☆♡ Chương 5 ♡☆

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Cậu bỏ em ra!

Cậu bạn mới tới kéo Hoành và lườm Trôi Nhi một cái. Ối dời ơi ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ ấy nha. Chết chửa, Trôi Nhi vô tội mà, nhưng ánh mắt đó là sao? Ánh mắt đó khiến cậu sợ a~ Hoành lúc đầu giãy dụa nhưng nghe thấy tiếng người đó thì thôi. Hoành ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấm áp của người đó, ngước mắt nhìn cậu ta.

- A, cậu chủ đi đâu mà làm em chờ cả buổi, cậu ơi em buồn lắm may mà có Trôi Nhi nói chuyện giúp em bớt đói.

Cậu bạn mới trố mắt nhìn nó, buồn với đói có liên quan với nhau sao?

- Em buồn sau đó nói chuyện lại bớt đói?

Hoành ngây thơ giải thích.

- Cậu không biết gì hết, cậu ngốc thật, sáng giờ em chưa ăn gì, cậu lại bỏ em bơ vơ một mình em buồn em đói, Trôi Nhi nói chuyện với em em thấy vui liền bớt đói.

- À...

Cậu bạn ấy "à" một tiếng sau đó cười rất sủng nịnh nhéo mũi nó một cái: " Không biết ai mới ngốc đây?"

Hoành nhà ta được dịp vừa được sủng nịnh xong lấn tới vừa mặt xị ra làm nũng vừa kể lễ những ủy khuất. Mặt phúng phính tròn tròn đôi mắt ngấn nước ai lúc đó cũng muốn cắn cho một cái và đó cũng là việc Thiên Tỉ đang làm. Cậu bạn cắn một cái vào má Hoành sau khi cắn xong cậu bạn mới kéo Hoành ôm vào lòng nha, ôm chặc thật chặc luôn ớ.

Hoành bị cắn nhưng không la vì không đau gì cả, chỉ là cắn nhẹ cắn yêu thôi mà làm sao đau được cơ chứ? Cậu bạn quay sang phía Trôi Nhi nhìn, đôi mắt sắc lạnh như trước, một tia ôn nhu còn sót lại lúc nãy cũng không còn, con ngươi trở nên đen láy khiến cho người ta một cỗ áp bức.

- Cậu và Hoành chỉ đang nói chuyện?

"..." Không dám trả lời, rịt rè lui ra phía sau của Vương Tuấn Khải, hắn luôn là chỗ dựa là tấm bia của cậu, sẵn sàng cho cậu núp ở đằng sau, luôn cho cậu sự an toàn và che chở.

- Sao không trả lời?

" ..." Úp mặt vào lưng Vương Tuấn Khải, Trôi Nhi người run run, cơ hồ đang sợ hãi.

Trôi Nhi khi nãy bị quát nên giờ đang còn tủi và rất sợ Thiên Thiên chỉ dám núp sau tấm lưng vững chải kia mà thôi.

Thấy Trôi Nhi, sợ đến run người, Vương Tuấn Khải hắn từ đầu đến giờ đều im lặng giờ đã phải lên tiếng.

- Đúng vậy, bọn chúng đang nói chuyện vui vẻ lại bị cậu phá! Giờ còn ở đây mà hỏi, giọng điệu chẳng khác gì ép cung. Người ta không xỉu là may rồi, Trôi Nhi mà có mệnh hệ gì tôi liền tính sổ với cậu.

Có ai tin đây là lời cùa đứa bé năm tuổi? Rất lạnh lùng rất kiên định, già dặn so với độ tuổi. Vương Tuấn Khải vừa nói vừa trưng bộ mặt lạnh, hắn khi nãy giờ quan sát, nhìn thấy Trôi Nhi bị lườm làm cho hắn thật ứa gan lắm nhưng vì mới ngày đầu tiên đi học nên hắn không ra tay đánh người thôi! Nhưng nói thật là ức lắm.

Cậu bạn mới thấy ngạc nhiên về người trước mặt, từ nhỏ đến giờ ngoài ba mẹ ra thì chưa ai dám nói với anh bằng ngữ khí đó. Thật thích thú.

-Nếu không cậu làm gì tôi?

- Sát!

Cậu bạn kia cười rõ to, như đang chế diễu.

- Một mình cậu sao? Thật buồn cười.

- Chờ xem.

Vương Tuấn Khải thốt ra hai chữ "Chờ xem" như kiểu hắn đã nghĩ ra kế gì hay ho rồi.

