Chap 8: Thủ đoạn và những thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~Beta: Yuuki~~~~~

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sakura's POV:

... Tôi bước đi và tiến về phía trước

Mưa càng ngày càng rơi nặng hạt, những sợi tóc hồng đậm bám vào mặt, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi tiếp tục đi quanh giữa khu rừng trống, bước từng bước xuống nền cỏ ướt nhẹp.

Chà hai bàn tay ướt đẫm, tôi bồn chồn trong lòng.

Anh có sao không?

Anh bỏ đi trong khi vẫn bị thương ... anh nói không sao, nhưng làm thế nào anh có thể chắc chắn?

Có thể tên sát thủ sẽ lại sử dụng trò phân thân...

Nhưng Sharingan của Kakashi có thể giúp anh ấy.

Lại nữa... anh đã sử dụng rất nhiều lần ở nhiệm vụ trước, anh sẽ không sao nếu dùng nó tiếp chứ?

Cơn mưa có làm ảnh hưởng đến trận chiến của họ?

Nỗi lo lắng tràn ngập trong tâm trí tôi. Tôi biết rằng Kakashi rất mạnh... thực sự mạnh, và một tên sát thủ thì không thể giết nổi anh ... nhưng tôi không thể ngừng suy nghĩ về nó...

Bất cứ điều gì cũng có thể dẫn đến sai lầm, và trong khi nó xảy ra, tôi đứng đây ...chả làm gì ...

Tôi lê bước đi hình tròn xung quanh,

"Xin lỗi Kakashi-sensei ...". Tôi lặng lẽ nói với bản thân... tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của mình trong mưa.

Mất một vài giây để bản thân sẵn sàng trước khi chạy vào rừng, cố gắng lần theo dấu vết Kakashi. Tôi không giỏi trong việc theo dõi, nhưng anh không thể đi quá xa, phải không?

Kakashi's POV:

...Cái tên đó..Hắn sẽ chết dưới tay mình...

Kakashi suy nghĩ nửa nghiêm túc. Anh thực sự không có kế hoạch chết sớm, nhưng với cái cách mà tên sát thủ này chơi đùa với cuộc sống cá nhân của anh, anh cảm thấy mình nên sớm kết thúc vở kịch này.

Kakashi thực sự không thể tin những gì đã xảy ra giữa cơ thể mình và Sakura trong khu rừng trống đó.

Anh ghét sự thật rằng người đầu tiên gần gũi với Sakura không phải là anh. Tất nhiên nó là cơ thể anh, nhưng anh đã không thể kiểm soát nó ... anh không thể đối xử với cô theo cách anh muốn, thay vào đó anh đã phải đứng ngoài và xem kẻ thù chơi đùa với cô.

Anh có thể cảm thấy sự tức giận bên trong mình lại bắt đầu dâng trào.

...

Sau đó, một lần nữa, anh thực sự không nên tức giận về điều đó, vì dù gì anh cũng không định lên kế hoạch "làm gì" cô......

"Không sao đâu ... bản thân anh biết hắn đã sai về mình, anh sẽ không bao giờ làm như thế ..."

Anh thậm chí còn không thể nhìn vào mắt cô khi cô nói thế.

Anh tự hỏi, nếu cô ấy đã đúng ...

...

Sự chú ý của anh ngay lập tức hướng đi chỗ khác khi mấy cái shuriken đang nhắm thẳng vào đầu mình. Né ra khỏi đường, chạy vào một bãi đất gần đó. Kakashi biết, điều tốt nhất là luôn luôn tìm khoảng trống khi đối phó với loại người đánh tầm xa.

"Nếu nó không phải, 'Sensei' ... quay lại làm thêm nào!" sát thủ hào hứng hô to, xuất hiện sau những cánh rừng là hình dáng thực sự của hắn.

Đó là một người đàn ông, có lẽ ở giữa độ tuổi hai mươi, ăn mặc khá luộm thuộm so với một kẻ giết người được thuê.

Hắn lấy ra một thanh kiếm với lưỡi dao màu đỏ và cán kiếm bằng bạc, một chiếc chuông nhỏ được treo vào thêm.

Kakashi không nói bất cứ điều gì, anh đã gặp quá nhiều rắc rối khi cố giữ bình tĩnh.

"Không 'cảm ơn' à? ... Không phải là ngươi nên biết ơn một chút sao? ..." Tên sát thủ lên tiếng . "Ngươi đã có cớ để được gần gũi với cô ta ... Chính ta đã giúp ngươi lúc đó ... nhưng ngươi lại hủy hoại nó."

