Chap 2: Henshin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà thờ San Marco

     Buổi tối nọ, xuất hiện một sinh vật không xác định đứng ngay trên nóc nhà thờ và đang quan sát một người phụ nữ vừa mới đỗ xe vào bãi đậu.

Vừa bước xuống xe thì người phụ nữ ấy bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ bạn mình rồi bắt đầu trả lời và nói chuyện vui vẻ mà không hề hay biết đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của cô với bạn mình thông qua điện thoại.

?1: Kẻ tiếp theo...

Nói xong thứ quái vật đó liền bay tới tấn công và giết chết người phụ nữ ấy ngay tại chỗ.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Phía Nam Nagano

Hiện đang là buổi sáng, Sakurako xuất hiện trong một quán cà phê và đang xem các thông tin xảy ra vừa qua.

Sakurako: Một quả bom chưa nổ và một con gấu sổng chuồng? Cái méo gì vậy?

Đối diện với cô ấy trong nhà hàng là Yusuke, người đang ngủ và cũng sớm thức dậy ngay sau đó.

Yusuke: *ngáp* Chói quá!

Sakurako: Tất nhiên rồi! Em ngủ 11 tiếng rồi đấy!

Yusuke: *cười* Xin lỗi nhé! Em không nghĩ mình lại mệt mỏi như thế này... À mà hôm nay thứ sáu đúng không?

Sakurako: Chính xác đấy! Hôm nay em không cần đi học đâu, chị có xin phép với giáo viên của em cho em nghỉ vì ốm rồi. Thật sự mà nói chị chẳng thích nói dối một chút nào luôn ý nhưng vì thấy em mệt rã rời sau cái chuyện hôm qua nên chị mới phải làm vậy đấy.

Yusuke: Chà, xin lỗi chị nhiều nhá! Thật là ngại quá đi! Hề hề... *cười lo lắng*

Sakurako: *thở dài*

Bụng của Yusuke bắt đầu réo lên khiến cậu phải gọi món để ăn.

Yusuke: Xin lỗi! Cho em mượn menu với.

Sakurako: Tính ra tối qua chị chẳng ngủ được một tí nào luôn á! Xem đoạn video kia! Rồi bị tấn công bởi một thứ quái dị! Rồi em còn đến và biến thân nữa! Này, em có ổn không thế? Sau những chuyện như vậy...

Yusuke: Không tệ lắm! Em vẫn chưa chết mà.

Sakurako: Em nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?! Lúc em biến thân chị còn nghĩ em mất kiểm soát đấy. Em có biết chị lo lắm không?!

Yusuke: Chị biết không, hình như em có thể chiến đấu trong hình dạng đó bất kì lúc nào em muốn. Và khi không muốn nữa, em sẽ trở lại bình thường. Nghe hay và đơn giản đúng không *cười*?

Vừa nói xong, nhân viên trong quán liền đưa menu cho hai người rồi đi làm việc tiếp.

Sakurako: Em về lại thị trấn Kuoh đi. Em đã xong chuyện ở đó rồi đúng không?

Yusuke: Em mong có thể quay lại thám hiểm. Em không thích cái cảm giác đó lắm.

Sakurako: Cảm giác gì?

Cảm giác ấy của Yusuke mang cho cậu một sự khó chịu khiến cậu có chút khó nói.

Sở Cảnh sát tỉnh Nagano

Tsurumaru nói chuyện với Kaoru về những vụ việc kì lạ vừa qua trong khi cả hai đang trên đường đi lên xe tuần tra.

Tsurumaru: Xin anh chờ một lát! Từ sau tai nạn ở khu di tích, khắp nơi xảy ra hàng loạt chuyện bí ẩn! Trẻ em thì biến mất. Cảnh sát cũng biến mất theo. Lại còn tiếng hét bí ẩn lúc nửa đêm. Nhiều chuyện như vậy tại sao cấp trên không hề có ý kiến gì?

