Chap 11: Nhiệm vụ và địa điểm bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura's POV:

Bây giờ đến câu hỏi chính ...

Kakashi sẽ lộ ra gương mặt như thế nào đây nhỉ?

Tôi lén nhìn qua ... gần như quay hẳn đầu mình về phía anh.

Do phòng tối mà Kakashi còn đang đeo mặt nạ nên khó có thể diễn tả được. Nhưng từ những gì tôi nhìn thấy ... anh hoàn toàn bình thường.

Không có nước dãi, không có đôi mắt lấp lánh thích thú ...nhìn anh như đang buồn chán.

....

Có lẽ cuốn sách đi sâu hơn vào chi tiết ... và bộ phim này như dành cho trẻ con...

...

Một phần trong tôi hơi xao động khi nghĩ rằng cùng Kakashi-sensei xem bộ phim này, đối với tôi nó thật suồng sã, nhưng với anh lại là bình thường.

Anh có kinh nghiệm dày dặn đến vậy sao?

Anh đã có bao nhiêu cô bạn gái rồi?

Chắc chắn anh thường có những mối quan hệ chớp nhoán... mối quan hệ người lớn ... một nơi mà không ai phải lo lắng về nụ hôn đầu tiên của họ, hoặc lần đầu tiên "tự điền vào chỗ trống" của họ ....

Bụng tôi xôi lên với suy nghĩ ngượng nghịu đó...

Tôi quay lại nhìn lên màn hình, cố gắng nghĩ ... không phải vậy đâu ....

Tôi co rúm người lại ...

Hình ảnh khoả thân ... không vui tí nào.

Tôi nhận ra Naruto lỉnh người về phía trước ghế của mình trong thích thú.

Tôi chống lại sự thôi thúc muốn giáng một cái vào đầu cậu ta.

... Một thời gian sau ....

"Afuuu ~~ .... Mình yêu nhà tắm." Một giọng nói thì thầm gợi cảm vang trên màn hình.

Tôi lún sâu hơn vào ghế so với lúc nãy.

Nghiêm túc chứ, họ tính lồng bao nhiêu cảnh nóng vào 2 tiếng đồng hồ vậy?

Tôi nhận thấy có gì đó động đậy bên phải mình.

Tôi liếc sang cái tên tóc vàng biến thái.

Naruto cuối cùng cũng ngả người vào ghế của mình, ngáp dài.

Mắt tôi mở to ngạc nhiên.

Xì, tôi không bao giờ nghĩ rằng Naruto cũng có thể buồn chán thế này.

Nhưng tôi đoán các kích thích tố không thể kéo dài mãi mãi.

Tôi nghĩ đến bản thân mình hơi tự mãn.

Sai vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình với biểu cảm như đang nghiên cứu cái gì đó.

Tôi tự hỏi Sai có thấy bị kích thích không...

Tôi lại lẻn nhìn về phía Kakashi-sensei.

Vẫn là gương mặt điềm tĩnh đó.

Wow ... Tôi đoán, lúc này, mọi thứ đểu ổn thỏa.

Nếu họ đang rất chán với nó, vậy tôi sẽ không phải lo lắng về mấy cuộc đối thoại thường lệ như 'Tại sao tôi thích bộ phim này' khi chúng tôi rời khỏi nhà hát.

Sau đó, tôi nhận ra ...

...

Lẽ ra mình nên để ý hơn.

...

Naruto 'ngáp dài' không phải vì cậu ta thấy chán.

Cánh tay cậu ấy đã rơi xuống từ từ nhưng chắc chắn ở phía sau ghế tôi.

Cậu ta đúng là vô duyên và chả có tí khéo léo gì cả.

Bây giờ, tôi sẽ giả vờ không để ý, nhưng sau một phút, tôi sẽ đứng lên và đấm vào mặt cậu ta.

Tôi cố gắng để không bật cười trước khi hành động.

Nhưng kế hoạch của tôi đã thất bại ngay khi bản thân kịp chuẩn bị.

Tôi nhìn thấy có gì đó chuyển động từ phía bên trái mình.

Tay của Kakashi bất ngờ chặn Naruto, nhanh chóng hất nó sang một bên chỉ với một cử động duy nhất.

Tôi cảm thấy cánh tay của Kakashi-sensei âm thầm để đằng sau lưng ghế của mình.

Naruto nhanh chóng lùi cánh tay mình lại, xoa xoa nó một chút.

