Chap 6: Những cảm xúc và kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                             Beta: Kamui_Sensei.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sakura's POV:

"Xong rồi ạ" Vài giây sau, tôi gọi khi đã cởi chiếc váy và áo lót dạng lưới ra. (dạng áo giúp giữ ấm cơ thể trong những đêm đông lạnh giá.)

Dù vậy tôi vẫn còn mặc chiếc áo ngực trên người và bây giờ tôi thực sự cảm thấy hơi lạnh chút xíu.

Tôi khoanh tay lên ngực với hi vọng ấm lên.

Hai cánh tay tôi ép vào ngực, những vết bầm trở nên đau đớn.

Tôi trông thật ngượng ngịu.

Anh từ từ quay lại, chỉ liếc qua tôi vài giây ngắn ngủi, sau đó tập trung chăm chú vào chỗ tím đen trên cơ thể tôi.

Tôi cảm thấy bản tay ấm nóng của anh đặt lên người mình khiến tôi bỗng nhiên rùng mình.

Anh đang sốt đấy à?

Lúc đó tôi nhận ra anh không còn đeo đôi găng tay hằng ngày của mình nữa...hoặc chiếc áo vest, hay áo sơ mi màu xanh mỏng mà chỉ mặc chiếc áo không tay của mình cùng chiếc áo ba lỗ hợp với mặt nạ cao cổ dài.

Sao hồi nãy mình không phát hiện ra nhỉ?

Tôi đoán do mình đang khỏa thân nên cũng chú ý anh hơn...

Nói tới khỏa thân, thấy cánh tay anh như vậy, cơ bắp được luyện tập hằng ngày, nhắc tôi nhớ về cái đêm tại suối nước nóng.

Tôi tự hỏi, anh có cảm thấy xấu hổ như tôi lúc này không.

Tôi cố gắng không mỉm cười với suy nghĩ Kakashi cũng biết xấu hổ...nhưng không, anh hoàn toàn vô cảm trước tất cả...quá tự nhiên...như thể mọi việc...không có gì cả...

Thế thì, không vấn đề gì nếu tôi nhìn anh thế này...mà nhìn thấy tôi bây giờ cũng không làm anh lung lay chút nào sao?

Tôi không biết có phải mình đang cố gắng an ủi bản thân...bởi suy nghĩ anh không quan tâm tới mình tí nào làm tôi cảm thấy tủi thân.

Tôi nhìn Kakashi, tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng dường như anh thực sự có ý định chỉ nhìn chằm chằm vào tay- nơi nãy giờ bất động, anh chạm vào tôi cứng nhắc như tượng, như thể anh sợ một cái đụng nhẹ cũng làm tôi đau.

Ánh sáng màu xanh lá cây ngân nga. Tôi cảm thấy bên trong mình xáo trộn, cơ thể nhói đau.

Tôi tự hỏi anh đang suy nghĩ cái gì...hay những gì anh nghĩ về việc này.

Tôi không còn là một đứa trẻ.

Nhưng có lẽ tôi vẫn chưa phải là một người phụ nữ thực thụ?

Có phải anh đang so sánh tôi với những người phụ nữ đó và nghĩ rằng tôi không có gì đáng để nhìn?

Nhưng vấn đề đó thì liên quan gì đến tôi chứ?

Tôi không nên quan tâm nếu Kakashi thấy tôi hấp dẫn hay không.

Một suy nghĩ trái ngược chợt lóe lên trong đầu tôi...Tôi thực sự quan tâm nếu anh nghĩ tôi có hấp dẫn hay không. Có nghĩa là tôi muốn anh nghĩ rằng tôi hấp dẫn.. mà chắc hẳn có nghĩa là tôi muốn anh bị thu hút bởi tôi.

Vậy nghĩa là tôi đã thíc....

Không, tôi không thể chấp nhận suy nghĩ đó quá sớm.

Điều này đã đi qúa xa rồi.

Chẳng phải là bình thường đối với một cô gái tự hỏi bản thân nếu người đàn ông duy nhất từng thấy mình bán khỏa thân nghĩ rằng cô ta hấp dẫn?

Đúng không nhỉ?

. . .

ARGH!

Tất cả mọi thứ thật khó hiểu!

Tôi không thể chịu được sự im lặng.

Sau một lúc, tôi đã lấy hết can đảm để nói gì đó.

