Chap 11(p1): Nuôi dưỡng Hoành Hoành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụt... ha ha ha..."

Thiên Tỉ bỗng nhiên ôm bụng cười, Tiểu ngu ngốc thấy vậy cũng vui vẻ cười theo. Hai người cùng cười đến run người, không để ý sắc mặt của bọn lưu manh dần dần chuyển hoá đen.

"Khụ khụ... xin lỗi, các vị cứ kể tiếp đi!"- Hắn nhận ra mình hơi thất thố, liền nhanh chóng tiết chế cảm xúc.

Tên béo đến nước này còn có thể kể tiếp được sao? Gã vạn phần thương tâm, tủi thân cúi đầu ăn mì. Tên cao lớn kế bên rút giấy chùi chùi miệng, sau đó thay mặt tường thuật lại.

Chuyện xảy ra tiếp theo? Đương nhiên cả đám khi không bị bắt vào đồn cảnh sát, bao nhiêu tính từ để miêu tả hoàn cảnh thê thảm lúc ấy đều không đủ mọi người hình dung.

Bọn chúng ngồi thấp thỏm trên ghế chờ, nhìn cảnh sát đang lấy lời khai của Tiểu ngu ngốc, trong lòng thầm khấn vái cậu làm ơn đừng gật đầu thêm cái nào nữa.

"Cậu tên gì?"- Lưu cảnh sát hỏi Tiểu ngu ngốc.

"Tên?"- Đôi mắt hổ phách chớp chớp, cái đầu nhỏ ngơ ngác nghiêng nghiêng.

"Ừ, tên."- Lưu cảnh sát không ngẩng đầu, tay lưu loát viết biên bản.

"Tên là cái gì? Có ăn được không?"

"....."

Lưu cảnh sát dừng bút, ánh mắt sắc bén 'loé tia X-quang' quét từ trên xuống dưới người đối diện. Tiểu tử này không phải là vừa trốn viện đấy chứ?

Tên béo thấy cứ như vậy thì không ổn, lỡ may đồ ngốc kia buột miệng nói ra mình bị gã bắt cóc đem bán thì nguy to. Gã đứng dậy, cười cười thay cậu trả lời.

"À à, cậu ta tên... tên là..."

"Im lặng, ai hỏi mấy người chứ?"- Lưu cảnh sát đanh mặt quát, rồi giữ nguyên biểu cảm đó hướng Tiểu ngu ngốc nhàn nhạt hỏi. - "Này cậu, chúng tôi còn nhiều việc phải làm, nếu cậu cứ không chịu hợp tác, chúng tôi sẽ mặc kệ đó."

Bọn lưu manh nghe thế hai mắt liền sáng rực như đèn pha, trong tâm lại âm thầm cầu khấn. Cảnh sát Lưu đại từ đại bi, thỉnh cầu anh hãy mặc kệ việc này đi! Tiểu ngu ngốc cao cao tại thượng, hãy im lặng và đừng làm gì nữa nhé?

"Tôi hỏi lại lần nữa, cậu.tên.gì?"- Lưu cảnh sát gằn từng chữ, hàn khí toả ra ngùn ngụt.

"Tôi..."- Tiểu ngu ngốc sợ đến run khe khẽ, hai tay cào cấu vào nhau. Hức hức, cậu muốn gặp chủ nhân!

"LƯU CHÍ HOÀNH! Cậu ấy là nạn nhân, anh bày ra bộ mặt truy hỏi tội phạm như vậy cố tình doạ người ta sợ chết hay sao?"- Mặc cảnh sát đúng là có khí phách, người chưa thấy mà tiếng đã truyền tới nơi.

Tiểu ngu ngốc hiện giờ mới thật sự bị doạ xanh mặt, tiếng nói ấy thật sự vừa lớn vừa uy quyền. Đặc biệt là 3 từ 'Lưu Chí Hoành', kéo dài lên tận quãng tám, vừa vặn chui tọt vào trong não cậu, xây dựng cả doanh trại.

"Bà xã đại nhân, là cậu ta ức hiếp anh, hỏi có cái tên cũng không trả lời, cậu ta cố tình làm khó anh a~"- Lưu cảnh sát vừa thấy bóng dáng người thương liền như đồng xu từ mặt hình lật mặt số, hàn khí thay bằng tình khí, hường hường phấn phấn.