Tôi giả vờ không nhận ra toàn bộ sự việc ... nhưng không phải vì tôi lên kế hoạch đấm Kakashi-sensei một phút sau đó (mà tôi sẽ không bao giờ làm vậy), bởi lẽ nếu Naruto thấy tôi biết, cậu sẽ nghi ngờ vì sao tôi lại không hất cánh tay của thầy khỏi ghế mình.

Tôi thấy Naruto nhìn chằm chằm vào Kakashi có chút khó hiểu.

... Thật kì lạ khi thấy Kakashi-sensei can thiệp vào chuyện tình yêu của lớp trẻ... hơn thế nữa nó lại là mối tình lãng mạn đến từ một phía...

... Khi xưa mỗi khi Naruto cố gắng mời tôi hẹn hò, Kakashi-sensei sẽ luôn luôn tìm cách rời đi, hoặc chỉ cần giả vờ như không nghe thấy đoạn đối thoại của chúng tôi sau đó ...

Tôi lo lắng một chút, nhưng Naruto dường như nhanh chóng quên đi sự cố và trở nên mải mê với mấy cảnh lãng mạn sắp tới.

Tôi muốn thở dài nhẹ nhõm, nhưng sự chú ý của tôi là bị đánh cắp sang một hướng khác ...

Cổ tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tôi ý thức được cánh tay của anh.

Một phần trong tôi muốn tỏ ra không quan tâm, trong khi phần lớn hơn lại muốn cánh tay anh vòng qua vai tôi.

...

Ý thức ​​của tôi về tình hình thay đổi rất nhanh chóng khi tiếng rên rỉ trên màn hình bắt đầu vang lên một lần nữa.

...

Anh đã rất gần tôi.

Và với những gì đang diễn ra trên màn hình ...

Tôi không thể không lo lắng về những gì anh đang suy nghĩ.

Liệu anh có đang tự hỏi tôi nghĩ gì không?

Toàn bộ sự việc làm não tôi cứ rối hết lên.

Kakashi's POV:

Cảm ơn Chúa, Naruto không phải là người tinh ý ...

Kakashi không thể ngừng việc hất tay Naruto khỏi Sakura ...

Anh đã nhìn thấy Naruto tán tỉnh Sakura, mời em ấy hẹn hò, cố gắng nhìn trộm vào em ấy và nó luôn luôn làm anh cảm thấy lo lằng... nhưng bây giờ Kakashi thấy mình nghiêm túc hơn rất nhiều khi che chắn Sakura khỏi móng vuốt của Naruto.

Anh cảm thấy như trẻ lại.

Để nó xảy ra như tự nhiên.

Anh nên lờ nó và xem phim ...

...

Sự thật là, anh thậm chí còn chẳng thể tập trung vào bộ phim.

Chắc chắn, thật khó để bỏ lỡ những tiếng rên rỉ, kêu van, và những lời đối thoại ướt át... nhưng anh không thể thưởng thức nổi nó.

Trước hết, nội dung mấy cuốn sách hay hơn nhiều... và có rất nhiều hình ảnh... một cái gì đó mà Kakashi cầu rằng không ai anh quen biết sẽ khám phá ra.

Anh không xấu hổ để cho mọi người biết anh thích những cuốn tiểu thuyết ấy... nhưng nếu họ biết chính xác những gì xảy ra trong cuốn sách.

Đó lại là một câu chuyện khác.

Bộ phim đã được viết lại và lược bớt nhiều đoạn ...

Nhưng điều đó không có bất cứ nghĩa lí gì với anh khi cô gái tóc hồng này đang ngồi ngay bên cạnh.

Anh không thể không nghĩ về cô.

Nhưng trong ánh sáng nhấp nháy của màn hình, anh có thể thấy rõ khuôn mặt của cô.

Em ấy không thoải mái à?

Một phần trong anh cảm thấy có lỗi, nhưng phần kia lại nghĩ nó khá dễ thương ...trông cô bé ngây ngô chưa kìa.

Và chính phần đó trong anh, bắt phần kia phải cảm thấy tội lỗi.

Anh nhìn lại màn hình, cố gắng để đẩy cuộc chiến nội tâm kéo dài không bao giờ chấm dứt này của mình vào sâu trong tâm trí, và tận hưởng những cảnh bỏng mắt.

....

Vào thời điểm bộ phim kết thúc, anh nhận ra mình chưa kịp xem đoạn kết như thế nào.

