Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay lại là một buổi chiều bận rộn.

Những người đến tìm Up lại phát hiện, cô thư kí xinh đẹp nụ cười như hoa này của Up, không biết hôm nay bị làm sao rồi, đột nhiên lại trở nên lạnh lùng như bị kết một tầng băng lạnh. Đôi mắt biết cười kia dường như giấu dao trong đó, mặc kệ là ai tới muốn hỏi thăm chuyện gần đây của Up, cô đều không để tâm tới, một chút mặt mũi cũng không chừa lại cho người ta.

Thật vất vả cuối cùng cũng đến giờ tan ca.

Up hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong tay. Up xóa tất cả thư mục trên máy tính nơi lưu trữ nội dung cá nhân của mình, sau đó tắt máy tính đi, những văn kiện trên bàn làm việc đều đã được phân loại xong xuôi. Lại cầm cây bút đã làm bạn với Up thật lâu, nắp bút đã có chút hư tổn Up cũng đành miễn cưỡng đậy nắp lại, cẩn thận bỏ vào ống đựng bút.

Đi tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng này một lần sau cuối, Up thu hồi ánh mắt, đóng cửa lại.

Irin vẫn còn ngồi đó vùi đầu làm việc, Up đi ngang qua để ngón tay lên bàn làm việc của cô gõ nhè nhẹ, Irin ngẩng mặt lên, Up cười nói: "Irin tiểu thư, tan ca rồi."

Irin cố gắng duy trì cảm xúc của mình, nhẹ giọng nói: "Up tổng anh đi trước đi, em sẽ đi sau."

Up nhìn Irin, cuối cùng những lời muốn nói lại không thể nói ra.

Up sợ vừa mới mở lời, người này sẽ khóc òa lên mất.

Từ biệt một cách quá nghiêm túc cũng không hẳn là chuyện tốt.

Up xoay người rời đi, Irin nhìn theo bóng lưng của Up, có lẽ những người khác hoàn toàn không chú ý, cô cúi đầu, từng giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống.

Up xuống lầu, người Up sắp xếp đã chờ sẵn. Hai người đó nhìn thấy Up vội chào hỏi, chờ Up lái xe đi, bọn họ cũng lái xe theo sát phía sau.

Trên đường Up nhận được điện thoại của Astoria, Up có chút ngoài ý muốn, nhưng Astoria lại vừa nghe thấy giọng Up đã cười không ngừng, lời cũng nói không rõ ràng.

Up cũng không thúc giục cô, chờ Astoria bình tĩnh hơn mới mở miệng: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

"Anh vẫn chưa nghe gì sao?" Astoria có vẻ hưng phấn tột độ, "Cái tên cháu ngoại trai của Kao đó đúng thật là không khiến em phải thất vọng."

Up sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Astoria lại tiếp tục cười, qua một lúc lâu mới ngắt quãng từng câu mà nói rõ mọi việc với Up.

Trước đó Pang có tới tìm cô, hỏi cô về chuyện John đã hại chết cha mẹ của hắn. Cô thấy Up cũng đã nói rồi, nên cũng không hề giấu diếm nữa, đem toàn bộ câu chuyện kể hết một lần. Bao gồm cả chuyện Wave tới tìm cô nói những lời không thể ngu ngốc hơn như, cậu muốn tự mình giải quyết hết tất cả mọi chuyện, không để cho Pang biết, càng không được để ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hắn và Teay.

Lúc ấy Pang nghe xong sắc mặt âm trầm đi rất nhiều, Astoria cũng không để ý lắm, nào ngờ hôm nay lại nhận được tin nói Pang nổ súng đả thương Teay, bản thân hắn cũng bị thương, hai người đã được đưa vào bệnh viện.

"Up anh có biết không, Teay bị điên rồi, Pang không đánh chết nó, là tự nó lấy súng dí vào đầu mình bắn một phát. Nếu không phải người bên cạnh hành động nhanh nhẹn, phát súng đó đã trúng rồi." Astoria lại "sặc" một tiếng, "Quả thật không thể nhìn ra nha, đứa em trai này của em cũng là một kẻ si tình."

Up lại không thấy vui mừng khi người ta gặp họa, trầm mặc một chút mới hỏi: "Bị thương có nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, viên đạn kia trúng vào tay của Teay, Pang cũng chỉ bị thương ngoài da, nằm viện vài ngày sẽ khỏe lại thôi."

"Anh biết rồi, chuyện của Wave em nhớ giữ bí mật."

Astoria nhìn thấy bọn họ chó cắn lẫn nhau thì rất là vui vẻ, lại nghe ngữ khí của Up bình tĩnh như vậy cô còn cảm thấy có chút khó hiểu.

Up cũng không giải thích nhiều. Mặc kệ Pang làm cái gì, những thương tổn Wave đã chịu không có cách nào thay đổi, hơn nữa thằng nhóc đó không biết khi nghe được tin Pang gặp chuyện sẽ cảm thấy hả giận, hay là lại vì Pang mà lo lắng nữa.

So với Up thì Wave đúng là còn ngu xuẩn hết thuốc chưa hơn, nếu không Up cũng sẽ không nghĩ tới việc đưa cậu rời đi.

