ấy mỗi lúc về nhà một khuya hơn thậm chí còn có hôm không về, tôi tự nhủ với lòng mình chắc do công việc quá nhiều nên Vương Tuấn Khải mới về trễ đi.

"Alo, anh à hôm nay anh có về không ?"

"Anh hôm nay bận xử lí chút tài liệu em ở nhà cứ ngủ trước đi."

"Vâng"

Tôi không hỏi nhiều, cũng như không muốn can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của anh ấy, tôi không muốn Vương Tuấn Khải cảm thấy tôi quá phiền dù sao thì tôi vẫn tin tưởng anh ấy, Vương Tuấn Khải nhất định không phản bội tôi đâu, đúng không?

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt, thật sự rất đặc biệt, hôm nay chính là sinh nhật anh. Tôi hào hứng chuẩn chuẩn bị mọi mọi thứ để cùng anh ấy đón sinh nhật, tôi nhanh chóng gọi điện nhắc anh ấy về thật sớm.

"Tuấn Khải, anh hôm nay về sớm một chút được không? "

"Anh bận lắm."

"Đi mà, chỉ hôm nay thôi, về sớm một chút nha"

"Ừm, để anh sắp xếp. "

"Vâng, anh làm việc vui vẻ, yêu anh."

"Ừm."

Tôi cứ thế mà hồ hởi chuẩn bị nào là bánh kem nào là quà tặng, đến khi hoàn tất mọi việc thì cũng đã là 6 giờ tối rồi. Tôi ngồi trên bàn ăn nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một.

7 giờ rồi 8 giờ... thời gian cứ thế trôi qua Vương Tuấn Khải vẫn chưa về.

Tôi nằm trên bàn ngủ thiếp đi, gần nửa đêm mới nghe được tiếng mở cửa quen thuộc. Tôi dụi mắt vài cái nhìn bàn ăn đã nguội lạnh cảm thấy trong lòng man mác buồn, đã hứa là về sớm mà. Tôi lật đật chạy ra cửa xem, một thân ảnh ngã nhào vào tôi, Vương Tuấn Khải lại say bí tỉ nữa rồi. Tôi dìu anh ấy vào phòng, cởi giày thay áo vest đắp chăn cho anh xong định đi dọn dẹp bàn ăn kia thì bị anh níu kéo lại.

"Phương Ngọc em đừng đi mà, ở lại với anh có được không? "

Cái tên Phương Ngọc đó một lần nữa được anh gọi trong lúc say khướt. Đúng, đây không phải lần đầu anh gọi cái tên đó, từ sau lần họp lớp trở về, những lúc anh say mèm đều luôn miệng gọi cái tên Phương Ngọc. Tôi cười như không cười mà gỡ tay anh ra.

"Vương Tuấn Khải anh say quá rồi, em không phải Phương Ngọc đâu."

Anh mặc kệ những lời tôi nói, cứ nắm chặt lấy tay tôi không cho tôi rời đi.

"Phương Ngọc đừng đi mà, mất em một lần anh đã đau lắm rồi anh không muốn bản thân lại đánh mất em đâu."

Trái tim tôi vỡ vụn, ngực trái đau âm ỉ, lần đầu tiên trong suốt mười năm yêu anh tôi đau như thế này.

"Anh yêu Phương Ngọc nhiều không? "

"Yêu rất nhiều, từ trước đến giờ vẫn luôn yêu em."

Tôi mím chặt môi gắng gượng hỏi anh.

"Vậy anh có yêu Vương Nguyên không? "

"Yêu gì chứ, anh chỉ xem cậu ta như em trai mình thôi."

Nước mắt rơi lã chã, tôi khóc rồi, khóc trong sự đổ vỡ của hạnh phúc mà tôi tự mình lầm tưởng. Điện thoại anh đột nhiên sáng lên hình như là có tin nhắn tới. Tôi cầm lên xem thử, một nụ chua chát hiện lên cùng hai hàng nước mắt bi thống lăn dài.

[Anh à, ngày mai chúng ta hẹn ở chỗ cũ nhé, yêu anh ♡] – Phương Ngọc.

Trái tim tôi đau tê tái, từng tế bào đều bị nỗi bi thương gặm nhấm, đau đến tê tâm liệt phế. Anh gọi tên cô ta tôi không giận, anh nói anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng hờn nhưng tại sao anh lại ở phía sau lưng tôi cùng với cô ta làm trò dan díu như thế này? Nước mắt tràn mi không ngừng rơi ra khỏi hốc mắt, có lẽ tôi nên kết thúc mọi chuyện ở đây rồi, tôi nên trả lại cho anh cái tự do năm nào để anh có thể trở về bên cô ấy. Nhìn con người đang say giấc kia, người ấy gần như trước mắt nhưng lại xa đến nghìn trùng và mãi mãi cũng chẳng thuộc về tôi.

Thu gom đồ đạc xong xuôi tôi đứng bên cạnh giường nhìn anh rất lâu. Trong tim dù rằng đau nhiều lắm nhưng vẫn hi vọng anh sẽ tỉnh dậy rồi mỉm cười bảo là "anh chỉ đùa thôi" nhưng mà anh vẫn ngủ say chẳng buồn mở mắt. Tôi cười nhạt một cái, hi vọng này thật quá hão huyền rồi, Vương Nguyên à đừng cố chấp nữa buông tay thôi.

2 giờ sáng tôi rời khỏi nơi mà tôi thường gọi là tổ ấm, rời xa cái người mà tôi tưởng chừng sẽ ở bên anh ấy cả đời. Tình yêu này cứ nghĩ nó sẽ là mãi mãi thế nhưng ai biết được mãi mãi là bao lâu vậy cho nên vẫn không thể tránh khỏi việc phải kết thúc nó. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại cũng giống như tình cảm của tôi ngay lúc này vậy, khép lại cuộc hôn nhân một tháng không mấy đẹp đẽ, khép lại bảy năm ảo tưởng về cái hạnh phúc quá đỗi xa với, khép lại đoạn tình cảm đơn phương bốn năm đại học và khép kín cả giấc mơ về một người mang tên Vương Tuấn Khải.

Tôi im lặng rời đi như cái cách mà tôi bước đến.

"Vương Nguyên em vì sao không chuẩn bị quần áo đi làm cho anh?"
__________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net