... Anh cũng không thực sự quan tâm lắm

Sakura's POV:

"Công chúa Fuun đóng rất tốt phải không, Sakura-chan!" Và như thế, Naruto đã bắt đầu các cuộc thảo luận sau bộ phim như mọi khi.

"Mm ..." Tôi không đồng ý cũng không phản đối. Tôi thực sự không cần phải nhìn thấy công chúa Fuun như thế.

Tất cả chúng tôi bước ra khỏi rạp phim với nhau, Kakashi ở bên phải, Naruto và Sai bên trái.

Tôi lén nhìn qua phải, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình, hai tay trong túi.

Kakashi không nói bất cứ điều gì.

Có vẻ hơi kì, anh vốn là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của của Bộ ba tác phẩm Icha Icha, nghĩa là anh hoàn toàn có những ý kiến chuyên sâu đánh giá về bộ phim.

Tôi tự hỏi sao anh lại lạnh nhạt như vậy.

"Nè, Sakura-chya-an, cậu có muốn tới tiệm Ichiraku Ramen với tớ không ?!" Chả biết từ đâu Naruto bật ra một lời mời hẹn hò khác.

Tôi có thể thấy Kakashi trong phạm vi tầm nhìn của mình, anh suýt trượt chân.

Tôi nghĩ Naruto sẽ huênh hoang về bộ phim thêm chút nữa trước khi cố gắng mời tôi...việc mà cậu ta thường làm sau mỗi lần cả đội đi chơi.

Tôi định mở miệng từ chối cậu ấy.

"Chào buổi tối, Team 7." Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngắt ngang.

"Đội trưởng Yamato!" Naruto đáp lời lại, quên mất lời mời của mình.

Tôi quay lại, nhìn theo ánh mắt của cậu.

Đội trưởng Yamato đang đi đến vẫy tay với chúng tôi đầy vui vẻ.

Tôi đột nhiên biết ơn sự gián đoạn này.

"Shizune-san muốn tôi nói với các bạn rằng có một nhiệm vụ cấp bách được đặt ra vào ngày mai, gặp nhau tại cổng Konoha lúc 9:00 giờ sáng nhé."

Trong vòng một giây tôi muốn rút lại sự biết ơn lúc nãy. Tôi than thở trong đau khổ ... tại sao gần đây lại nhiều nhiệm vụ như vậy!?

Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ được nghỉ lâu hơn, và tôi có thể có nhiều thời gian bên Kakashi-sensei ....

Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ có thời gian với anh trong khi làm nhiệm vụ ...

"Không phải là báo cáo của chúng em ở dưới cùng của danh sách sao?!" Naruto khó chịu lên tiếng ầm ĩ.

"Ah, nó đúng là vậy, nhưng Hokage đang miệt mài tiến hành các loại giấy tờ." Đội trưởng Yamato giải thích có chút đau đớn. "Vì ngài ấy là người đứng đầu của ủy ban tổ chức buổi tiệc, ngài cố gắng hoàn thành tất cả các công việc của mình với tốc độ kỷ lục."

Uỷ ban tổ chức? ... .. Ngài Tsunade có lẽ tự đặt ra cho bản thân ... ngài ấy thực sự muốn tổ chức buổi 'gây quỹ xã hội'.

Naruto khịt mũi gắt gỏng từ phía trái của tôi.

"Thế nhé, ngày mai gặp." Đội trưởng Yamato kết thúc với một nụ cười thân thiện.

... Chờ chút, gì cơ? ...

"Ngày mai?" Tôi gọi to.

"Oh yeah, anh quên đề cập đến ... Ngày mai anh sẽ là đội trưởng." Trái tim tôi tụt xuống dạ dày . "Kakashi đã được giao nhiệm vụ solo riêng."

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đội trưởng Yamato với một biểu cảm câm lặng.

Chuyện gì xảy ra với may mắn của mình ngày hôm nay vậy?!

"Khi nào tôi phải đi?" Kakashi lên tiếng lần đầu tiên trong suốt thời gian.

Tôi nhìn qua Kakashi-sensei ...anh nói với khuôn mặt sẵn sàng và đầy trách nhiệm.

"7:00 tại cổng." Yamato giúp thêm vào.