Đột nhiên Astoria không cười nữa, lười biếng nói: "Up, nói trước vẫn tốt hơn, nếu sau này Teay và Pang có ở bên nhau, em cũng sẽ không nể mặt của Dechaphatthanakun đâu đó."

Hiện tại Astoria vẫn chưa thể hoàn toàn nắm quyền. John chết, Teay lại là đứa con trai duy nhất, đương nhiên những lão già trong gia tộc sẽ vì bảo vệ cho cậu ta mà ra mặt, không thừa nhận một đứa bức chết ba ruột đại nghịch bất đạo không bằng súc sinh như cô.

Nhưng mà Astoria chỉ cần thêm một ít thời gian nữa thôi, cô sẽ để cho bọn họ biết, cô còn có thể súc sinh tới mức độ nào nữa.

Up nhàn nhạt nói: "Tùy em, em muốn như thế nào cũng được, Kao sẽ không quản những việc này, em chỉ cần khiến cho công ty hái ra tiền là được."

Astoria như bừng tỉnh lại: "Nói cũng đúng."

Hai người lại nói thêm vài ba câu, sau khi Astoria tắt máy Up lại cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu quen biết Astoria sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, hai người nói không chừng có thể trở thành bạn thân. Up quả thực rất thưởng thức tính cách của Astoria, đây cũng là lí do Up không hề đặt sự chú ý lên người Teay, mà lại muốn nâng đỡ Astoria lên, còn Teay đời này cậu ta cũng đừng mơ quá nhiều.

Tới nơi, một đám người quen thuộc đứng chờ ở cổng, khi xe dừng lại, Up phát hiện bác Noun đã nhận được tin tức nên chờ sẵn ở cửa. Up vừa xuống xe, bác Noun liền bước tới chào đón, ông không giấu được sự kích động trong lòng: "Cậu Up về rồi!"

Up mỉm cười: "Cháu trở về lấy ít đồ."

Gương mặt bác Noun lộ ra chút nghi hoặc.

Up giải thích nói: "Cháu đem ít đồ còn sót lại mang đi, sau này sẽ không trở lại nữa."

"Tại sao vậy... không phải Samon thiếu gia đã..." Samon đã về nhà, bác Noun vẫn luôn cho rằng Kao và Up đã hòa giải. Tại sao bây giờ nghe trong lời của Up lại có ý giống như muốn hai người hoàn toàn chia xa vậy?

Up phỏng đoán có lẽ là bác Noun đã hiểu lầm. Simmesr vốn dĩ ở nước A, Kao mang Samon trở về cũng không có gì kì lạ, lại nói hai người đó nhẫn cũng đã đeo, bước tiếp theo cũng nên gặp mặt người lớn rồi.

Up không nói lời nào, bác Noun cũng không hỏi thêm nữa, không nhịn được mà thở dài một hơi. Ông nhìn Kao lớn lên, chung quy vẫn cảm thấy Kao đối với Up không hẳn là vô tình, cũng đã âm thầm đề cập chuyện này nhiều lần, nhưng Kao chưa bao giờ trả lời nghiêm túc. Nghĩ đến, có lẽ là ông đã thật sự đoán sai rồi.

Trong lòng bác Noun rất thất vọng, cũng chỉ còn cách đi vào trong với Up, hai người kia cũng đi theo sau bọn họ. Vào phòng khách, đầu tiên ánh mắt của Up rơi vào bức tranh treo tường ở đầu cầu thang, sau đó nói với hai người phía sau: "Các cậu tháo cái này xuống đi."

Hai người nọ nghe lời bước qua, bác Noun kinh hoảng nói: "Cậu Up!"

Up nhìn bức tranh đó, lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt, lúc này mới cười nói: "Trước kia cháu vẫn luôn cho rằng mình có thể thấu hiểu bản thân, có thể tự tại, có thể tùy ý mà vứt bỏ. Nhưng dù vô tình hay cố ý vẫn luôn mang theo nhiều thứ đặt vào đây, còn vội vã tưởng rằng mình đã là chủ nhân của nơi này." Up dừng một chút lại nói, "Kao chán ghét cháu cũng không phải không có lý."

"Thiếu gia... Thiếu gia không có nghĩ như vậy." bác Noun mở miệng, nhưng lại cảm thấy mình không đủ tự tin.

Up nhìn ông lão đầu tóc hoa râm trước mặt, thầm nghĩ nếu ông ấy biết chuyện ba năm trước đây Kao muốn gϊếŧ Up, không biết sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây nữa. Đương nhiên là Up sẽ tuyệt đối không nói ra, chuyện này đến nay Up không cảm thấy Kao làm sai, Up không muốn trước mặt mọi người giả vờ làm thánh nhân, lôi kéo tất cả những người bên cạnh cùng nhau chỉ trích Kao.

Mọi việc đều có nhân mới có quả, chính bản thân Up cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

Nói đến cũng thật khó tưởng tượng, Up cùng với Kao vậy mà có thể an ổn nằm trên cùng một chiếc giường bình yên sống qua ba năm. Theo lý mà nói, loại người như bọn họ, cho dù là ngủ cũng nên mặc áo chống đạn, giắt dao găm trên đùi, giấu súng dưới gối mới đúng lẽ.

Up nghĩ tới hình ảnh kia, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy xót xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net