Chap 1 lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này đoạn đầu mang tính giới thiệu
Nhưng đoạn có chút... Tự đọc nhé!!
.
Bắt đầu vào chuyênn.
.
.
Đêm nay nhà họ Vương Thị đèn đuốc sáng trưng, khách khứa nối nhau vào không dứt, trên sân cỏ to lớn nhà họ Vương đậu đầy những chiếc xe xa hoa. Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của con trai thứ hai nhà họ Vương- Vương Tuấn Hiển, để ăn mừng lễ trưởng thành của nó, ông Vương đặc biệt tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng như thế cho nó. Khách được mời trừ bạn học, bạn bè bên ngoài của nó ra, dĩ nhiên không thể thiếu sự chúc mừng của các nhân vật nổi tiếng trên thương trường.
Mà đêm nay Vương Nguyên được mời mặc âu phục trắng noãn, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cậu thoa một lớp phấn mỏng, làn da trời sinh đã trắng, dáng người xinh xắn tinh tế mê người, tóc dài tao nhã xõa ra phía sau, ở trên đầu một chiếc kẹp thủy tinh tinh xảo tạo thành một vòng tròn, nhìn thế nào cũng giống một thiên thần thất lạc chốn nhân gian.
Cậu vốn là không muốn tới, mặc dù gia cảnh nhà họ Vương gia không tệ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn cậu cũng không thích tham gia những trường hợp náo nhiệt như vậy. Mỗi lần ba mẹ tham gia tiệc tùng yêu cầu cậu đi theo, cậu luôn lấy lý do bận học bài mà từ chối. Lâu ngày, ba mẹ cũng hiểu cậu không thích những nơi như vậy cũng không miễn cưỡng cậu nữa. Mà ở trong giới thượng lưu, người biết tiểu thư nhà họ Vương gia cũng ít đi.
Năm nay cậu mười bảy tuổi, vừa lên trung học năm hai (lớp 11). Tối nay đến nhà họ  tham gia buổi tiệc này, hoàn toàn là bởi vì Vương Tuấn Hiển không ngừng yêu cầu. Không sai, nó là bạn trai của cậu, hai người từ năm nhất đã bắt đầu lén nói chuyện yêu đương, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng học tập, bọn họ chỉ nắm tay nhau đi dạo xem phim mà thôi.
Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của nó, từ một tháng trước nó cũng đã nói ngày đó sẽ chính thức giới thiệu cậu cho người nhà biết, Ban đầu cậu cũng không đồng ý, lại không chịu được Tuấn Hiển quấy rầy mà miễn cưỡng đồng ý.
Sự thật chứng minh, cậu thật sự không thích hợp với những tình huống này, nhìn bên trong người chật như nêm, cậu chỉ cảm thấy xa lạ đến bất lực. Bời vì một người nó cũng không quen, mà bởi vì nó  là chủ tiệc hôm nay, bận tối mày tối mặt, căn bản không có nhiều tâm tư đặt trên người yêu như cậu.
Tránh xa khách mời, cậu một thân một mình đi tới vườn hoa ngồi ở một góc đình nghỉ mát, lát nữa nó muốn sau khi cắt bánh kem cậu cùng nó sẽ nhảy điệu nhảy đầu tiên, nhưng tiệc khiêu vũ còn chưa bắt đầu, cậu đã không muốn ở bên trong rồi. Nếu như sau này nó muốn cậu thường tham gia những trường hợp như thế này cậu phải làm sao đây?
Dừng lại suy nghĩ lung tung của mình, Vương Nguyên ngẩng mặt lên để gió đêm mát mẻ từ từ thổi, bầu trời sao sáng ngời, cậu có chút xúc động cởi giày cao gót ra, chân trần nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng. Mặc dù nhảy không phải rất đẹp, nhưng mà ở trong ban đêm yên tĩnh cậu lại cảm thấy mình giống như hoa tiên tử dáng người duyên dáng lưu lạc nhân gian, không ngừng múa ...
Say mê vào điệu nhảy cậu không biết, ở cột đá trên đình nghỉ mát có một người đàn ông cao lớn đứng đó, đang chăm chú nhìn cậu.
Cậu ấy là ai? Tại lại một thân một mình ở đây?
Để ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của em trai, Vương Tuấn Khải từ chối xã giao về nhà. Vừa rồi luôn ở phòng khách ứng phó những bạn bè thương giới kia, xã giao như vậy làm cho anh thấy rất mệt mỏi, muốn đến vườn hoa nghỉ ngơi một chút, lại ngoài ý muốn gặp một tiên tử đang múa. Dáng vẻ đáng yêu với đôi chân trần trên mặt đất xoay tròn của cậu, làm cho tim anh lặng lẽ mở ra. (My : chết r. Nguyên nhi ơi!!)))
"A!" Trên cỏ có một chỗ không bằng phẳng, khiến thân thể Vương Nguyên đang nhanh nhẹn nhảy múa nghiêng người, mắt thấy sẽ bị ngã trên mặt đất, một đôi bàn tay mạnh mẽ kịp thời ôm hông cậu.
Cậu thấy khuôn mặt một người đàn ông tuấn mỹ mà trưởng thành, tóc chỉnh tề xếp gọn sau gáy, một đôi mắt đang nhìn cậu không chớp, Cậu nhìn lại, quên mất mình đang trong ngực một người đàn ông xa lạ.
"Cậu bé, nhìn đã chưa?" Trong giọng nói mang theo trêu tức. Sau khi nhìn rõ gương mặt cậu, Vương Tuấn Khải đã biết, một cậu trai xinh đẹp như vậy đối với anh mà nói là có hơi nhỏ một chút, nhìn cậu thì cũng mười mấy tuổi mà thôi? Nhưng, vẻ đẹp đáng yêu của cậu không hiểu sao lại hấp dẫn anh hơn những mỹ nữ anh đã nhìn quen mắt.

