Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau trò chơi Lợi Ích Công, Itsuki luôn xuất hiện trong những giấc mơ của Kaede.

Một Itsuki giận dữ vì bị anh coi thường.

Một Itsuki hả hê nhìn anh bại dưới tay mình.

Một Itsuki đã rơi nước mắt trước sự sụp đổ của anh.

Một Itsuki đã đánh đổi cơ hội của mình chỉ để tìm lại con người cũ của anh.

Những giấc mơ thay đổi liên tục, tựa như cảm xúc của Itsuki hướng về anh. Điều duy nhất không thay đổi, chính là ánh mắt cô vẫn luôn nhìn anh rực cháy.

Kaede không thể nhớ nổi cảm xúc của mình trong những giấc mơ ấy, cũng như cái cách tâm trí anh luôn trở nên mơ hồ và rối rắm mỗi khi nghĩ về Itsuki.

Mỗi khi tỉnh giấc, trong anh chỉ còn đọng lại một ý nghĩ duy nhất.

Ánh mắt rực cháy Itsuki nhìn anh vẫn luôn là điều đẹp đẽ nhất anh từng được thấy.

*

Kaede bị lôi ra khỏi giấc mơ đứt quãng của mình bởi tiếng gọt táo sột soạt bên tai cùng giọng nói châm chọc của Itsuki.

"Em không ngờ Manyuda-senpai mà cũng ngủ gật trong lúc làm việc đấy."

Kaede im lặng nhìn cô, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ý thức của anh phải mất một lúc để phân biệt giữa Itsuki trong giấc mơ của anh và Itsuki đang vui vẻ ngồi gọt táo trước mặt anh.

Từ sau trò chơi hôm ấy, Kaede gần như đã trở lại bình thường – nếu anh có thể gọi con người trước đây của mình là "bình thường". Ít nhất thì anh cũng đã không còn ngồi một chỗ gặm nhấm thất bại của bản thân nữa. Sự cải thiện về tinh thần ấy khiến sức khỏe anh cũng khá lên thấy rõ, đến mức anh cảm thấy việc nằm lì trong phòng y tế như bây giờ cũng không còn cần thiết nữa. Nhưng Itsuki vẫn muốn anh ở lại để được theo dõi cẩn thận, và Kaede cũng không có lí do gì để phản đối. Anh thích những tháng ngày yên tĩnh trong căn phòng biệt lập này. Anh cũng thích cả cái cách Itsuki đến nơi này thường xuyên đến mức cô gần như trở thành một phần của nó.

"Em không cần lần nào đến đây cũng gọt táo đâu, Sumeragi." Kaede cố gắng giữ cho giọng điệu mình không quá thô lỗ.

"Em thích gọt táo cho anh thôi, senpai, đừng để ý làm gì." Itsuki nói với vẻ không mấy để tâm.

Đôi lúc, Itsuki có thể trở nên cố chấp một cách kì quái với những chuyện nhỏ nhặt như thế. Kaede không thật sự ghét tính cách ấy của cô, nhưng nhìn những ngón tay bị thương chưa lành hẳn run rẩy gọt từng đường táo xiên xẹo, anh không khỏi cảm thấy xót xa. Cuối cùng, khi không thể nhịn được nữa, anh giật lấy trái táo cùng con dao khỏi tay cô.

"Nhìn em gọt trái táo mất năm phút tôi đến phát điên mất, để tôi gọt cho."

"Không được đâu senpai, ai lại để người bệnh làm mấy chuyện như vậy." Itsuki cau mày phản đối.

"Nhìn thế nào cũng thấy tôi hoàn toàn khỏe mạnh, và mấy cái móng tay của em còn chưa mọc lại." Kaede cố tình không nhìn vào những ngón tay đang băng bó của cô. "Đừng có cứng đầu nữa, Sumeragi."

Vẻ mặt Itsuki như vẫn còn muốn tranh cãi tiếp, nhưng cuối cùng cô chỉ im lặng, dán mắt vào đôi tay anh gọt táo thoăn thoắt với vẻ thích thú. Không khí yên ắng dễ chịu ấy kéo dài cho đến khi Sumeragi nói nửa đùa nửa thật.

"Tay anh đẹp thật đấy, senpai."

Kaede đã quá quen với những câu bỡn cợt kiểu này của Itsuki, nhưng nó vẫn khiến anh suýt cắt vào tay.

"Tôi thật sự nể cái khả năng nói ra những câu nổi da gà như vậy mà không thấy ngượng miệng của em đấy, Sumeragi."

"Tại vì lúc nào anh cũng giữ cái vẻ mặt nghiêm túc chán chết ấy chứ sao." Itsuki bĩu môi. "Em chỉ muốn thử xem vẻ mặt ngượng ngùng của anh trông sẽ ra sao thôi mà. Mặc dù cái kiểu nghiêm túc thái quá của anh cũng dễ thương lắm."

"Đừng có trêu cợt người khác chỉ để giải trí. Và đừng có dùng "dễ thương" để miêu tả đàn ông." Kaede ném cho Itsuki một cú lườm mà rõ ràng là cô chẳng thèm để vào mắt.

Gần đây, Itsuki ngày càng đi xa hơn với những lời tán tỉnh bông lơn của mình. Kaede không thật sự thấy phiền về điều đó, dù sao anh cũng đã ở bên Itsuki đủ lâu để xem chúng như một thói quen giao tiếp của cô. Ngoài ra, khi đã từng phải chịu đựng những con người không biết đến cái gọi là khoảng cách cá nhân như Yumeko Jabami hay Kirari Momobami, thì ai cũng sẽ thấy những trò đùa của Itsuki chẳng đáng là gì.

Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc anh mua vui.

*

Khi không gọt táo hay tìm cách trêu chọc Kaede, Itsuki sẽ im lặng nhìn anh làm việc. Chỉ tiếc là những khoảnh khắc im lặng quý giá ấy thường không kéo dài được quá mười phút.

"Cho em xem chút đi, senpai!" Chưa để anh kịp trả lời, Itsuki đã chồm người liếc nhìn màn hình laptop của anh. Nét mặt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi trên màn hình là bảng dữ liệu về các ứng cử viên đang tham gia kì bầu cử hội trưởng lần này, lại còn được phân loại và chú thích rất chi tiết.

"Anh không nói với em anh sẽ tham gia vụ bầu cử này đấy!"

Kaede không chắc rằng mấy phần trong vẻ ngạc nhiên của Itsuki là diễn. Dù vậy, anh vẫn từ tốn trả lời.

"Vẫn chỉ đang tìm hiểu tình hình thôi, tôi định sẽ nói với em khi đã có kế hoạch cụ thể." Anh nhún vai "Mà sao em lại ngạc nhiên nhỉ, không phải chính em đã làm bao nhiêu chuyện chỉ để tôi tham gia sao?"

Itsuki xoắn lấy một lọn tóc trên đầu, thói quen của cô mỗi khi bối rối – hay giả vờ bối rối.

"Không có nghĩa là em biết chắc anh sẽ tham gia. Em đâu thể thay anh quyết định được."

Lần này thì không cần nhìn mặt, Kaede cũng thừa biết Itsuki đang diễn. Nhưng khác với cô, anh không thích vòng vo thăm dò với những chuyện không cần thiết. Anh cười nhạt.

"Tôi nghi ngờ chuyện đó đấy. Em bày ra cái trò cá cược bên ngoài với Terano Totobami chỉ để khiến tôi cảm thấy mắc nợ em và buộc phải tham gia vụ bầu cử này, không phải sao?"

Trước khi Itsuki kịp phản đối, anh đã nói luôn.

"Tôi biết em là kiểu người cảm tính, nhưng chắc chắn là không ngu ngốc đến mức mạo hiểm chẳng vì mục đích gì. Dù em muốn thu thập thêm phiếu hay là giúp tôi lấy lại tinh thần, thì vụ cá cược bên ngoài ấy cũng là một rủi ro không cần thiết. Tôi chỉ nghĩ được lí do duy nhất em làm vậy mà thôi. Hi sinh bản thân rồi đặt lên vai tôi một gánh nặng, lòng tự tôn sẽ không cho phép tôi rút lui."

Dường như nhận ra tiếp tục giả vờ với anh cũng không ích gì, Itsuki bật cười.

"Đúng là không qua mặt được anh nhỉ, senpai. Nhưng đã biết vậy mà anh vẫn tham gia sao?"

"Tại sao lại không? Dù có phải vì em hay không, tôi nghĩ sau trò chơi ấy tôi cũng sẽ tham gia bầu cử thôi. Chẳng có lí do gì để tôi thay đổi quyết định chỉ vì em định thao túng tôi cả." Kaede bình tĩnh đến mức bản thân anh còn phải ngạc nhiên.

"Anh không thấy giận chút nào thật à?" Itsuki nhìn anh với vẻ thăm dò.

Kaede không quen nói về cảm xúc của mình. Nhưng anh biết rằng, mình cần phải thành thực với Itsuki.

"Không." Anh nói một cách chắc chắn. "Ngay từ đầu em đã là kiểu người như thế rồi. Nếu tôi là kiểu người sẽ tức giận vì những chuyện như vậy, thì chúng ta đã không ở đây."

Ngập ngừng một chút, anh nhẹ nhàng nói tiếp.

"Hơn nữa, bất kể động cơ của em là gì, sự thật vẫn là tôi nợ em tất cả những chuyện này. Nếu chuyện tôi tham gia bầu cử có ý nghĩa với em đến thế, thì ít nhất tôi có thể làm được chừng này cho em."

Dường như sự điềm tĩnh của anh đã khiến nét mặt Itsuki giãn ra thấy rõ. Cô thoải mái thả mình xuống ghế, phì cười.

"Đôi lúc anh làm em ngạc nhiên thật đấy, Manyuda-senpai. Vậy mà khi đồng ý với vụ cá cược đó em còn thấy chút có lỗi với anh nữa chứ."

"Em cảm thấy có lỗi như Yumeko Jabami thấy có lỗi với đối thủ của mình chứ gì." Kaede nói, mỉa mai nhưng không hề có chút ác ý. "Nhưng vậy cũng tốt thôi. Dù sao thì tôi cũng thích tính cách ấy của em mà."

Kaede nói ra điều đó một cách hoàn toàn tự nhiên, gần như không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng khi nhìn vẻ mặt bất ngờ pha chút bối rối của Itsuki, anh chợt nhận ra điều đó có ý nghĩa với cô nhiều hơn anh tưởng. Cô mỉm cười, nụ cười pha chút bối rối nhưng lại rạng rỡ vô cùng.

"Cám ơn anh, senpai."

Đây không phải lần đầu tiên Kaede nhận ra nụ cười của Itsuki đẹp đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net