Khi cả hai vừa bước vào thì Kaoru bắt đầu khởi động xe và lái đi.

Kaoru: Chúng ta vẫn chưa tìm thấy cơ thể của Sinh vật Không xác định Số 1 2. "Đưa ra thông tin mơ hồ sẽ chỉ gây hỗn loạn", họ nghĩ như thế đấy.

Tsurumaru: Dù vậy nhưng...

Kaoru: Đó là lí do lúc này chúng ta phải tăng cường cảnh giác. Một khi chiếc TRCS2000 hoàn thành, rất có thể chúng ta sẽ sở hữu nó trước Trung ương.

Tsurumaru: *vui mừng* Thế thì tuyệt quá!

Trên đường lái xe, Kaoru vô tình nhìn thấy Yusuke với Sakurako đang ăn uống tại một quán cà phê thì liền dừng xe lại khiến Tsurumaru có chút bất ngờ. Sau đấy, Kaoru bước xuống xe và đi đến chỗ họ rồi ra hiệu cho Yusuke ra ngoài từ phía bên kia cửa sổ kính của quán. Yusuke cũng ra hiệu lại với Kaoru chờ cậu ăn nốt bữa sáng của mình. Ăn xong, Yusuke liền ra ngoài gặp Kaoru và cả hai bắt đầu nói chuyện.

Kaoru: Nếu như tôi có sai sót thì bỏ qua cho, nhưng mà... Hôm qua, có phải cậu...

Yusuke: Phải! Em đã oánh nhau với con nhện đó.

Kaoru: *bất ngờ* Cậu chính là Sinh vật Không xác định Số 2 sao?

Yusuke: Em được gọi như thế à? Nghe kì quá!

Kaoru: Nó xảy ra như thế nào?

Yusuke: À, nếu giải thích thì... Em đã thấy ảo ảnh này ở khu di tích. Em đeo chiếc thắt lưng như đã thấy thì đột nhiên nó nhập vào cơ thể em!

Yusuke liền chỉ tay vào phần bụng mình cho Kaoru thấy và nói tiếp.

Yusuke: Quanh đây nè, rồi vang lên tiếng "Tsuu". Không, là "Fuu". Không! Giống "Zuu" hơn! Anh nghĩ sao *cười*?

Kaoru: *tức giận* Sao cậu dại dột thế?

Yusuke: ... Vì em có cảm giác mình được bảo phải đập con nhện đó.

Kaoru: *khó hiểu* Cậu được bảo?

Yusuke: Em đã thử, và cảm giác như nó phải là thế. Em có khả năng chiến đấu với hắn.

Kaoru: *lo lắng* Cậu không nghĩ thêm gì khác à? Cậu có thể giống như tên quái vật đó đấy!

Yusuke: Không, sẽ không có chuyện đó đâu. Mặc dù chỉ là em cảm thấy thế.

Kaoru: *tức giận* Cậu bị đần hả? Sao cậu có thể tự tin một cách vô lí như thế?

Yusuke: Để sao đi, Ichijou-san. Còn con nhện đó thì sao?

Kaoru: Không liên quan tới cậu.

Yusuke: Nó vẫn còn sống, đúng không?

Kaoru: Đã bảo không liên quan tới cậu! Quan trọng hơn, đi theo tôi. Cậu cần kiểm tra sức khỏe.

Kaoru nói xong liền nhanh chóng kéo Yusuke đi theo mình.

Yusuke: *bất ngờ* Không! Em vẫn chưa tắm mà!

Kaoru: Cái gì?

Tsurumaru: *xen vào* Ichijou-san, nếu không mau đến hiện trường thì Ebisawa-san sẽ nổi giận đó!

Nghe vậy, Kaoru đành phải buông tay Yusuke ra và lấy ra một tờ giấy nhỏ cùng với một cái bút để viết gì đó rồi đưa cho Yusuke.