"Chả có gì đáng để cảm ơn." Kakashi cọc cằn nói.

"Thật sao? Ta thề ta đã nghĩ ngươi muốn cô ta... cái cách ngươi do dự đêm qua khi ta sử dụng phân thân của mình ... Được rồi, nếu không, ta sẽ chơi đùa với cô ta ."

Kakashi không thèm lãng phí thời gian để tìm từ đáp trả lại kẻ thù anh không cần suy nghĩ mà thay vào đó tấn công hắn ta.

Sakura's POV:

Tôi chạy qua khu rừng u ám, những hạt mưa bắn vào mặt gây ra đau đớn, nhưng tôi vẫn tiếp tục.

Tôi sẽ làm gì?

Bước vào chiến đấu?

Không ... Tôi chỉ cần chờ đợi bên ngoài, nếu bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giúp.

Tôi lướt qua nhiều cây hơn, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu của nào của sự xáo trộn ... như các nhánh cây gãy nát, vỏ cây bị nứt...

Mặt trời đang lặn nhanh hơn và nhanh hơn. Ngay sau đó, tôi chỉ còn ánh trăng để nhìn.

Tôi không thể tìm thấy bất cứ điều gì, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng leng keng quen thuộc của những thanh kunai kim loại.

Và tôi không ngần ngại chạy theo hướng âm thanh đó.

Kakashi's POV:

Hai người chạy về phía nhau, đụng độ nhau ở giữa khu đất, tung những cú đòn và né những mũi dao ngay khi kẻ thù phản ứng chậm chạp.

"Wooo .... Ghen lắm phải không?" Tên sát thủ hỏi khi kunai của họ chạm vào nhau. "Đừng lo ...Ta cũng thích chơi đùa với ngươi đó, nhưng ngươi dường như rất cứng đầu."

Kakashi cố gắng không lắng nghe những lời này, anh biết rằng nếu anh phản ứng, khả năng phòng ngự của anh sẽ giảm.

"Nhưng cô ta thực sự dễ thương ... "giọng nói vui tươi đó tiếp tục vang lên trong khi chủ của nó chạy lẩn trong tàn cây. Kakashi đuổi theo. "Cô ta chắc chắn chưa từng qua lại với người đàn ông nào trước đây..." Kakashi đáp trên thân cây khác, chờ đợi cho tên sát thủ để lộ vị trí của mình.

"Thật đáng xấu hổ khi 'sensei' mà cô ta tin tưởng rất nhiều, lại là người..." Giọng nói có vẻ như đến từ rất nhiều hướng khác nhau. Anh có thể nghe thấy tiếng chuông nhỏ trên thanh kiếm của đối thủ kêu leng keng xung quanh mình. Kakashi không thể suy nghĩ rõ ràng như bình thường. "Ta biết ngươi sẽ là người làm việc đó thôi..." Giọng nói đó tiếp tục.

"Cách ngươi nhìn vào cô ta."

"Giống như động vật săn mồi vậy."

"Ngươi có thể nghĩ mình là người tốt, nhưng một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào lưới tình..."

" Một người đàn ông tốt khi yêu ... sẽ làm tổn thương thứ họ khao khát trong khi tìm kiếm lối thoát... "Kakashi nhắm mắt lại. Mặc dù anh muốn ngăn những lời nói, những lời đó dường như gộp lại tất cả những nỗi sợ hãi của riêng anh, anh đã phải lắng nghe chúng. Anh cần phải biết chúng đến từ đâu.

"Ta đã luôn luôn thích làm mối trong lúc làm nhiệm vụ của mình ... mặc dù ta thường giết các đôi ấy trước khi họ tìm thấy hạnh phúc của mình ..."

"Hoàn cảnh ngươi làm ta muốn trêu đùa nhất."

Ở ngay đó !

Giọng nói cuối cùng đã đứng yên tại một điểm, và những chiếc chuông nhỏ trở nên im ắng. Kakashi không lãng phí thời gian nữa.

Sakura's POV:

Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy họ.

Tôi nghe thấy có tiếng nói, nhưng mưa rơi nặng hạt xuống những ngọn cây khiến tôi không thể nghe thấy những gì họ đang nói.

Nhưng tôi chỉ cần nghe nó đến từ đâu.