Trôi Nhi rất sợ cái loại tình cảnh này, nên liền chạy ra khỏi lớp học. Lưu Chí Hoành thấy Trôi Nhi chạy ra ngoài liền dãy dụa

- Cậu Thiên bỏ Hoành ra Hoành đi chơi với Trôi Nhi.

- Em im đừng dãy dụa không tôi vứt em xuống đất.

Hai môi mím lại không dám khóc. Nhưng không hiểu cớ vì sao, Hoành rất muốn quan tâm Trôi Nhi, chắc là do tình bằng hữu mà thôi.

- Cậu bỏ em ra! Em muốn tìm Trôi Nhi!

- Hảo, ta thả em!"

- Trôi Nhi, tớ tới đây!"

" Trôi Nhi " khi này lo nói chuyện mà quên đi cách gọi Trôi Nhi nhà hắn bằng tên Trôi Nhi rất ấm áp. Khải nghe người khác gọi tên Trôi Nhi làm hắn thật tức quay lại gằn giọng nói với Hoành.

- Nó là Tiểu Nguyên. Không cho bạn gọi là Trôi Nhi. Tên đó không phải ai cũng gọi được.

Ách.

Hoành sợ khi nhìn thấy ánh mắt đó của Khải.

- Này, bạn làm gì mà lườm Hoành nhà tớ ghê thế. Thôi nhân dịp này chúng ta làm quen đi dù sao chúng ta rồi sẽ cùng lớp.

Có chút miễn cưỡng nhưng Vương Tuấn Khải cũng đồng ý.

- Tôi Vương Tuấn Khải.

Cậu bạn học mới có chút đình trệ, nhưng vài giây sau liền lấy lại tinh thần.

- Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cuộc hội thoại ngắn ngủi chưa tới mười chữ thì cả hai bên đã biết nhau. Hai bên đều là con trai độc nhất của các nhà tài phiệt.

Vương Tuấn Khải: người thừa kế tập đoàn KR, từng học qua năm loại ngôn ngữ. Giờ vẫn đang theo học những môn thêm đó.

Dịch Dương Thiên Tỉ con trai chủ tịch tập đoàn JE, tuổi trẻ tài cao giành nhiều giải về thư pháp, nhảy. Tuổi trẻ đầy tài năng, xứng danh chìa khóa vàng của JE. Với vận mệnh vừa sinh ra ngậm chìa khóa vàng của một tập đoàn thì những thành tích này nhằm nhò gì chứ?

Con trai luôn là vậy, chỉ cần vài từ ngắn ngủi, vài trận đánh liền có thể quen thân.

Hôm nay hai bạn nhà ta đi học từ sáng sớm vì Trôi và Hoành muốn ăn sáng cùng nhau. Cậu phải năn nỉ lắm hắn mới chịu. Hôm nay nó dậy rất sớm đánh răng xong gọi cậu chủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi học nha.

Phòng Vương Tuấn Khải màu chủ đạo là màu trắng và đen đem đến sự lịch thiệp và trang nhã. Nhưng lại bị mấy con gấu bông to nhỏ của Trôi Nhi làm phá hỏng sự sang trọng lịch thiệp đó. Cũng chẳng có gì đâu từ khi Trôi Nhi về nhà thì mẹ bắt đầu mua quà. Bà Vương hỏi Khải thích gì nhưng hắn không biết, hắn chỉ thích chơi với Trôi Nhi. Nhưng Trôi Nhi thích gấu bông nên Khải nói là thích gấu nên lúc nào đi đâu về bà cũng mua gấu cho Khải và người vui vẻ không ai khác là Vương Nguyên - Vương Trôi Nhi.

...

Hai " chủ tớ " tới trường. Ăn sáng xong xuôi có hai bạn nữ ở đâu xuất hiện chạy lại ôm tay Khải và Thiên khiến cho hai bạn nào đó buồn thiu.

- Anh Khải em nhớ anh quá.

- Thiên Thiên sao anh lại đột ngột chuyển nhà và chuyển cả trường luôn vậy. May mà em nhờ ba em tìm ra không thì em sẽ bị bệnh vì nhớ anh quá.

Thiên Thiên nói ba mẹ chuyển nhà vì không muốn thấy mặt Hạ Mĩ Kì nữa giờ chuyển rồi mà sao vẫn không thoát. Với lại Thiên không thích cô ta và càng không muốn Hoành hiểu lầm.

Hai người Khải và Thiên không nói gì dứt khoát bỏ hai tay người kia ra khỏi người

- Tôi không quen cậu.

Hai người cùng đồng thanh.

Nói xong hai tay đút vào túi quần đủng đỉnh đi. Để lại hai con bé ngơ ngác sau ó nước mắt ngắn dài, khóc sướt mướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net