"Cảnh sát Lưu, đây là nơi làm việc, không- phải- nhà."- Đôi mắt sắc bén của Mặc cảnh sát lườm người kia cảnh cáo, sau đó quay sang vỗ vai đứa nhỏ vẫn còn đang chấn động - "Mặc kệ hắn, cậu cứ bình tĩnh trả lời. Tên cậu là gì?"

Trong tư tưởng Tiểu ngu ngốc lúc này vẫn bị từ 'Lưu Chí Hoành' chiếm lĩnh, khi bị hỏi một cách bất ngờ liền buột miệng nói ra: "Lưu Chí Hoành."

Cảnh sát Lưu sắc mặt liền biến trở âm u, lèm bèm vào tiếng rồi ghi từ Lưu Chí Hoành vào tên nạn nhân. Hừ, ta hỏi thì ngươi giả ngơ giả ngốc, vợ ta vừa hỏi thì một mạch khai ra (rõ ràng là có tình ý với người của bổn gia gia), tên lại còn giống tên ta như vậy. Đúng là tiểu tử thối!

"Cậu cũng tên Lưu Chí Hoành sao?"- Mặc cảnh sát xoa xoa đầu cậu, lập tức ngẩn người, tóc thật mềm nha.

"Lưu Chí Hoành?"

"Ừ."- Thật là, vẻ mặt ngơ ngác của đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ? Thật muốn đem về nhà nuôi dưỡng mà.

Lưu cảnh sát một bên ánh mắt phóng tỉa, phóng tỉa.

Tiểu ngu ngốc liền cười rất rạng rỡ, thì ra tên cậu là Lưu Chí Hoành. Phải nói cho chủ nhân biết mới được... à đúng rồi!

"Ta phải tìm chủ nhân!"

"Chủ nhân?"- Mặc cảnh sát nhíu nhíu mày. - "Ai là chủ nhân?"

"Là Dịch Dương Thiên Tỉ- bác sĩ trẻ giỏi nhất Trùng Khánh, chắc Mặc cảnh sát cũng từng nghe qua nhỉ?"- Tên cao to nhất trong bọn lưu manh (hay lâm tặc) liền chớp thời cơ lên tiếng.

Nguyên căn của đám rắc rối này cũng từ tên tiểu tử họ Dịch đó mà ra, nếu hắn không bỏ rơi Tiểu ngu ngốc thì cậu ta không nằng nặc đòi tìm, mà cậu ta không nằng nặc đòi tìm thì sẽ không lôi kéo tên béo đến rách áo, mà tên béo không rách áo thì cả đám bọn chúng cũng không bị cảnh sát hiểu lầm thành biến thái. Vì vậy cho nên, chết thì cũng phải kéo hắn xuống chung vui.

"Hừ, đám biến thái các người thích xen vào chuyện người khác quá nhỉ?"- Mặc cảnh sát gõ gõ tay xuống bàn, ý muốn cảnh cáo nếu còn xen vào thì tay này không đơn giản chỉ gõ xuống bàn thôi đâu.

"Cậu xem, chủ nhân của cậu có phải là người này hay không?"- Lưu cảnh sát tìm kiếm ảnh của Dịch Dương Thiên Tỉ trên Baidu rồi đưa cho Tiểu ngu ngốc.

"A? Chủ nhân! Chủ nhân!"

"Mau liên hệ với người này đi!"- Mặc cảnh sát nhìn thấy cậu ngốc ngốc nghếch nghếch cầm điện thoại, sờ tới sờ lui, liền quay sang nói với Lưu cảnh sát. Có thể Thiên Tỉ là người thân của nạn nhân, nhưng cũng có thể là mua bán người phi pháp.

Mọi chuyện xảy ra tiếp theo hắn cũng đã biết rồi, ngẫm nghĩ lại hình như mình đúng là mua người phi pháp thật, tự hỏi không biết có nên quay về sở tự thú không nhỉ?

Đang suy tính bỗng nhiên có cái gì đó tựa vào vai, ngay lập tức bên cạnh truyền đến hơi ấm nhè nhẹ phả vào cổ. Cả người Thiên Tỉ trong phút chốc như có luồn điện chạy qua cơ thể, tê tê, dại dại, nhưng vì chỉ là phút chốc nên vài giây sau liền tan biến, không đủ để hắn bận tâm suy nghĩ.