"Kakashi-sensei ..." Tôi nói nhẹ nhàng, đánh mất niềm tin vào bản thân để có thể nói chuyện với anh rành mạch.

Một lúc lâu trôi qua.

Quyết tâm của anh rất mãnh liệt khiến tôi tự hỏi liệu anh có thể nói chuyện và tập trung cùng một lúc không.

"Em không cần phải thêm "sensei" vào, nhớ chứ?" Giọng anh nghe thật tự nhiên... nhưng vẫn có chút căng thẳng.

Tôi mỉm cười yếu ớt.

Anh ấy có vẻ bình thường.

Điều đó là tốt hay xấu?

"Em lại quên nữa rồi..." Tôi quyết định không giận anh ấy vì đã giả vờ ngủ...có một cái gì đó lạ lùng toát ra khi để anh nghe những suy nghĩ thật lòng của mình...và điều đó cũng làm tôi hoàn toàn lúng túng.

Chúng tôi ngồi im lặng trong một giây. Anh ấy dường như đã bớt căng thẳng hơn.

"Những gì em nói...về việc luôn làm vật cản của mọi người..." Giọng nói của anh đột nhiên dịu dàng hẳn. Tôi không ngờ việc thay đổi chủ đề đột ngột này...Tôi đã thực sự xấu hổ khi anh trích lời độc thoại mất thể diện đó của tôi.

"Anh nhớ lúc em còn nhỏ, khi đội 7 lần đầu tiên được thành lập... Em đã rất vụng về, phản ứng khá chậm chạp trong chiến đấu, cũng như thiếu kinh nghiệm thực chiến..." Anh nói tất cả những điều mà tôi luôn sợ và thậm chí bây giờ nó vẫn còn. Tôi có thể cảm nhận sự thất vọng về bản thân đang tăng lên. "Nhưng đêm qua, em thực sự đã chứng tỏ được bản thân. "

Tôi nhìn chằm chằm vào anh một cách hoài nghi.

"Anh đang đùa à?" Tôi hỏi nửa nghiêm trọng. Bị thương mà là "chứng minh" bản thân mình?

"Anh sẽ không đùa với em sau khi đã nghe trộm như thế này" Anh vui vẻ nói.

"Vậy, ý anh là..." Tôi tiếp tục, không chắc chắn về những suy nghĩ thực sự của anh.

Anh rời mắt khỏi bàn tay mình, bắt gặp ánh mắt của tôi.

Ngay cả khi con mắt trái của anh đang nhìn chằm chằm vào tôi .... Tôi vẫn hơi lo lắng nếu Sharingan của anh có thể đọc được cảm xúc.

Tôi không muốn anh ấy biết tôi trân trọng từng câu từng chữ của anh như thế nào.

"Em đang mạnh mẽ hơn, nhanh nhẹn hơn, thông minh hơn...em đã đi được một chặng đường dài, trở thành một ninja y thuật cực kì tài năng và là một kunoichi hơn cả mong đợi". Giọng nói của anh là tất cả mọi thứ tôi cần trong lúc đó, giọng điệu và lời nói của anh, đôi mắt, nụ cười ấy

Tôi không tin được anh có thể làm tôi cảm thấy biết ơn đến thế, tự hào về điều này, chỉ bởi những lời nói đó.

Tất cả mọi thứ về anh lúc ấy đã truyền cảm hứng sâu sắc tới tình cảm của tôi.

Khuôn mặt tươi cười của anh rời khỏi mắt tôi rồi nhìn lại phía cơ thể tôi. Cùng một lúc tôi vừa thất vọng vừa vui mừng...Tôi đã muốn sống trong khoảnh khắc đó dài hơn một chút, nhưng thật khó để nhìn chăm chú vào đôi mắt chân thành của anh.

"Anh quả là một người nói chuyện láu cá" Tôi nhận xét đùa.

"Phải thế mới là anh" Anh trả lời nhẹ nhàng, giọng điệu trêu đùa. Tôi thích như vậy.

Bàn tay anh xoa dịu một phần cơ thể tôi, việc giảm bớt căng thẳng làm tôi cảm nhận nó dễ dàng hơn, những ngón tay của anh lan ra rộng hơn một chút...giống như anh không còn sợ khi chạm vào tôi nữa.

Cơn đau biến mất trong vài giây trong khi những nơi anh chạm vào đều râm ran.