Kaoru: Hãy mau trở về thị trấn Kuoh và đến đây.

Trên tờ giấy mà Kaoru đưa cho Yusuke có dòng chữ "Trung tâm Khám sức khỏe, Shuichi Yoshitaka". Đưa xong thì Kaoru và Tsurumaru tiếp tục đi làm việc của mình.

Nakagosho, Nagano: Nhà thờ San Marco

Hiện nơi này đang xảy ra một hiện trường thảm sát liên quan tới Sinh vật Không xác định, Ichijou đã đến nơi và gặp một cảnh sát trưởng, người đang phụ trách hiện trường này.

Kaoru: Ebisawa-san, xin lỗi vì đã đến trễ!

Aira: May mà cậu đã tới...

Kaoru: Vậy, tại sao ngài lại gọi chúng tôi vì một vụ giết người?

Aira: Nạn nhân có những vết thương lạ. Có vẻ có thứ gì đó đã cắn ở đây và để lại hai lỗ nhỏ. Vẫn chưa khám nghiệm xong nhưng có vẻ không tìm ra nguyên nhân cái chết nào khác nữa. Hơn nữa, đây là vụ thứ năm rồi!

Kaoru: *xem xét hiện trường*

Aira: Có khi nào... Cái thứ đêm qua vẫn còn sống không?

Kaoru: Số 12 không có cấu trúc miệng như con người...

Aira: Thế à? Bọn chúng... Liệu có con nào sợ ánh sáng không nhỉ?

Kaoru: Không. Bộ sao ạ?

Aira: Nghe thì khó tin, nhưng có một gã say nói rằng đã bị một con quái vật tấn công... Hắn nói con quái vật đã bỏ chạy khi mặt trời xuất hiện.

Kaoru: Không lẽ... Là Số 3?

Aira bất ngờ với lời nhận xét của Ichijou. Yusuke cũng đã đến hiện trường ngay sau đó và tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con vừa mới đi ngang qua.

Đứa trẻ: Mẹ ơi, Cha xứ sẽ không sao chứ ạ?

Người mẹ: Mẹ không biết. Cha không nói gì về việc ở bên trong hôm nay...

Đứa trẻ: Nếu Cha bị gấu tấn công thì tệ lắm đó.

Người mẹ: Ừm...

Nghe xong cuộc nói chuyện đó, Yusuke sau đấy cố gắng vào nhà thờ của mục sư. Anh thận trọng bước vào nhà thờ trống và phát hiện ra mục sư đang quan sát từ phía sau cánh cửa hé mở vài in.

Yusuke: Ngài là Cha xứ ạ?

Cha xứ: *đi ra*

Yusuke: À, con chỉ... thắc mắc liệu cha có ổn không?

Mục sư dường như đang định đi tới chỗ Yusuke thì ngay lúc tới chỗ có ánh sáng đang chiếu vào thì liền ngay lập tức lùi lại cùng với biểu cảm trông khá là đau đớn. Yusuke cảm thấy có chút kì lạ với biểu hiện đó của mục sư nhưng khi cậu nhìn lên trên cửa sổ nhà thờ thì nghĩ rằng ánh sáng từ chỗ ấy đã làm chói mắt mục sư.

Yusuke: Cha vẫn bình an thì tốt quá. Xin lỗi đã tự ý. Con đi đây ạ.

Nói xong, Yusuke liền bắt đầu lên đường ra ngoài nhà thờ. Trong lúc ra, cậu cũng có quay đầu lại để xem mục sư thế nào nhưng khi cậu đi tới cửa thì mục sư liền nói ra một ngôn ngữ kì lạ.

Cha xứ: Thật là hôi thối!

Sau đó ổng động vào chiếc khuyên tai bên phải của mình khiến nó vang lên. Cùng lúc ấy, Yusuke khi nghe thấy tiếng vang ấy liền quay lại thì không thấy mục sư đâu nữa, điều đó khiến Yusuke cảm thấy kì lạ thêm một lần nữa nhưng cậu cũng đành bỏ qua. Yusuke cứ thế đi về mà không biết rằng có một cái xác khô đang nằm sau cái bục giảng của nhà thờ.