My là giải phân cách ĐÁNG IU

.
.

Anh là ai? Buông tôi ra." Cho đến hơi thở nam tính bức người của anh phả trên mặt, Cậu mới phát hiện ra mình cùng một người đàn ông xa lạ dựa vào rất gần, gần đến thân thể cậu cảm giác được thân thể cường tráng của anh ta đang gắt gao đè ép cậu.
"Tôi không buông."

 Vương Tuấn Khải thấy bộ dáng cậu đáng yêu không nhịn được muốn trêu chọc cậu. Bàn tay nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu nhìn thẳng anh. (Á cua đao sở khanh oá!!!)

"Anh còn không buông, tôi sẽ la lên." Vương Nguyên bắt đầu có chút hoảng loạn, người đàn ông to gan này dám ở trên địa bàn của chủ nhân lớn lối như vậy. Nếu cậu gọi Tuấn Hiển ra, anh ta có sợ hay không?
"Cậu dám, cậu cứ thử xem!" Anh cho cậu là một cậu bé nhát gan nhu nhược. Cho nên anh bắt nạt cậu. Anh chính là muốn nhìn dáng vẻ tức giận của cậu.
Gương mặt cười như không cười của anh xem ra rất dọa người, đặc biệt là trong mắt anh có chút tự phụ, bảo cậu làm sao không tức giận, tại sao lại có thể có người đàn ông như thế? Quá ghê tởm! Cậu mở miệng đang muốn la, nhưng tên đàn ông đáng giận này càng cậy mạnh, không nói hai lời, ngón tay nắm cằm cậu, không cho cậu bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cúi người xuống, che lại đôi môi đỏ mọng của cậu.
Ưm. . . . . ." Vương Nguyên không ngờ tới anh ta sẽ hành động như vậy, hoảng sợ quên đi phản kháng. Cho đến khi đầu lưỡi bá đạo hướng răng cậu dò xét, lúc cậu không chịu há miệng, bàn tay của anh ta ở bên eo cậu đi tới trước ngực, bao lại trọn khuôn ngực đầy đặn 

. . . "Không được. . . . . ." 

Chưa từng bị ai cợt nhả qua như thế, cậu quay mặt lên tiếng muốn ngăn lại sự vô lễ của hắn, lại bị anh ta bắt lấy cơ hội đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cậu.

"Bốp" một tiếng, tiếng bạt tai vang lên trong vườn hoa, đánh vỡ sự yên tĩnh ban đêm, nhưng cũng làm Vương Tuấn Khải chợt biến sắc, bắt cổ tay của cậu, sức quá mạnh khiến cậu đau đến nước mắt tuôn ra lại không dám nói một tiếng. 

"Cậu biết tát đàn ông sẽ có hậu quả gì không?" Sắc mặt âm trầm kia khiến cậu sợ, quên mất mình mới vừa bị người khác khinh bạc. Mắt thấy môi hắn lại rơi xuống, Cậu hô to lên.

"Anh buông tôi ra. Tôi là người yêu của Vương Tuấn Hiển". Anh không thể làm như vậy!"

"Cậu ấy nói gì? Cậu là người yêu của em trai tôi? Nó chưa từng đề cập với người nhà chuyện có người yêu."

 Cậu bé này là đem tên tuổi em trai ra hù dọa anh sao? Anh cũng không phải là người dễ bị hù dọa.

"Lần sau tìm lý do tốt hơn đi cậu bé. Tôi là anh hai của Tuấn Hiển, nó chưa bao giờ nói qua với tôi chuyện nó có người yêu." 

Trong mắt cậu, Tuấn Khải nhìn ra được kinh ngạc cùng không thể tin.

Người đàn ông cợt nhã cậu nói hắn là anh hai của Tuấn Hiển? Anh ta chính là anh hai mà nó suốt ngày treo bên miệng sùng bái sao? Vương Nguyên lắc đầu không thể tin. Nhưng, mặt của anh ta với Tuấn Hiển nhìn sao cũng tương tự, sao lại như vậy được?
Nhưng mà nét mặt cậu trong mắt Tuấn Khải lại là vì tưởng rằng anh vạch trần cậu, bất kể cậu tìm lý do gì, đêm nay anh nhất định muốn cậu. Ai bảo cậu đáng chết lại hấp dẫn anh, khiến anh muốn không chú ý cậu cũng không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net