Sự im lặng tiếp tục.

Tôi đấu tranh để tìm một cái cớ gây sự chú ý của anh một lần nữa.

Tôi có thể ngửi được mùi hương của khu rừng vừa được gội rửa.

Đó luôn là mùi hương đặc trưng của anh. Bây giờ tôi mới nhớ lại.

Tôi thực sự muốn biết cảm giác khi luồn những ngón tay qua mái tóc của anh.

Như vậy có kì lạ không? Một cô gái bình thường chả đời nào muốn biết cảm giác khi luồn tay qua tóc người thầy của họ...họ không biết được cảm giác ra sao khi được ôm trong vòng tay của người ấy...hoặc tự hỏi đôi môi của thầy mình mềm mại thế nào...

Tôi chắc hẳn đang ấm đầu hay bị gì rồi...

Tôi nhận ra bàn tay của mình đang tự di chuyển theo ý nó.

Tôi thấy cánh tay của mình nâng lên và vươn về phía anh.

Sau đó, đột nhiên, trời về đêm.

Tôi âm thầm bước qua nệm của Naruto và Sai, hướng thẳng về phía anh đang nằm trên nệm mình.

Anh đang ngủ, thực sự ngủ, không phải giả vờ.

Sau đó, chỉ một giây sau, tôi đã nằm dưới chăn bên cạnh anh.

Tôi nằm đối mặt với lưng anh, khoảng cách giữa hai chúng tôi thật ấm áp.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, thấy đôi vai ấy lên xuống nhịp nhàng.

Khi tôi nằm bên cạnh, tôi ép mình gần hơn, nhưng vẫn không chạm vào anh ấy.

Nhiệt độ ấm áp cơ thể của anh phủ lên người tôi thật dễ chịu.

Cánh tay của tôi rời khỏi chăn và quấn quanh eo anh. Bàn tay tôi tiến lên gần vòm ngực rắn chắc.

Ngực anh chuyển động đồng bộ cùng cánh tay tôi theo từng nhịp thở... Tôi cảm thấy gần với anh hơn bao giờ hết.

Tôi hoàn toàn bị mất trí...nhưng tôi có thể cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm đang dâng lên nhanh chóng.

Tôi có thể cảm thấy sự ấm áp của anh dưới cánh tay mình, cơ bắp anh chuyển động dưới cơ thể tôi. Anh có lẽ đã nhận ra tôi.

Cánh tay tôi siết chặt vòng tay yếu ớt của mình vào anh. Tôi không thể kiểm soát nổi nó, nhưng tôi không hề hối tiếc hành động này vì nó đã là hiện thực rồi.

Tôi cúi mặt mình về phía anh, thở sâu.

Sông và rừng. Nước và cỏ cây. Những giọt mưa và lá.

Là mùi hướng đó.

Đôi môi của tôi lướt qua phía sau cổ anh.

"Kakashi-sensei..." Giọng tôi thì thầm.

Tôi sửng sốt bởi giọng nói của bản thân...Tôi sẽ không bao giờ gọi tên anh như thế. Điều này làm tôi càng thêm lo lắng.

Anh ấy nhảy ra khỏi nệm chỉ trong tích tắc, nhiệt độ ấm áp cũng rời đi, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào tôi đầy lo lắng và sốc.

"Em đang làm gì thế?" Anh ấy hỏi tôi đầy ngạc nhiên.

Tôi không thể tự trả lời theo ý mình.

"Em chỉ nghĩ thầy trông có vẻ cô đơn."

Giọng tôi nhỏ nhẹ đầy hàm ý.

Tôi bò ra khỏi chăn của anh.

Cơ thể tôi nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa bản thân và anh chỉ còn vài cm.

"Nè, sensei...Đừng nói với em thầy chưa bao giờ nghĩ về nó." Tôi ghét giọng nói của mình. Đây không phải là giọng tôi. Cơ thể của tôi cúi xuống gần hơn, như thể tôi đang chờ đợi cho câu trả lời của anh.

Anh tránh nhìn vào tôi. Giống như anh đang xấu hổ vì điều gì đó.

Tôi muốn hỏi anh đó có phải là sự thật không, tôi muốn ngăn anh biểu hiện khuôn mặt đau đớn ấy, nhưng tôi không thể.

Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh, quay nó về phía mình.

Bàn tay anh tìm đến tay tôi, nắm chặt.