Sakurako hiện đang nói chuyện điện thoại với người đầu dây bên kia và cô dường như đang phàn nàn về Yusuke cho người đó nghe.

Sakurako: Phải đấy, không thể tin được! Ẻm ngủ cả đêm rồi đi suốt hai tiếng liền! Làm tôi chẳng biết phải làm gì ở nhà hàng!

Khi Yusuke vừa quay lại thì Sakurako thấy vậy liền đi tới đánh Yusuke khiến cậu có chút khó hiểu. Người bên kia liền nói về vụ con gấu cho Sakurako nghe.

Sakurako: Sao cơ? Vụ con gấu hả? À ừ, nghe tệ nhỉ *cười lo lắng*? Anh có tin tức gì không, Makoto? *bất ngờ* Hả? Thật á?

Sakurako liền ra hiệu Yusuke giữ hộ chiếc điện thoại của cô để cô nghe và lấy giấy với bút ra ghi chép lại những gì Makoto dặn.

Sakurako: Khi nào? Ừ. Quận 4 ở Hakoshimizu, Nagano à? Ừ, tôi hiểu rồi. Cảm ơn nhé, tạm biệt.

Kết thúc cuộc gọi, Yusuke liền từ từ bỏ điện thoại ra để Sakurako cầm lấy và cất đi.

Sakurako: Tối nay chị sẽ về trễ nên em giúp chị kiếm chỗ nào ở tạm nhé.

Yusuke: Cái gì ạ?

Sakurako: Hôm nay là ngày viếng của Giáo sư Natsume từ đội thám hiểm. Ít nhất em nên ghé thăm ba của người bạn thuở nhỏ của mình.

Yusuke: Hiểu rồi. Tính ra đã lâu lắm rồi em vẫn chưa gặp gia đình cậu ấy. Mà em cũng đang thắc mắc một chuyện.

Sakurako: Sao?

Yusuke liền mang đồ của cả hai đi ra khỏi quán và bắt đầu tìm khách sạn nào đấy gần đây để ở tạm.

Koshibami, Nagano

Hiện đang là trời tối, Kaoru đang ở trong xe tuần tra và anh đang đi tới hỗ trợ nhóm cảnh sát đã phát hiện Sinh vật Không xác định mà không hề biết rằng Yusuke lúc này đang lái xe đi theo anh. Sinh vật Không xác định đó không ai khác chính là tên quái vật đã giết chết người phụ nữ lúc đêm hôm qua đó, hay còn được các cảnh sát gọi là Số 3. Hắn hiện đã tấn công một thành viên cảnh sát, cắn vào cổ anh ta và ném bay về phía các sĩ quan tại hiện trường trong khi họ đang bắn vào hắn ta. Kaoru đến hiện trường vài giây sau đó, cùng với Yusuke, cả hai liền đi tới chỗ nhóm cảnh sát ấy.

Kaoru: Chạy đi! Mau lên! Mau chạy đi!

Yusuke: Ichijou-san!

Kaoru: *ngăn lại* Lùi lại! Đây là việc của cảnh sát!

Yusuke: Nhưng mà, Ichijou-san...

Kaoru: Mau chạy khỏi đây đi!

Kaoru nhanh chóng dùng súng của mình bắn Số 3 nhưng tiếc là cơ thể hắn cũng như Gmun, súng đạn không thể làm gì được hắn. Yusuke liền chạy tới tấn công Số 3 và càng đánh hắn khiến cơ thể cậu liền biến đổi thành Kuuga.

Kaoru: *bất ngờ* Biến đổi rồi!

Kuuga tung rất nhiều cú đấm vào Số 3 nhưng tiếc là những đòn đánh đấy chỉ như gãi ngứa cho hắn.