Đồ ngốc kế bên ở tư thế này mà cũng ngủ được, đúng là hết nói nổi. Nhìn quần áo cậu xộc xệch dơ bẩn, đầu tóc rối xù nhưng vì nó đặc biệt mềm mại nên cũng không đến nỗi quá lôi thôi. Vươn tay xoa đầu Tiểu ngu ngốc, hắn không thể hiểu người này sao có thể sinh sống được ở cánh rừng khắc nghiệt, sức khoẻ lại còn rất tốt?

Thấy đêm đã khuya, Thiên Tỉ đặt một tờ tiền mệnh giá lớn lên bàn, bế ngang người cậu rồi từ biệt bọn lâm tặc hướng về chiếc xe đang đậu bên đường.

"Khoan đã, khoan đã! Nếu không ngại có thể cho tôi biết, giá của Tiểu ngu ngốc là bao nhiêu hay không?"- Tên béo đánh bạo lên tiếng hỏi.

Bóng hình cao lớn khựng lại một chút, hắn nói nhưng không quay đầu lại.

"Thứ nhất, giá trị con người không nên dùng giá trị tiền tệ để đong đếm, tôi làm như vậy mục đích chỉ là cứu cậu ấy. Thứ hai, cậu ấy là Lưu Chí Hoành, không phải Tiểu ngu ngốc."

....

Đặt cậu ngồi vào ghế phụ lái, cẩn thận cài dây an toàn xong, hắn chậm rãi xoay bánh. Chiếc xe màu đen như cánh quạ lướt bay trong màn đêm, đi qua từng ngõ lối. Ánh đèn đường chiếu rọi gương mặt người say ngủ, hàng mi đổ bóng khẽ rung rung, cánh môi nhỏ lâu lâu lại chẹp chẹp, làn da trắng mịn vô cùng thuận mắt, từng đường nét đều toát vẻ thanh thoát, khả ái.

Đạp thắng một cái kít, nếu cứ tiếp tục nhìn cậu chắc chắn sẽ không chú ý mà gây tai nạn mất. Thiên Tỉ tự đập đầu vào vô lăng, phỉ nhổ bản thân sao có thể suy nghĩ như một ông chú biến thái như vậy.

Bọn lưu manh nói tìm thấy cậu trong rừng, ngu ngu ngốc ngốc để chúng gạt bán đi. Ở nơi này bị hành hạ đến toàn thân thương tích, vậy mà một chút phản kháng cũng không có, đúng là bị bắt cóc còn giúp kẻ xấu đếm tiền. Thiên Tỉ không phải là thánh nhân hay nhà từ thiện, làm việc gì cũng đều có tính toán, vì thế hắn không hiểu nổi tại sao mình lại bỏ ra một khoảng tiền lớn như thế để cứu giúp người mới gặp chỉ có vài phút, lại càng không thể bỏ mặc tên ngốc này bơ vơ bên ngoài, ít ra cũng phải mua người thông minh nhạy bén mới đúng chứ?

Thôi không suy nghĩ nữa, hắn tiếp tục lái xe quay về, trên đường ghé vào siêu thị mua cho cậu vài bộ đồ để thay.

Đến trước nhà, Thiên Tỉ cho xe vào tầng hầm, sau đó cõng cái người ngu ngốc ngủ say như chết kia vào thang máy, một tay đỡ, một tay cố gắng bấm số [19]. Sau nửa tiếng chật vật tra thẻ mở cửa, vừa vào trong nhà hắn lập tức ném Chí Hoành lên sô pha, xoay xoay hai cánh tay mình, cũng may nó chưa mất cảm giác.

"Nhìn nhỏ con mà nặng như heo."- Thầm mắng một câu, hắn vào trong lấy chăn đắp cho cậu, bản thân thì vào phòng tắm.

Nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống mái tóc đen nhánh rồi chảy dọc theo từng đường nét cơ thể rắn chắc, hơi nước mờ mờ bốc lên tạo nên mĩ cảnh khiến người nhìn vào rất muốn phạm pháp. (Au: *chảy máu mũi*)

Thiên Tỉ với tay lấy khăn bông lau lau tóc, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra khiến hắn giật nảy mình, Tiểu ngu ngốc đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn chủ nhân 'khoả thân'.

Không phải đồ ngốc này đang ngủ sao?

Sau một hồi im lặng, cậu tự dưng reo lên, cái tay vô phép chỉ chỉ xuống dưới.

"Chủ nhân, chủ nhân, tôi cũng có cái đó giống người nè."