Anh không buông ra.

Ngón tay của anh như muốn nghiền chặt tôi, nhưng một phần trong tôi không quan tâm.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng tôi không tưởng tưởng được biểu hiện của anh lúc ấy.

"Sakura ..." Giọng nói của anh yếu ớt, tôi chưa bao giờ nghe tên mình được gọi như thế. Tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy giọng anh như vậy. "Đây không phải là ..." Giọng nói của anh trầm xuống kèm theo một chút tuyệt vọng.

"Đây chính xác là những gì thầy muốn mà." Tôi không muốn nói vậy.

Tôi cúi xuống gần hơn nữa, đầu gối tôi đặt giữa hai chân anh.

Trái tim tôi đập thình thịch. Điều này thực sự đã đi quá xa.

Anh không di chuyển.

Vai thả lỏng, đôi mắt anh...bên trong cái nhìn ấy như chứa đựng một cái gì đó lạ lẫm.

Anh có đôi mắt của người đàn ông đang hấp hối vì thiếu nước, nhưng lại bị thôi miên tưởng tượng mình đang ở bên dưới một dòng nước ảo ảnh.

Mặt tôi nhích gần hơn, anh cũng không chuyển động, tay tôi hạ xuống phần ngực, anh vẫn không làm gì.

Tôi có thể cảm nhận nhịp tim anh...nó thậm chí còn nhanh hơn của tôi.

Cánh tay khác của tôi vươn lên chạm vào gương mặt anh, nhẹ nhàng tìm kiếm phần trên của mặt nạ, giật mạnh nó xuống.

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt ấy. Tâm hồn tôi xáo trộn với nhiều cảm xúc khác nhau, tôi cảm thấy như cơ thể mình sẽ không đủ khả năng chứa đựng tất cả những cảm giác và cảm xúc mâu thuẫn ấy. Tôi đã rất sợ hãi những gì mình đang làm, tôi bối rối về những gì đang diễn ra, tôi rất lo lắng liệu việc này sẽ dẫn tới đâu, tôi cũng tò mò suy nghĩ của Kakashi, tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng...tôi thực sự thiếu kiên nhẫn rồi.

Tất cả mọi thứ đều đi quá xa, nhưng như thế là chưa đủ.

Tôi không thể hình dung nổi biểu hiện trong mắt anh...đó là sự khao khát.

Sau đó, trước khi tôi có thể tiếp thu tất cả tình cảm đứt quãng và suy nghĩ rối rắm của mình thì cảm thấy có một thanh kunai bằng kim loại lạnh toát trong tay mình, một kunai quen thuộc khác cũng đang căng thẳng trong tư thế phòng bị.

Kakashi đã bắt đầu cuộc tấn công, nếu tôi có thể kiểm soát cơ thể tôi sẽ không bao giờ chĩa mũi dao về phía anh.

Nhưng cơ thể của tôi đã tự di chuyển theo ý nó.

Tôi đang đứng trên đôi chân mình, nắm lấy cổ tay Kakashi khi anh quay lại nhìn xung quanh các góc của tấm vách ngăn.

Anh nắm lấy bàn tay của tôi rất mạnh khiến tôi vô cùng đau đớn.

"Ngươi là ai?!... Mục đích của ngươi với bọn ta là gì?!"Anh hét lên thắc mắc vào tôi trong khi cơ thể tôi chống lại bàn tay anh nắm lấy cổ tay mình.

Chúng tôi cùng ngã xuống sàn nhà, tôi lập tức bị ấn xuống đất.

Cơ thể của tôi vẫn xung sức như một con thú hoang dã, nhưng tôi cố gắng tập trung vào khuôn mặt anh.

Anh đang tức giận.

Thực sự rất tức giận.

Đó luôn luôn là điều đáng sợ khi Kakashi thực sự nổi giận, nhưng thấy anh ấy nhìn tôi theo cách này thực sự làm tôi cảm nhận nỗi sợ đó.

"Kakashi-sensei" Tôi nghe được giọng nói của Sai. Tôi không thể nghĩ được gì khác cho đến khi nghe được giọng nói của Naruto.

"Kakashi-sensei ?!"

"Naruto!" Kakashi hét lên.

Cơ thể của tôi hướng về phía Naruto "Naruto! Cứu mình với! Kakashi-sensei, thầy ấy- " tôi đã cáo buộc Kakashi tấn công mình.