Số 3: Đó là cách ngươi đấm đó hả?

Kuuga tiếp tục tấn công hắn nhưng rồi bị Số 3 tấn công lại nhiều lần khiến cậu bị Dehenshin và ngã xuống đất cùng với cơn đau đớn tới nỗi không thể di chuyển được. Khi Số 3 định lao vào giết Yusuke, Kaoru đã bắn tên quái vật đó và tạm thời khiến hắn ta mất tập trung. Trong khi Số 3 tấn công Kaoru, khiến anh bị thương, đã có thời gian để một chiếc xe tuần tra đến và buộc tên quái vật đó phải rút lui do ánh sáng đèn pha của xe. Người trong chiếc xe ấy không ai khác chính là Tsurumaru, anh chạy ra khỏi xe để giúp và cùng Yusuke mang Kaoru tới bệnh viện.

Bệnh viện Cảnh sát tỉnh Nagano

Yusuke hiện đang ngồi chờ bên ngoài phòng bệnh thì bất ngờ Kaoru ra khỏi phòng cùng với cô y tá đang cố ngăn anh lại.

Y tá: Anh không thể đâu, Ichijou-san! Anh cần phải kiểm tra chi tiết! Rất có thể đã bị gãy xương rồi đấy.

Kaoru: Tôi không sao. Nó không còn đau nữa.

Y tá: Không thể như vậy được!

Kaoru: TÔI ỔN! Tôi có nhiều thứ phải kiểm tra.

Kaoru nhanh chóng bỏ đi, Yusuke đi theo anh để nói chuyện.

Yusuke: Ichijou-san!

Kaoru: Cậu còn ở đây à?

Yusuke: Xin lỗi! Là lỗi của tôi!

Kaoru: Vậy thì đừng xen vào. Và hơn hết, cậu là dân thường.

Yusuke: Nhưng...

Kaoru ngay lập tức nắm lấy áo khoác của Yusuke và đẩy cậu vào tường.

Kaoru: Cậu nghĩ cậu có sức mạnh để chiến đấu khi cần đúng không? Nhưng đó không phải việc của cậu! Bảo vệ người dân là việc của cảnh sát. Nếu cậu không định nghiêm túc thì đừng xen vào!

Nói xong, Kaoru liền bỏ đi. Cùng lúc ấy, Yusuke đột ngột nhìn thấy Kuuga trong bộ giáp màu đỏ. Sau đó, Yusuke cũng ra ngoài bệnh viện để trở về khách sạn nơi mà cậu và Sakurako đang ở tạm. Khi vừa mới ngồi lên xe của mình thì đột nhiên có người gọi cậu.

?2: Khoan đã, chờ một chút!

Yusuke: Hử?

Người gọi cậu là một nam sinh cao trung tóc vàng mặc bộ đồng phục học viện Kuoh Private.

Yusuke: Bạn gọi mình hả?

?2: Cậu là Godai Yusuke đúng không?

Yusuke: Đúng vậy. Bộ có chuyện gì à?

?2: Chào cậu, tớ là Kiba Yuuto, thành viên trong câu lạc bộ nghiên cứu bí ẩn.

Yusuke: Ồ, thế chắc hẳn cậu cũng biết Issei nhỉ?

Yuuto: Phải, cậu ấy cũng là thành viên trong câu lạc bộ ấy. À mà cậu có thời gian không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Yusuke: Xin lỗi, tớ có việc bận rồi, để hôm khác nhá.

Yuuto: Cũng được. Mà vừa nãy trông mặt cậu khá là trầm tư, bộ cậu đang có khuất mắc gì trong lòng à?

Yusuke: Vậy à...

Yuuto: Nếu cậu có gì muốn nói thì hãy cứ nói chuyện với tớ, tớ sẵn sàng lắng nghe cái khuất mắt đó của cậu, có khi lại giúp được cậu cũng nên.