Có vẻ như nó đến từ toàn bộ khu vực chứ không chỉ ở một điểm.

Lúc tôi chạy tới cánh rừng rộng lớn nơi có giọng nói phát ra, nó đã biến mất.

Liệu Kakshi có ở đấy không?

Anh không sao chứ?

Tôi ở đây có làm cản trở không? Mọi thứ đều yên tĩnh trừ tiếng gầm thét của mưa át đi tất cả suy nghĩ của tôi... Trong cơn mưa âm thanh của sấm chớp nghe rất chói tai.

Tôi không thể suy nghĩ gì thêm.

Tôi chỉ đứng đó, chờ đợi.

Ngay lúc đó, một bóng xanh lá cây và bạc chạy ngang qua mắt tôi.

Kakashi...

Anh đã ở đó, dường như anh không bị thương. Có lẽ anh thậm chí còn không chú ý đến tôi, sát thủ đuổi theo anh rất nhanh.

Tôi tiến tới một bước.

Tôi thực sự muốn làm một cái gì đó ...

Nhưng cuộc chiến đã tự tìm đến tôi.

Kakashi chạy về phía tôi, nhìn qua vai mình, cố gắng canh chừng kẻ thù.

"Kakashi-sensei ..." Tôi lẩm bẩm.

Tôi muốn hét lên, nhưng không cần làm thế nữa.

Thời điểm tôi gọi cái tên ấy, đầu anh quay về phía tôi, đôi mắt mở to.

Anh ấy dừng bước .

"Saku-" Lời nói của anh ngưng lại, nhưng anh vẫn nhìn tôi.

Tiếng sấm như dừng lại, nhưng mưa càng to hơn.

Tôi đứng im, nhưng mọi thứ khác vẫn chuyển động.

Tôi nghe thầy tiếng chuông rung nho nhỏ. Một lưỡi kiếm màu đỏ đã sượt qua sau lưng áo vest của Kakashi-sensei.

Anh quỵ xuống đầu gối mình với một tiếng uỵch lớn.

Tôi chạy về phía trước, và đỡ lấy anh trước khi anh quỵ xuống đất.

Anh rất nặng.

Anh không hề di chuyển.

Một vũng máu đỏ thấm đẫm trên lưng Kakashi, hòa lẫn với những giọt mưa và màu đỏ đó như được gột rửa.

Tôi không thể cất tiếng.

Tôi cũng không thể chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm.

"Tôi đoán hắn ta thực sự đã mềm lòng với ngươi ..." Tôi nghe thấy một giọng nói ở phía trên mình.

Tôi rời khỏi chiếc lưng còn đang đẫm máu của Kakashi nhìn lên.

"Sau tất cả ngươi mới là mục tiêu mà ta nhắm tới..." Đó là một người đàn ông, hắn đã lau thanh kiếm lưỡi đỏ của mình vào một cái cây. "Nếu không phải hắn ngăn lại thì ngươi đã chết rồi." Giọng nói vẫn tiếp tục mặc dù tôi không muống nghe. "Thật cứng đầu."Hắn lên giọng ở cuối câu.

Tôi lại nhìn xuống Kakashi, anh vẫn không nhúc nhích ... Tôi không thấy anh còn thở.

Tôi chỉ có thể điều khiển cánh tay của mình kéo chặt anh lại gần hơn, tôi cảm thấy như mình không bao giờ có thể buông ra.

Tôi thấy có thể ôm chặt cơ thể anh thế này mãi mãi.

Điều này không phải thực ... Đây là một loại ảo thuật ... Một loại điều khiển tâm trí ...

Phải không?

Máu tiếp tục chảy.

Tôi lại nghe thấy giọng nói lố bịch đó nữa.

"Ngươi đã quá 'tin tưởng' vào hắn ta rồi..."

Tên sát thủ quay lưng lại với tôi, rời đi.

Trước khi kịp suy nghĩ kĩ, tôi đã đặt cơ thể của Kakashi xuống đất một cách nhẹ nhàng, đứng lên, nâng cú đấm đầu tiên của mình với gần như hết chakra tập trung vào nó.

Hắn thậm chí còn không kịp nhìn cho đến khi nắm đấm của tôi ngay trước mắt, chạm vào một bên mặt của hắn. Một nỗi tức giận lớn lan tỏa trong cơ thể tôi.

