Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, bọn họ lên máy bay khi trời vừa hửng sáng.

Wave nhìn thấy Up vẫn đang ngủ say không hề hay biết chuyện gì, cả người có chút lo lắng bất an.

Cậu không dám nói với Up, nếu như nói ra, chú Up của cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý trở về. Có lẽ sau này chú Up sẽ trách cậu nhưng Wave hiện tại không thể quan tâm thêm bất cứ chuyện gì nữa. Lần này nếu không phải nhờ nhà thím Dep có xe, bọn họ lại không ở quá xa thành phố, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng. Lỡ như lần sau Up đột nhiên phát bệnh, nói không chừng sẽ không được may mắn như vậy nữa.

Tới thành phố K, Kao muốn đưa Up về nhà. Wave không an tâm, cũng không rảnh lo sợ Kao nữa, nên cậu liền đi theo Pang.

Về đến nhà thu xếp ổn thỏa cho Up, Kao lại nói với bác Noun đi chuẩn bị một phòng cho Wave ở lại.

Wave sợ tới mức nhảy dựng lên, liên tục xua tay, còn chưa kịp mở miệng từ chối, Pang đã lên tiếng trước: "Không cần đâu cậu, con sẽ đưa em ấy về nhà."

Kao gật đầu nói với Wave: "Chờ chú Up của nhóc tỉnh lại hỏi ý kiến của em ấy một chút, nếu em ấy đồng ý nhóc hãy đi."

Wave khẩn trương mà đáp: "Tôi biết rồi Kao tiên sinh, đã quấy rầy ngài."

"Đừng khách khí như vậy." Kao trước nay vẫn không để tâm quá nhiều đến chuyện của Wave, nhưng nếu Up đã quan tâm đến nhóc con này như vậy, hắn cũng không thể giữ thái độ giống như lúc trước. "Có yêu cầu gì cứ nói với bác Noun, bác ấy sẽ an bài." Lại nhìn về phía Pang, "Con đón tiếp cậu ấy cho chu đáo."

Nửa năm nay, quan hệ giữa Kao và Pang cũng không hẳn là tốt, nhưng cũng coi như là người một nhà. Pang không còn cả ngày than trời trách người nữa bản thân đã kiên định hơn rất nhiều, Kao lại tự thấy trước đây mình đối với Pang quá mức nghiêm khắc, hiện tại cũng nguyện ý dìu dắt cho Pang.

Chỉ là đối với thứ bản thân mình đã từng cầu mà không được này Pang lại không quá để tâm đến. Trước kia khi vẫn chưa tìm được Up, Kao đã hỏi Pang về sau có tính toán như thế nào, Pang chỉ nói sẽ nghe theo Wave, Wave ở đâu thì Pang sẽ ở đó.

Loại người luôn theo đuôi người khác, đặt hết cả vận mệnh và tương lai của mình trên người của đối phương, là loại người mà trước nay Kao hắn vẫn luôn chán ghét nhất. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi người đang nằm trên giường kia, nhưng mà hiện tại hắn không phải cũng đã trở thành một người như thế hay sao?

Up ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại thì mọi thứ xung quanh đã đảo lộn hết cả lên. Nhìn thấy đèn trên trần nhà Up vẫn còn có chút hoài nghi, sau khi từ trên giường ngồi dậy, lại nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trong phòng ngủ, mới xác định mình đã thật sự trở lại.

Up xoa xoa thái dương có hơi đau nhức, bước xuống giường mở cửa, nhưng tình cảnh dưới lầu lại khiến Up có chút choáng váng.

Kao, Wave, Pang, Pun, còn có vợ chồng Boss, tất cả mọi người đều có mặt.

Chỉ là nhìn vẻ mặt của những người này cũng đủ thấy không khí thật sự không mấy tốt đẹp.

Fresh ngồi đối diện với tầm mắt của Up, cô là người đầu tiên nhìn thấy Up, Fresh lập tức đứng dậy hét lên: "Up!"

Kao nghe tiếng liền quay đầu lại, cau mày nói: "Mặc áo khoác vào." Up vẫn không có phản ứng, cả người vẫn còn đang ở trong một mớ cảm giác hỗn loạn. Kao tự mình đi lên lầu, vào phòng tìm áo khoác khoác lên vai của Up.

Trong lòng Up nghẹn một đống bực tức, hỏi: "Tôi đồng ý để anh mang tôi về đây?"