Bên trong tôi rất tức giận.

"Ta đoán mình bị lộ rồi" giọng tôi trở nên dễ thương ngay sau khi chứng kiến Naruto cố đấm Kakashi.

"Đây chỉ là màn chào hỏi...và chơi đùa thôi...chúng ta sẽ làm cái gì đó thú vị hơn lần tiếp theo". Giọng của tôi đã thật khủng khiếp. "Hẹn gặp lại".

Kakashi vẫn mang biểu hiện tức giận đó.

Một lần nữa hoàng hôn lại lên.

Tôi đang ngồi dựa vào tường,

Kakashi-sensei ở phía trên tôi.

"Sakura Sakura!" Giọng anh hét to vào đôi tai tôi. Bàn tay anh đặt lên vai trần của tôi, nắm chặt.

"Kakashi-sensei..." Tôi trả lời yếu ớt ...giơ cánh tay lên mặt mình, dụi mắt một chút.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi anh ấy, cuối cùng nhìn lên anh.

Đôi mắt anh mở to, đôi lông mày nhíu lại. Anh ấy đang sợ hãi.

Có chuyện gì xấu xảy ra sao?

"Em đã không đáp lại ít nhất hai phút trước." Anh giải thích, thở dài một chút. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tôi như trước.

"Cái gì?"

"Em không di chuyển, hoặc trả lời bất cứ điều gì...em chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm về phía trước".

Bàn tay anh rơi xuống khỏi vai, trượt trên da của tôi, đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên tay tôi.

"Em- em nhìn thấy những gì đã xảy ra đêm qua". Tôi nói một cách mơ hồ. " Nhưng đó không phải là em...nó khác với em".

Tôi vẫn đang cố gắng nhớ lại những kỉ niệm đó, nhưng tôi có ấn tượng rằng mọi thứ đã thực sự nghiêm trọng khi tôi nói thế. Đôi mắt của anh dần mất đi sự sợ hãi, nhưng thay vào đó là một cái gì đó mà tôi không thể nhận ra.

Tất cả mọi thứ chìm vào im lặng.

Anh cúi đầu xuống.

"Em cũng cảm nhận được những gì tên nặc danh kia cảm nhận sao?" Anh đột nhiên rời tay tôi.

Tôi thực sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng anh đã quay lưng lại với tôi.

"Kakash-" Tôi cố gắng làm anh chú ý, nhưng anh đã ngăn tôi lại.

"Xương sườn của em hiện tại đã tốt rồi, em có thể tự mình chiến đấu". Anh lạnh lùng nói. Tại sao lại không nhìn vào tôi?

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi anh, cố gắng để tìm ra điều gì đã thay đổi mọi thứ đột ngột vậy. Mình đã làm gì sai chứ?!

"Là tại anh"

Cái gì?

Ngay lập tức anh đứng lên và bắt đầu đi về phía cửa.

"Kakashi-sensei...những gì em đã thấy...em không..." Tôi không thể chọn từ sao cho đúng... Tôi muốn anh biết rằng tôi...khá vui với phần đầu của kí ức.

Kakashi's POV:

Em ấy nhìn thấy...em cảm thấy ra sao..Tôi đã không thể dừng lại cho đến khi mọi việc gần như đã quá muộn.

Tôi thực sự không thể ở gần em ấy nữa.

Và chúng tôi vừa sát lại gần nhau, quá gần...

Em có lẽ không biết đêm qua thực sự có ý nghĩa...nó khá tốt theo hướng nào đó.

Anh phải ra khỏi căn phòng này.

Anh không hề muốn, nhưng anh cần làm thế.

Mặc dù cuối cùng anh chỉ mới bắt đầu gần gũi với Sakura, anh không thể để cho nó trở thành bất cứ điều gì ngoài điều này.

Bàn tay anh đã đặt lên cánh cửa, kéo nó sang một bên.

"Kakashi-sensei?" anh nghe cô gọi một lần nữa...nhưng không quay lại.

"Những gì em nhìn thấy...em không"

Cánh cửa mở ra nhanh chóng khi anh đang kéo nó.

Một người nào đó đã mở nó từ phía bên kia.

Tâm trí của anh giật bắn.

Có người định bước vào phòng và nhìn thấy hai người họ ở riêng với nhau trong khi cô đang ăn mặc khá hở hang.