Hắn bay xuyên qua lùm cây, những mảnh văng ra mọi phía khi hắn bay qua chúng. Tôi thậm chí còn không thèm nhìn đến khi tên đó rơi xuống đất. Hắn có lẽ đã bay được nửa dặm, đập vào cây và các nhánh trên đường ...

Tôi ngã xuống đầu gối của mình, thở dốc. Cảm thấy những tác động của cú đấm bắt đầu thấm qua cơ thể. Năng lượng được sử dụng quá nhiều, cánh tay của tôi cảm thấy yếu đuối, cánh tay phải thậm chí đã bị tổn thương, tôi hơi muốn ói, cơ bắp của tôi như bị thay thế bởi đá.

Tôi thực sự đã sử dụng quá nhiều chakra, nhưng tôi không hối tiếc.

Tôi quay lại chỗ cơ thể của Kakashi ... Tiến tới đó, mặc dù tôi cảm thấy như mình có thể ngã xuống đầu gối bất cứ lúc nào.

"Kakash- ... Sensei. ...." Tôi chỉ có thể lầm bầm những lời yếu ớt đó khi đi bộ đến chỗ anh.

Tôi không thể chịu nổi cảnh đó. Cơ thể bất động của anh, máu thấm vào cỏ, khuôn mặt của anh không còn nhìn tôi.

Tôi đã rất sợ đó là sự thật. Nó trông rất thật. Tôi đã rất sợ rằng đây là kết thúc. Đây không phải là Kakashi luôn luôn đi trước kẻ thù. Mỗi giây trôi qua, mỗi lần tôi nhìn anh , những lo ngại lại tăng lên theo cấp số nhân. Nếu đây đúng là sự thật? Lỡ đây chính là kết thúc? Nếu mong đợi một kết thúc có hậu thì có gì sai? Nếu đó thực sự là máu của anh chảy ra từ cơ thể không còn sự sống đó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ đứng một mình ở đây?

Tôi không thể kiểm soát những cảm xúc đang lấn áp tâm trí của mình với những ý nghĩ đó. Đau đớn, sợ hãi, đau khổ, tổn thương, quay cuồng , tuyệt vọng. Ý nghĩ mất anh hoàn toàn sau khi tôi chỉ mới tìm được anh thật quá sức chịu đựng của bản thân.

Tôi đưa tay ra chạm vào anh, bàn tay tôi đặt lên mái tóc bạc ướt đẫm của anh trước khi nó biến mất.

Bùm

Tôi bị che mất tầm nhìn bởi một làn khói dày nhanh chóng tiêu tan dưới cơn mưa nặng hạt.

Mắt tôi cay cay.

Tôi thấy một cái gì đó di chuyển phía trước.

Tôi thấy anh đi bộ về phía mình từ phía bụi cây, làn khói biến mất .

Tôi chớp mắt ... một lần nữa và một lần nữa ...

Anh chậm rãi đi tới, thản nhiên, hai tay trong túi ... như không có gì xảy ra.

Tôi hơi lùi lại .

Kakashi's POV:

Anh không nên để chuyện đó xảy ra lâu như vậy. Nhưng cô đã xuất hiện và thực sự làm thay đổi kế hoạch của anh. Lại một lần nữa ... cô ấy chỉ mới xuất hiện nhưng đã xử lí được hắn.

Một phần trong anh cảm thấy có lỗi với Sakura, vì để cô tin rằng anh đã chết trong thời gian dài, và cô đã tưởng nó là thật. Nhưng anh cảm thấy hơi hạnh phúc khi thấy cô quan tâm tới anh rất nhiều mới có đủ sức mạnh để đánh bại, gần như có thể giết chết, tên sát thủ với một cú đấm.

Cô ấy đã nâng cao sức mạnh của mình đến một mức độ đáng sợ... Đó là một trong những điều mà anh đã bắt đầu ngưỡng mộ về cô.

Anh có chút lo lắng, đi vào khu rừng trống.

Cô đang nhìn chằm chằm vào anh với những biểu hiện hoang mang nhất, tóc cô bám vào đôi mắt to tròn trên gương mặt.

Cô bắt đầu đi về phía anh, đôi chân run rẩy, tăng tốc độ.

"Kakashi!" Cô hét lên tên anh, không phải đau buồn hay hạnh phúc, giọng cô nghe có vẻ rất tức giận.

Cô giơ nắm tay phải trong không khí.

Anh giơ tay lên che chắn trước mặt mình, một chút vui mừng, một chút lo lắng. Anh không muốn những gì vừa xảy ra với sát thủ lại xảy ra với mình.