Sớm quá... tôi buồn bã nói với bản thân

"Hẹn gặp mọi người ở cổng nhé." Cuối cùng Yamato nói, ngây thơ vẫy tay như thể anh không hề phá hỏng kì nghỉ của chúng tôi, cùng lúc đó đặt ra một trở ngại vô cùng to lớn cho cuộc sống cá nhân của tôi trong vài ngày tới.

Sau khi đội trưởng rời đi, chúng tôi bị bỏ lại đứng đó, im lặng ... nhăn nhó.

"Nếu nhiệm vụ của chúng ta bắt đầu lúc chín giờ, chúng ta cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ." Sai lặng lẽ nói, áp đặt lý do vào kế hoạch của tôi.

Tôi đã muốn được ở bên Kakashi nhiều hơn sau vụ này... nhưng ...

"Đúng đấy, các em nên về nhà đi. Thầy cũng cần nghỉ ngơi nữa." Giọng nói của Kakashi phát ra từ bên phải tôi.

Tôi nhìn về phía anh. Anh vẫn lạnh lùng như thế.

"Tớ sẽ đưa cậu về nhà, Sakura-chyan!" Năng lượng của Naruto đã được đẩy lên hết công suất.

Tôi liếc nhìn Kakashi, lại là biểu cảm đó.

Anh thực sự không hề bị lung lay bởi lời mời của Naruto.

"Được." Tôi đồng ý. Trước đây tôi luôn để cậu ấy tiễn mình về nhà, nếu bây giờ từ chối, có vẻ sẽ kỳ lạ.

Tôi đi đến cạnh cậu ấy, Kakashi vẫn không di chuyển.

Tôi điều chỉnh tốc độ đi bên cạnh Naruto.

"Bye, Sai." Naruto và tôi đều vẫy tay nhưng cùng lúc đó cái người hay tính toán, thành viên cũ của đội ANBU đã bỏ đi và để chúng tôi lại.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua giữa tôi và Naruto.

"Này, Sakura-chan ... cậu thích bộ phim chứ?" Naruto nối lại cuộc trò chuyện mà tôi không bao giờ muốn xảy ra. Tâm trí của tôi vẫn tập trung vào người đàn ông tóc bạc cách vài mét phía sau.

"Tớ đã không-"

"Sakura!"

Là giọng nói đó.

Tôi quay lại ngay lập tức.

Kakashi-sensei ngay phía sau chúng tôi, chỉ cách vài phân. Anh ra hiệu cho tôi.

"Đợi một chút." Tôi nói với Naruto mà không cần nhìn vào khuôn mặt cậu ấy, đôi mắt tôi bị khóa chặt trên người Kakashi.

Tôi chạy về phía anh, tôi có thể cảm thấy bản thân mình mỉm cười như một con ngốc, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi nhìn thấy biểu hiện của anh và hạnh phúc của tôi giảm đi một chút ... anh dường như có chút buồn.

Khi tôi đến bên cạnh, tôi thấy anh nhìn qua Naruto một giây.

"Thầy muốn nói lời tạm biệt." Anh lặng lẽ nói, nhìn xuống tôi.

"Thật không ạ?" Tôi hỏi, một chút buồn bã.

Kakashi và tôi nhìn về phía Naruto một lần nữa, người vừa bị phân tâm bởi cửa hàng Dango(1) bên cạnh.

Trước khi tôi nhìn lại Kakashi, tôi cảm thấy anh nghiêng người xuống ghé vào tai mình.

"Trừ khi em không muốn kết thúc tối nay như thế này."

Tôi quét qua đám đông xung quanh cả hai.

Chẳng ai có vẻ bận tâm chúng tôi có hơi quá gần; họ chỉ lo quan tâm việc của mình là mua bán hàng hóa.

"Em thực sự muốn ... dành nhiều thời gian hơn với anh." Tôi thừa nhận, cảm thấy hơi xấu hổ, từ từ chuyển hướng nhìn sang gương mặt anh.

Anh buông ra một tiếng cười nhỏ. Tôi không thích việc anh thấy tôi buồn cười, nhưng tôi rất vui vì tâm trạng của anh đã cải thiện hơn một chút.

Tôi nghe anh thì thầm vào tai tôi một lần nữa.

"Về tới nhà đừng ngủ vội."

"Cái gì?" Tôi hỏi nhưng anh đã quay đi.

Anh nhìn lại Naruto, người chạy đến chỗ tôi nhiệt tình với hai que dango trong tay.

Kakashi bỏ đi.

"Uh!" Tôi gọi với theo anh mà không nói được lời nào, nhưng anh không quay trở lại.