Thiên Tỉ mặt đỏ bừng bừng, lấy khăn quấn ngang hông, nghiến răng nghiến lợi xoay người tên ngốc háo sắc kia lại rồi đạp ra ngoài, tức giận đóng cửa phòng tắm cái rầm, tự nhắc nhở sau này khi tắm nhất định phải chốt cửa.

Tiểu ngu ngốc đứng ngoài gãi gãi đầu, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì khiến chủ nhân không vui. Mà thôi kệ, cậu nhìn hai chân mình, nhảy nhảy cười tủm tỉm, cái này thật giống chủ nhân nha. (Au: chỉ là chân thôi mà, bạn Dịch nghĩ quá nhiều rồi)

Bước ra khỏi phòng tắm, hắn thấy cậu ngồi trên sô pha, đôi mắt hổ phách tròn xoe ngó qua ngó lại.

"Hang chủ nhân thật đẹp!"

"Đây không phải 'hang', mà là nhà."- Thiên Tỉ như lão sư nhắc nhở.

"Nhà chủ nhân thật đẹp!"

"Chỉ có nhà đẹp thôi à?"

"Chủ nhân cũng rất đẹp."- Tiểu ngu ngốc giơ ngón cái.

Thật ngoan! Thiên Tỉ cười hài lòng, sau đó mở túi giấy lấy ra một bộ quần áo đưa cho cậu.

"Lưu Chí Hoành, đi tắm đi!"

"Không tắm."- Tiểu ngu ngốc bĩu môi lắc đầu. Khi còn ở chỗ ông chủ Tiêu, cậu cũng hay bị bắt đi tắm, mỗi lần nước bám vào người đều cảm thấy khó chịu a~. Mèo với nước vốn không đội trời chung.

"Không được ở bẩn! Đi tắm mau!"

Tiểu ngu ngốc thấy chủ nhân bắt đầu nổi giận định cụp đuôi bỏ chạy, không ngờ bị bắt lại vác trên vai.

"Không tắm? Được thôi, tôi sẽ tắm cho cậu."- Thiên Tỉ nhếch mép cười tà ác hướng nhà vệ sinh thẳng tiến.

"Chủ nhân, ta không tắm! Chủ nhân, thả ta ra!"

Huhu, chủ nhân bắt nạt ta!

__________ bần đạo là dãy phân cách vất vả lắm mới tắm xong_________

Tiểu ngu ngốc không thể "cào" chủ nhân, càng không có gan hờn dỗi chủ nhân, đành uỷ khuất ngồi yên trên sô pha để người kia lau tóc cho.

Thiên Tỉ nhìn cậu áo thun minion màu vàng kết hợp với quần cộc xanh, gật đầu hài lòng, như thế trông mới sạch sẽ và gọn gàng chứ. Hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật giống một người cha đơn thân chăm sóc đứa con nhỏ.

"Chủ nhân, đây là gì a?"- Tiểu ngu ngốc tò mò nhìn vật hình vuông dựng trên bàn.

"Hửm?"- Thiên Tỉ dừng lau tóc, nghiên đầu nhìn thử. - "Chỉ là khung ảnh thôi."

"Khung ảnh sao?"- Cậu cầm lên xem, giây tiếp theo mắt liền sáng rực, chỉ chỉ vào hình hắn trong khung ảnh. - "Oa, có thật nhiều chủ nhân nha! Cái 'cục đá' màu đen ở chỗ kia cũng có chủ nhân, trong khung ảnh này cũng có chủ nhân, nhưng đều không đẹp bằng chủ nhân của ta a~"

Thiên Tỉ dở khóc dở cười, lại nịnh nọt. Cái 'cục đá' màu đen kia chắc là điện thoại của cảnh sát Lưu nhỉ?

"Chủ nhân, đây là ai?"- Tiểu ngu ngốc chuyển tâm điểm qua người đứng khoát tay hắn trong hình.

Thiên Tỉ cảm thấy ngực nhói lên, hít thật mạnh điều chỉnh cảm xúc, trong nụ cười của hắn có chút chua xót.

"Là Thư Hoành, một người đã từng rất quan trọng."

"Ta hả?"- Tiểu ngu ngốc hồ hởi chỉ vào mình, cậu tên Hoành đây này.

"Không phải cậu, người này là Nhược Thư Hoành. Đừng thấy ai tên giống mình thì đều nhận là mình được không? Như thế sẽ rước phiền thêm cho cậu.... à không, cho tôi mới đúng."