Cô tiếp tục chạy về phía anh ta với tốc độ nguy hiểm, tay nắm chặt.

Vậy đây là những gì anh nhìn thấy ngay trước khi cô đấm anh văng qua khu rừng.

Tâm trí của anh tập trung vào suy nghĩ tò mò đó trong vài giây khó xử trước khi anh nhìn thấy đôi mắt của cô.

Anh nhận ra cái nhìn đó.

Cô sắp khóc.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong bụng khiến anh đau đớn.

Anh dừng động tác, nhìn cô khi cô chạy về phía mình, anh không nhúc nhích tí nào ... Anh chỉ đứng đó, lấy tay ra khỏi túi của mình đón nhận nó.... Nếu cô muốn đấm anh, anh sẽ để cô làm vậy.

Nếu nó làm cô bớt thất vọng và tất cả nỗi buồn mà cô phải chịu đựng trong vài giây qua ... anh sẽ làm bất cứ việc gì cần thiết.

Sau khi cô đã xả được cơn tức , anh sẽ xin lỗi, làm cho cô cười, ổn dịnh lại tình hình mà không để cho bản thân quá gần gũi cô, trói tên sát thủ, tìm Naruto và Sai và cho họ biết tất cả mọi thứ đã được lo liệu. Bất kì việc gì cô ấy sắp làm sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch nhiều ... anh có lẽ chỉ là thâm tím hơn mọi khi chút xíu và cả hai sẽ quay trở lại bình thường.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng lờ đi phản xạ né tránh của mình, tự chuẩn bị cho cú đấm để đời, hy vọng ít nhất cô sẽ nhẹ tay với mình.

Anh cảm thấy sự đụng chạm, không phải trên khuôn mặt của mình, mà là ở tay.

Mắt anh mở to.

Cô đã vòng tay ôm quanh eo anh, ôm anh thật chặt đến nỗi anh không thể thở và nhất thời sốc mạnh .

Đầu cô nép vào ngực anh, giọt nước mưa chảy xuống khuôn mặt của cô như thể cô đang khóc.

Anh lùi lại ... cô vẫn bám lấy anh một cách hoàn hảo, không bao giờ nới lỏng tay.

Anh không quan tâm nếu cô làm anh ngạt thở với kiểu ôm này của mình, anh cũng muốn giữ cô thật chặt. Kakashi không biết mình có nên làm vậy không ... hay chỉ đơn giản là ôm lại cô ấy? Nó không giống như anh đã làm gì sai cả, phải không? Có ổn không nếu anh ôm cô?

Cánh tay anh ngập ngừng tìm đến lưng cô, vẫn không chắc về việc liệu anh nên chạm vào cô ấy không.

"Kakashi-sensei ...", anh nghe giọng nói của cô gọi tên anh gần như tuyệt vọng.

Anh đã quên hết lý do ngăn mình ôm cô một cách điên cuồng.

Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác trong lúc này.

Cho dù là cơn mưa, hay là vết thương, thực tế đã cho thấy anh đang tận hưởng khoảnh khắc này hơn cô.

Anh ôm lấy.

Cánh tay vòng qua người cô.

Dường như đây không phải hiện thực ... niềm hạnh phúc vô vàn chỉ từ một cái ôm đơn giản.

Sakura's POV:

Cảm giác vững chãi ... cảm giác rằng tôi như chẳng bao giờ có thể buông anh ra .

Lần này mọi lo âu trong tôi như được rũ bỏ.

Tất cả nỗi sợ hãi vô nghĩa đã biến mất. Tôi cảm thấy thật ngu ngốc vì phản ứng thái quá, nhưng tôi không quan tâm.

Anh còn sống. Anh đang ở trong vòng tay của tôi. Tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh; Tôi có thể nghe được con tim anh đang đập mạnh.

Anh đang ôm lại tôi.

Bàn tay rắn chắc của anh quấn quanh tôi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy an toàn và ấm áp như thế này.

Tôi không thể ngăn vài giọt nước mắt ... Tôi hy vọng Kakashi không biết mình đang khóc. Chỉ trong một ngày mà tôi đã ở cho anh thấy mình trẻ con tới cỡ nào trước mặt anh.