"Tớ mua cho cậu một cái nè, Sakura-chan!" Naruto mỉm cười khi cậu trao que dango cho tôi.

"Cảm ơn." Tôi nói, lấy nó từ cậu ấy, vẫn cảm thấy một chút khó xử.

Chúng tôi bắt đầu đi bộ một lần nữa.

Những tấp nập, đèn lồng thắp sáng, đường phố nhộn nhịp xoay xung quanh cả hai.

"Kakashi-sensei muốn gì thế?" Naruto nói với giọng nghèn nghẹt khi cậu nhai hai viên dango cùng một lúc.

"Um, thầy ấy chỉ muốn ... thu thập cuống vé của mình ... làm kỷ niệm" tôi nói dối dở thật đó.

"Ô, thật vậy sao?" Naruto phản ứng. "Thầy ấy có thể lấy của tớ nữa nè." Naruto lấy ra một mảnh giấy nhỏ màu cam.

Em rất xin lỗi Kakashi-sensei ...

Tôi xin lỗi rối rít trong đầu mình.

"Đừng ngủ vội khi về đến nhà."

Đó là một yêu cầu lạ lùng ... nhưng tôi sẽ làm điều đó, thậm chí nếu việc đó đồng nghĩa tôi phải bỏ bớt vài giờ để ngủ.

Tôi thực sự muốn gặp lại anh lần nữa.

Kakashi's POV:

.... Mình nên cứ thế mà đi.

Anh tự nghĩ lại.

Nhưng mình không thể chỉ nói tạm biệt với em ấy và để em bỏ đi với Naruto như thế ...

...

Tôi không thể tin rằng mình đang ghen tị với Naruto ...

...

Cậu nhóc được đi với em ấy một cách tự do.

...

Có lẽ đây không phải là ý tưởng tốt nhất.

...

Anh vẫn không có ý nghĩ quay về ngay bây giờ khi mà bản thân đã đi được một nửa đến nhà Sakura.

Sakura's POV:

"Mẹ ơi." Tôi cởi giày của mình ở cửa.

"Con và đội đi đâu mà lâu như vậy?" Mẹ tôi hỏi từ nhà bếp.

"Đi xem phim." Tôi nói lơ đãng khi đi qua phòng khách lên cầu thang.

"Các con xem phim gì thế?"

Tôi cứng họng.

"Um, chỉ là bộ phim hành động thôi." Tôi nói một cách mơ hồ. "Chúc ngủ ngon!" Tôi vội vã hoàn thành, chạy lên cầu thang và vào phòng mình.

Không nghi ngờ gì nữa, mẹ tôi đã để ý, và sẽ hỏi lại vào buổi sáng một lần nữa ... hoặc có lẽ tôi gặp may và mẹ sẽ quên nó đi.

Tôi không có ý tưởng làm thế nào để giải thích việc mình đã đi xem Thiên Đường tung tăng với đồng đội toàn là đàn ông.

Tôi bước đến giường, ngồi phịch lên nó.

"Đừng vội ngủ khi về đến nhà."

Lời nói của anh lại hiện ra ...

Nhịp tim của tôi đập nhanh hơn.

Tôi sẽ được gặp anh một lần nữa, và lần này chúng tôi sẽ được ở riêng, chúng tôi có thể được ở bên nhau.

Tôi nắm lấy cái gối của mình, ôm chặt nó, một nụ cười hiện trên khuôn mặt.

Tôi thật may mắn ....

May mắn quá...

Một người như Kakashi-sensei ....

Lại dành tình cảm cho tôi ...

Tôi cười khúc khích với bản thân một cách nữ tính, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi ngồi dậy, vẫn nắm chặt cái gối của mình, bước đến tủ quần áo trong mơ màng, kéo ra bộ đồ ngủ, chuẩn bị cởi áo sơ mi.

Tap, Tap

Tôi nhanh chóng kéo vạt áo của mình xuống một lần nữa.

Tôi nhanh nhẹn quay lại.

Anh đã ở bên ngoài cánh cửa, trên ban công, vẫy tay với tôi trong ánh trăng.

Anh luôn luôn xuất hiện phía sau lưng tôi vì một số lý do gì đó.

Tôi biết anh sẽ tới chỗ mình, nhưng cùng lúc ấy tôi hoàn toàn quên mất, nếu anh đến đây chậm một chút, chắc tôi sẽ đang trong bộ đồ ngủ của mình... hoặc tệ hơn, trong quá trình thay đồ .