Yusuke: ... Cảm ơn, giờ tớ phải đi luôn đây. Hẹn gặp lại ở học viện!

Nói xong, Yusuke liền nổ máy đi về khách sạn. Yuuto vẫn đang đứng đó và nói.

Yuuto: "Hy vọng" này hiện vẫn đang dần phát triển.

Minami Chitose, Nagano: Khách sạn Park

Yusuke đã trở về lại khách sạn và thấy Sakurako đang ngồi chờ mình.

Sakurako: Em về trễ quá Godai-kun! Em đã làm gì vậy?

Yusuke: Em đang nghĩ về chiến binh màu đỏ.

Sakurako: Chiến binh màu đỏ?

Yusuke: Trong ảo giác em nhìn thấy, chiến binh đó có cơ thể màu đỏ. Nhưng khi em biến thân thì cơ thể lại là màu trắng. Em có cảm giác đáng lẽ phải là màu đỏ.

Sakurako: Đỏ...

Yusuke: Em nghĩ chuyện không ra gì là vì em chưa đủ kiên định...

Sakurako: Có vẻ em cũng có đôi lúc do dự ha?

Yusuke: Tất nhiên rồi. Đó là...

Hakoshimizu, Nagano: Nhà của Giáo sư Natsume

Yusuke và Sakurako đến dự đám tang, Yusuke tình nguyện đợi bên ngoài vì cậu không ăn mặc lịch sự cho sự kiện này. Trong sự kiện ấy, con gái của một trong những nhà khảo cổ đã thiệt mạng, chạy ra ngoài và khóc, vô tình đụng vào Yusuke khi anh đang đi đi lại lại trước nhà.

?3: Xin lỗi... Cậu là...

Yusuke: *mỉm cười* Lâu rồi không gặp, Mi-chan!

Mika: *nhận ra* Yuu-chan! Quả thực đúng là lâu lắm rồi.

Tuy Mika đang cố giữ cảm xúc buồn bã của mình trước Yusuke nhưng cô đã không thể làm việc.

Mika: Xin lỗi, Yuu-chan! Tớ rất vui vì được gặp lại cậu nhưng... Hiện tại tớ cần ở một mình *khóc*.

Yusuke: Khoan đã, Mi-chan...

Yusuke đã không thể ngăn Mika lại và cô ấy đã trốn vào một góc thân cây cạnh nhà cô rồi tiếp tục khóc.

Mika: *khóc* Ba ơi...

Yusuke chỉ có thể nhìn mà không biết phải làm thế nào để an ủi Mika, cũng vì thế cậu đã tự làm đau chính mình bằng cách đấm thật mạnh vào tường trong cơn tức giận vì cái sự do dự ấy của mình.

Kurita, Nagano

Hiện đang là ban đêm, trong một quầy hàng lưu động nhỏ vừa có một người say xỉn vừa rời khỏi thì Kaoru bước vào để hỏi một trong những người đàn ông ở đó.

Kaoru: Ông là Oshima Masaru ạ?

Masaru: Chuyện gì?

Kaoru: Tôi muốn nghe vụ quái vật tấn công.

Masaru: *bất ngờ* Cậu tin tôi sao? Con quái vật đó đến từ cửa sổ! Ở Nhà thờ San Marco đấy.

Theo lời kể của ông Masaru, Kaoru đến nhà thờ mà không thông báo cho cấp trên của mình và mang theo một khẩu súng trường. Lúc này, tên mục sư đang ngủ đứng ở trên trần nhà như một con dơi, bất chợt tiếng động do Kaoru tạo ra đã khiến hắn thức dậy mặc dù anh đã đi một cách thận trọng. Tên mục sư liền biến đổi mình thành Số 3 rồi lao tới tấn công Kaoru. Số 3 hạ gục Kaoru nhưng anh ta vẫn bắn, trúng một trong những băng ghế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net