Tôi ôm anh chặt hơn, không quan tâm nó có làm anh khó xử hay không. Tôi không muốn phải lo lắng về bất cứ điều gì ngay lúc này, tôi chỉ muốn được ích kỷ kéo dài thế này một chút, làm phiền anh khi ôm thế trong vài giây, hoặc vài phút, lâu hơn nữa, để được gần anh càng nhiều càng tốt .

Anh lùi một vài bước, như thể sắp mất thăng bằng. '

Tôi chợt nhận ra chúng tôi đã lùi lại đủ xa khiến lưng anh đụng vào cây.

Tôi thậm chí không nghĩ sẽ thả ra khi anh trượt xuống, ngồi trên những rễ cây khúc khuỷu. Tuy nhiên, Kakashi cũng không buông tôi ra, anh giữ tôi rất chặt, tôi thậm chí còn chẳng biết vì sao anh làm vậy, đấy là tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ.

Tôi nghiêng người về phía trước, đầu gối của tôi giữa của anh, khuôn mặt của tôi vẫn dán vào chiếc áo vest ướt đẫm của anh dường như vẫn còn ấm do thân nhiệt.

Mưa đập vào lưng và chân tôi, ít nhất cũng có mấy tán cây che bớt. Mưa và cây có mùi hương giống anh, như thể anh là tất cả xung quanh tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình mỉm cười với suy nghĩ đó.

Chúng tôi đã ôm nhau thật chặt, như thể sợ bị tách rời.

Tôi muốn nhiều hơn nữa.

Tôi muốn giữ anh chặt hơn, nhưng tôi không thể ... tay tôi thậm chí không đủ dài để đặt được hết lên vai anh, tôi gần mất hết sức mạnh để giữ anh thật chặt. Nhưng tôi muốn thêm.

Tôi cần được gần gũi với anh hơn.

"Sakura ..." Tôi nghe thấy giọng nói của anh gọi tên mình nhẹ nhàng.

Tôi yêu giọng của anh.

Tôi thích cách anh dùng nó để gọi tên tôi.

Tôi thích cách anh vòng tay ôm lấy tôi thật chặt.

Tôi thích cách trái tim anh đập nhanh hơn của tôi.

Tôi đã yêu... Tôi yêu ...

...

Tôi cần nhiều hơn ở anh. ... làn môi ướt át của tôi bắt gặp đôi môi bịt khăn của anh. ... Tôi hầu như không nhận ra những gì mình đang làm cho đến khi tôi đã thực hiện nó.

Tôi có thể cảm thấy cánh tay anh nới lỏng xung quanh mình.

Tôi cảm thấy lạnh, vòng tay ấm áp của anh hầu như không còn chạm vào tôi.

Anh không nhúc nhích, chỉ ngồi đó.

Tay tôi tìm đến khuôn mặt của anh mà không suy nghĩ gì.

Tôi chưa bao giờ chạm vào mặt anh trước đây ... ngay cả khi nó được che bởi lớp mặt nạ.

...

Tôi chưa bao giờ hôn lên môi anh trước đó...

...

Cuối cùng tôi cũng tỉnh ra ... ý thức được hành động của mình. Chính thời điểm điền rồ của bản thân đã làm phá vỡ nụ hôn đơn phương của tôi...

Tôi đã đi quá xa, không suy nghĩ kĩ. Tôi đã không dừng lại hay kiểm soát bản thân mình. Tôi đã hành động mà không suy nghĩ. Tôi đã đi quá xa. Làm thế nào mà có thể xảy ra? Làm thế nào tôi có thể cho phép mình làm điều đó? Tại sao tôi không chặn bản thân lại? Chỉ sau khi tôi vừa phát hiện ra cảm xúc của mình tôi đã tự đẩy bản thân đến bờ vực tuyệt vọng. Chắc bây giờ anh đang rất chán ghét. Anh ấy có thể rất bối rối. Anh có lẽ không bao giờ có bất kỳ suy nghĩ sẽ làm những gì tôi đã làm.

Tôi cũng từng nghĩ vậy ... cho đến khi tôi làm thế.

Nhưng việc đó không làm mọi chuyện khá hơn.

Tôi đột nhiên không dám nhìn anh.

Tay tôi rời khỏi mặt anh.

Tôi ngồi xuống, đầu gối của chúng tôi vẫn còn quấn lấy nhau.

Anh vẫn không làm gì cả.

Tôi có thể cảm thấy trái tim mình nặng trĩu hơn và hơn nữa ... không khí như không vào được đến phổi. Thật là khó để

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net