Một nơi chỉ chúng ta biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakuchou cùng anh trở về nhà, đi qua con hẻm vắng người, tiếng lạo xạo của đế giày ma sát với mặt đường phá tan sự tĩnh lặng của đêm đen. Izana bước từng bước nhỏ đi bên cạnh cậu, bỗng anh nhảy ra trước mặt Kakuchou làm cậu khựng lại, đôi môi cười lên xinh đẹp và khóe mắt cong cong.

"Kaku em cõng anh đi. Chân anh mỏi quá."

Kakuchou mím môi cười, cậu giả vờ thở dài.

"Anh đang bóc lột sức lao động của em đấy, có biết không?"

Nói thế nhưng Kakuchou vẫn khụy chân xuống để Izana trèo lên lưng mình.

Trên đường đến bến tàu điện ngầm, bao người qua kẻ lại nhìn anh và cậu, Izana không sợ ánh mắt người khác, cứ ôm lấy cổ Kakuchou thì thầm vào tai cậu, tiếng thì thầm nho nhỏ êm tai, anh kể về những câu chuyện của anh, Izana không muốn ai nghe thấy những chuyện đấy, không muốn ai chen chân vào thế giới riêng của anh và cậu. Kakuchou thỉnh thoảng lại bật cười, nói vài câu như "Ừm, à, anh ngốc thật đấy."

Trước bến tàu điện ngầm có một máy chụp ảnh tự động, Izana quyết định cả hai sẽ chụp lại vài bức ảnh. Đấy là kiểu ảnh một dãy bốn bức. Bức hình thứ nhất, Kakuchou cười gượng gạo trước ống kính, Izana thì nghiêm mặt. Bức hình thứ hai, Izana tựa đầu vào vai cậu, nháy mắt giơ hai ngón tay, Kakuchou xoay đầu nhìn anh, khóe miệng kéo lên nụ cười nho nhỏ dịu dàng. Bức hình thứ ba, camera gặp trục trặc, Kakuchou đưa người lên phía trước để kiểm tra, Izana mở lớn mắt nhìn cậu. Bức hình thứ tư, Izana và cậu hôn nhau.

Tàu điện ngầm mười giờ tối đã thưa bớt khách, anh tựa đầu lên vai cậu ngủ, Kakuchou vân vê ngón tay anh, cậu đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra dãy ảnh chụp ban nãy, rồi Kakuchou bắt gặp ánh nhìn chăm chú của cô nữ sinh cấp ba ngồi ở dãy ghế đối diện. Cậu mỉm cười gật đầu chào cô làm cô đỏ mặt.

"Xin lỗi nhưng cậu có thể cho tớ mượn bút được không?" Kakuchou lên tiếng.

Cô gái lúng túng lấy bút từ cặp xách ra đưa về phía cậu.

Kakuchou nhìn Izana, cậu sợ nếu mình đứng dậy sẽ đánh thức anh, cô gái hiểu ý liền đứng dậy đi về phía cậu, mắt liếc nhìn lên dãy ảnh, cô mở lớn mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Kakuchou viết lên ảnh dòng chữ nhỏ "Somewhere Only We Know"

Khi trả lại cây bút cho cô gái, cậu thấy ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt say ngủ của anh. Kakuchou mỉm cười với cô, dùng giọng trầm ấm của mình để nói "Cảm ơn."

Tàu gần đến trạm dừng, Kakuchou lay khẽ vai Izana.

"Izana à, chúng ta đến nơi rồi."

Gọi đến lần thứ ba vẫn không thấy Izana thức dậy, Kakuchou bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu lay anh mạnh hơn, gọi lớn đến mức đứng ở cuối toa tàu vẫn nghe thấy tiếng cậu.

"Izana... Izana... dậy đi!"

Izana vẫn không tỉnh, cậu gào lớn.

"Dừng tàu lại! Cho tôi xuống!"

Mọi người vây quanh cậu xì xào, tàu vừa dừng lại, Kakuchou đã xốc anh lên vai chạy nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Izana à, có em ở đây rồi, anh sẽ không sao đâu. Izana à.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net