"Kakashi" một giọng nói vang lên.

Sakura's POV:

Ai đó ở phía trước Kakashi, tôi nghiêng về đằng trước để có cái nhìn tốt hơn.

"Sakura?" Giọng của Sai truyền đến tai tôi cũng ngay khi đó đôi mắt của cậu bắt gặp tôi...Và nhìn một lượt từ trên xuống.

Tôi vội vã mặc lại chiếc áo sơ mi đã nhàu nát.

Sai nhìn qua Kakashi, người đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

"Chữa bệnh qua tiếp xúc sao?"

"Thật không đó?" Sai nói với một chút đùa cợt.

Bụng tôi cồn cào.

Tôi thấy đầu Kakashi quay qua đối mặt với Sai. "Thật." anh gay gắt nói.

Kakashi-sensei bây giờ khá bất thường.

"Xin lỗi" Sai nói lịch sự, tiếp tục làm mặt lạnh như tiền.

"Naruto và em đã tìm thấy nơi ẩn náu của tên sát thủ. Chúng em nghĩ rằng thầy muốn biết ngay." Tôi nhìn chằm chằm qua lại giữa hai đồng đội, cố gắng bắt được ánh mắt của Kakashi.

"Và Naruto?"

"Cậu ta đang đợi ở cổng vào" Sai giải thích.

Một vài giây im lặng trôi qua.

"Thầy sẽ quay lại đó với em, Sai. Có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu thêm về sức mạnh của tên sát thủ này thông điều kiện ẩn náu của chúng". Anh quay trở về phòng, vội vã thu thập áo và bộ vest của mình.

Tôi sẽ không để cho họ bỏ mặc mình trong nhiệm vụ này.

"Em cũng sẽ đi". Tôi lên tiếng, nhìn theo Kakashi với đôi mắt của mình.

"Em vừa bị thương. Em cần phải nghỉ ngơi". Anh hướng mặt đi chỗ khác, mặc áo vào. Dường như có một chút lạ khi xem Kakashi-sensei mặc quần áo...

"Nhưng thầy vừa nói em có thể tự mình chiến đấu, đúng không?" Cảm ơn Chúa, cuối cùng mình cũng được anh chú ý.

Anh kích động thở dài một tiếng.

Tôi cảm thấy có chút tội lỗi vì đã làm phiền anh.

"Nếu em làm chậm cả đội, thầy sẽ để em trở lại"

Như vậy hơi khắc nghiệt...nhưng cũng dễ hiểu thôi.

"Em sẽ không làm cản trở thầy". Tôi nghiêm túc nói, cố gắng thuyết phục anh.

Anh kéo khóa áo vest của mình.

"Chắc chắn sẽ phải chiến đấu". Anh ấy cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi. "Em có thể chịu đựng được không?"

"Được". Tôi cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh...nhưng anh ấy rất...khó chịu.

Tôi nhấc mình khỏi mặt đất, kiểm tra vết thương của bản thân.

"Sakura ..." Tôi quay đầu của mình lại phía anh, anh đang đợi ở cửa.

"Trước tiên em cần phải mặc quần áo vào". Bàn tay đeo găng của anh chỉ vào chiếc áo dưới sàn.

Tôi nhanh chóng giật lấy áo sơ mi của mình và trượt cơ thể vào chúng, rất biết ơn xương sườn của mình đã không còn đau nữa.

Anh đang nhìn chằm chằm vào tôi lúc mặc quần áo.

Điều này vẫn còn chút xấu hổ.

Sai cũng đang nhìn.

Tôi không để tâm lắm, cậu ấy như một người anh em xa...nhưng cậu ấy có thể đọc ở đâu đó không nên nhìn vào người khác đang thay đồ chứ. Nó như tính cách biến thái ngầm của cậu ta.

Sau khi tôi đeo găng tay của mình và gặp họ ở cửa ra vào, chúng tôi lên đường.

...

Tôi đã bắt kịp rất tốt, nhưng tôi không thể nói hình như họ đã đi chậm hơn so với bình thường.

Sau một lúc chạy, tôi nhận thấy điều gì đó.

Kakashi đi chệch hướng xa hơn, xa hơn chỉ dẫn của Sai.

Có phải anh cảm nhận được ai đó ở sau lưng chúng tôi?

Sau đó, Kakashi xuất hiện ngay bên cạnh tôi.

"Có vấn đề gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net