"Quan trọng là gì?"- Bạn nhỏ ngây thơ Lưu Chí Hoành cứ thế mà hỏi tiếp.

"Khi cậu đặc biệt yêu thích một cái gì đó và không muốn mất nó thì đó là quan trọng."

"Thích thì ta biết, giống như ta thích chủ nhân nè. Vậy còn yêu là gì?"

Thiên Tỉ thấy nếu hắn còn giải thích thì sẽ phát sinh nhiều thứ cần-giải-thích hơn nữa, dẫn đến nguy cơ bị đánh mất giấc ngủ rất cao. Chấm dứt được rồi!

"Trẻ con thì không nên tìm hiểu yêu là gì? Tối nay ngủ tạm sô pha đi, ngày mai sẽ dọn dẹp phòng trống cho cậu."

Thiên Tỉ đấm đấm vai rồi đi về phòng, để Tiểu ngu ngốc một mình đối diện với khung ảnh, với người có tên Nhược Thư Hoành và hàng vạn từ 'yêu yêu yêu' lẫn quẩn trong đầu. Đôi mắt hổ phách chớp chớp chớp, cảm thấy không khí có mùi chua chua, Tiểu ngu ngốc xoay lưng khung ảnh qua, quyết định không nhìn nữa.

....

Ánh sáng đèn ngủ yếu ớt hắt vào gương mặt góc cạnh đẹp như trong tiểu thuyết, sóng mũi cao thẳng nổi bật giữa đôi mắt nâu huyền bí càng làm tăng thêm vẻ thâm trầm.

Kí ức trôi dạt về 5 năm trước, khuôn viên trường Đại học ngập trong nắng vàng, nụ cười ấy toả sáng đến kì lạ, dễ dàng chạm vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim. Nhược Thư Hoành từng nói với hắn: "Thiên Thiên, tớ thích cậu", giúp hắn hiểu được giá trị cuộc sống, thoát khỏi bóng đen tâm lí về gia đình đổ vỡ, nhưng rồi cũng nói với hắn: "Thiên Thiên, mình chia tay đi!"

Khi hắn bình tĩnh lại để kịp nhận ra, Nhược Thư Hoành đã biến mất như làn khói, không một câu giải thích, không một lời từ giã, không tin tức gì.

Nỗi buồn chôn vùi 5 năm chợt đào ra vẫn còn đau âm ỉ, là do hối tiếc hay là không thể quên?

Thiên Tỉ đánh một hơi thở dài, với tay tắt đèn rồi nằm ngủ, dù sao cũng đã là chuyện trong quá khứ.

Mắt vừa khép, hắn nghe có tiếng lạch cạch mở cửa. Trộm?

Tay nhanh chóng bật đèn ngủ, mắt chỉ kịp thấy một bóng đen vồ về phía mình, chui tọt vào chăn. Sau 3 giây sững sờ, hắn giở chăn lên xem, Tiểu ngu ngốc bên trong nhìn hắn cười cười.

Quên mất, trong nhà mới nuôi thêm một đồ ngốc.

"Lưu Chí Hoành, cậu vào đây làm gì?"

"Ngủ với chủ nhân."

"Còn sô pha thì sao?"

"Sô pha là gì?"

Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của cậu, Thiên Tỉ cũng lười giải thích, thoả hiệp dịch người qua một bên nhường cho cậu nửa cái giường, nhưng hình như càng dịch thì đồ ngốc háo sắc lại càng lấn tới, rúc vào lòng hắn ngủ khò khò.

Thiên Tỉ dở khóc dở cười, xoa đầu cậu một cái rồi tắt đèn nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hai hơi thở hoà lẫn với nhau, nhập lại thành một.

________________

Au dở hơi tái xuất giang hồ: Dạo gần đây tốc độ đăng chap hơi chậm, tại vì........ bệnh lười nó tái phát chứ chả có nguyên nhân gì to tát đâu, thành thật xin lỗi Mn. Cho nên để bù lại tội nghiệt, sắp tới đây tặng Mn 1 oneshot Khải Nguyên siêu ngược nhưng bảo đảm HE, mong Mn vẫn ủng hộ. (đám đông gào thét: muốn quảng cáo fic thì cứ nói đại, bày đặt bù bù đắp đắp). Khụ khụ, chỉ thế thôi, bai bai mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net