Kao không trả lời, Up nhịn rồi lại nhịn mới có thể khống chế bản thân không đem áo khoác ném xuống đất.

Up không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy lại chơi trò cãi nhau với Kao, đi xuống lầu, đứng giữa mọi người, sau đó nhìn thấy báo cáo bệnh án của mình nằm trên bàn. Up cầm lên lật xem, thấy sắc mặt của mọi người đều không tốt, cười nói: "Sao lại giống như tổ chức lễ truy điệu cho tôi vậy."

"Chú Up!" Wave nắm lấy vạt áo của Up, có nước mắt đọng ở khóe mi của cậu nhưng nó lại không rơi xuống.

Up dùng tay búng một cái thật mạnh lên trán của Wave: "Nhãi ranh, thật sự có thể đi giúp người ngoài lừa gạt chú đây."

Up có thể ngủ lâu như vậy, bị đưa về nhanh như vậy, không cần nghĩ cũng biết Wave có vai trò gì trong này rồi. Nhưng Up cũng không phải là thật sự nổi giận, Up biết Wave suy nghĩ điều gì, cho dù cậu thật sự muốn ngăn cản thì có thể ngăn được Kao sao?

Trán Wave đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhìn Up liên tục nói câu xin lỗi.

Pang không nhịn được nghiêng người sang nhìn, lại đưa tay nhẹ nhàng giúp cậu xoa xoa.

Up cười giễu một tiếng: "Diễn trò cho ai xem."

Pang cứng đờ, thu hồi tay lại ngồi xuống bên cạnh Wave, cúi đầu một câu cũng không nói.

Fresh nhìn thấy người này gầy tới mức chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi bay người đi, mắt đỏ hoe nói: "Up con người anh đó, nói đi là đi, một chút tin tức cũng không để lại, sao anh có thể nhẫn tâm tới như vậy chứ?"

Up xoay người nhìn cô, thở dài nói: "Tìm không thấy vẫn tốt hơn là biết anh đã chết ở bên ngoài. Thực không muốn mọi người phải buồn phiền."

Boss lo lắng nói: "Tôi đã nói với anh rồi chỉ cần phẫu thuật xong là được, sẽ không có việc gì đâu! Cái gì mà chết với không chết!"

Fresh không kiềm được bật khóc nức nở: "Boss vẫn không dám nói với em chuyện anh bị bệnh, em cũng chỉ mới biết mấy ngày trước." Cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn Kao một cái, "Anh ta không muốn anh sống, nhưng bọn em muốn anh sống. Anh đi theo tụi em đi, không cần phải ở chỗ này, ai mà biết anh ta muốn tìm anh trở về là có dụng tâm gì!"

Fresh không có cách nào chấp nhận được sự thật Up đã mất tích, sau đó Boss lại nói với cô rằng Up đã biết tất cả. Tuy rằng Boss có nói Kao vẫn luôn đi tìm Up, hắn đối với Up không phải là không có tình cảm, thế nhưng Fresh một chút cũng không tin. Thật vất vả mới tìm được Up trở về, lại nghe nói Up mắc bệnh, Fresh căn bản không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Cô nhớ lại thời điểm đó Up có bao nhiêu tuyệt vọng, nhưng người này vẫn còn đến thăm cô, lại mua đồ tặng cho bảo bảo, ở trước mặt cô lại ra vẻ chuyện gì cũng không biết.

Rõ ràng là bọn cô đã giấu diếm Up tận ba năm, Fresh càng nghĩ, nước mắt cứ tuôn xuống không ngừng.

Up không biết nên giải thích với Fresh như thế nào, Up làm vậy cũng không hẳn là vì Kao. Loại cảm giác mệt mỏi, mất hết niềm tin vào cuộc sống như thế này Up đã có từ rất lâu rồi. Nhìn lại cả đời này của Up mà xem, Up đã sống thành cái dạng gì? Căn bệnh này tới cứ coi như là trời cao muốn giúp cho Up giải thoát đi.

Up vốn dĩ đã tính toán sẽ bình bình an an mà sống hết những ngày tháng cuối đời này, thế nhưng Kao làm cách nào cũng nhất định phải đưa Up trở về cho bằng được, lại còn để cho một đống người vây quanh khuyên Up làm phẫu thuật. Lúc này nếu Up còn nói không muốn sống nữa thì giống như đang cố ra vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net