Nhưng anh ấy đã nhìn thấy tôi lúc không mặc áo sơ mi rồi.

Suy nghĩ bất chợt ấy làm mặt tôi nóng ran, tôi chạy đến cửa, lặng lẽ mở then cài.

"Kakash-" Tôi không thể nói hết tên của anh.

Hai tay anh đã vòng xung quanh người tôi

Ngay lập tức tôi không còn quan tâm đến bất cứ điều gì khác trên thế giới, tay tôi ôm anh chặt lại.

Trái tim tôi cảm thấy như nó được treo lơ lửng trong không khí, đang từ từ nổi lên.

Anh thật ấm áp.

Tôi cảm thấy cằm anh chống lên đỉnh đầu mình.

Tôi nghe thấy âm thanh yêu thích của mình trên thế giới này một lần nữa, nhịp tim của anh. Mạnh mẽ và sâu sắc.

Tôi cuộn tay vòng quanh eo anh chặt hơn, tôi thực sự không bao giờ muốn thả ra.

"Em có muốn đến một nơi với anh không?" Anh hỏi sau vài giây.

Tôi yêu cái cách mà ngực anh rung lên mỗi khi nói chuyện, nó làm nhột tai tôi.

"Nếu anh ở bên em ..." Tôi nói điều kiện đơn giản của mình, nhắm mắt lại.

"Được rồi, anh sẽ đưa em đến đó, nhưng trước tiên ..."

Cánh tay anh giãn ra trong khi tay tôi vẫn ôm chặt lấy anh.

Tôi lại trẻ con nữa rồi, nhưng tôi thực sự không muốn ngừng việc chạm vào anh.

Tôi nhận ra anh nghiêng người, cánh tay của tôi không thể nắm chặt anh khi anh cúi xuống một chút.

Môi anh rơi xuống má tôi nhẹ nhàng.

Tôi đã không nhận ra anh cởi mặt nạ của mình lúc nào.

Tôi đứng kiễng chân lên, cố gắng để được gần anh nhiều hơn.

Tuy nhiên, anh quay người đi quá nhanh.

"Em cần phải đeo giày vào." Anh thì thầm lặng lẽ, phá vỡ sự tập trung của tôi.

Tôi ngước lên nhìn .... Gương mặt tuyệt đẹp như ánh trăng của anh.

Tôi ép bản thân mình rời khỏi anh một cách nhanh chóng, chạy lại vào phòng mình, chọn một lượt qua tủ quần áo hơi bị lộn xộn để tìm đôi giày.

Tôi vội vã đeo chúng vào chỉ trong vài giây.

Tôi gặp anh trên ban công nhà mình một lần nữa, mặt nạ của anh vẫn để nguyên như lúc nãy, và anh kéo băng bảo vệ trán lên trên.

Mỗi lần tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh, tôi có xu hướng quên mất điều mình đang nghĩ.

Anh đưa tay ra.

Tôi nắm lấy nó mà không cần suy nghĩ.

Anh mỉm cười một lần nữa.

Tôi đã bỏ lỡ nụ cười đó.

Nhưng đôi mắt của anh ... nó vẫn còn đọng một chút buồn.

Tôi chưa kịp nhìn rõ thì anh đã chạy đi trước mặt tôi trong khi tôi vội vã để theo kịp với tốc độ của anh.

Tôi cảm thấy tội lỗi vì sử dụng kỹ thuật để lén ra khỏi nhà ... Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây ...

Tôi đã nghe nói về các cô gái trạc tuổi mình lẻn ra khỏi nhà để gặp bạn trai ... Tôi không bao giờ muốn trở thành một trong số họ ...

Nhưng vì một số lý do, điều này dường như không đúng như vậy ...

Tôi đoán đó là vì Kakashi là một người trưởng thành cũng như đáng tin cậy, người luôn thận trọng .

... Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng tôi lại cứ thế liều lĩnh bắt đầu.

Tôi đẩy những suy tư lo lắng vào sâu trong tâm trí.

Cố gắng duy trì tập trung vào việc mình sẽ đi đâu.

Tôi nhận ra con đường.

Tôi không thể nhớ nơi mà nó sẽ dẫn đến, nhưng tôi nhớ đã đi đường này một thời gian dài trước đây.

Tôi lục lại bộ nhớ của mình.

Nắm chặt tay anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net