C2.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đầu tháng Ba, thời tiết dường như đã bớt rét hơn. Sau giờ học, tôi nán lại trong phòng học và ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Dường như đã rất lâu tôi chưa làm chuyện này. Tầm nhìn từ trên cao khiến một người như tôi cảm thấy an tâm. Một thế giới không thể nào chạm đến, vậy nên tôi cũng không nảy sinh hy vọng.

Rồi, Mikiya lặng lẽ bước vào căn phòng đang chìm trong ánh hoàng hôn hệt như cậu ta vẫn hay làm lúc trước. Shiki từng rất thích việc trò chuyện cùng cậu ta trong khung cảnh như lúc này. Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ ghét việc đó.

"Tớ chưa từng nghĩ là sẽ lại được cậu mời đến trò chuyện sau khi tan học." Mikiya mở lời. "Cậu đã thôi không tránh mặt tớ rồi sao?"

"Vì tôi không thể để mọi chuyện tiếp diễn như bây giờ được nữa nên mới gọi cậu ra."

Cậu ta khẽ nhíu mày bối rối. Mặc dù Shiki đang nỗ lực hết mình để giành quyền kiểm soát, tôi nghĩ mình vẫn có thể cầm cự được đủ lâu để có thể nói ra những điều cần nói.

"Cậu đã từng nói rằng tôi không phải tên sát nhân," Ánh hoàng hôn gay gắt khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt Mikiya, tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự thất vọng của cậu ta khi biết tôi muốn đề cập đến chuyện đó. "Thật đáng tiếc, tôi chính là kẻ đó. Cậu đã có mặt tại hiện trường, tại sao lại không nói gì với phía cảnh sát?"

"Bởi vì tớ chẳng có gì để nói, cậu không làm gì cả, đúng chứ?"

"Ngay cả khi tôi thừa nhận tội ác của mình trước mặt cậu sao?"

Cậu ta khẽ gật đầu. "Ừ, mà chẳng phải, chính cậu đã khuyên tớ đừng tin toàn bộ những gì cậu nói ra hay sao. Cậu không phải loại người có thể gây ra chuyện đó, tớ chắc chắn."

"CẬU CHẮC CHẮN CÁI GÌ CHỨ? CẬU BIẾT GÌ VỀ TÔI? ĐIỀU GÌ Ở TÔI KHIẾN CẬU CÓ THỂ TIN TƯỞNG ĐƯỢC???" Tôi bất chợt nổi khùng với cậu ta. Nhưng đáp lại, Mikiya chỉ mỉm cười khờ khạo.

"Tớ cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là vì, tớ thích cậu, vậy nên, tớ muốn tiếp tục tin tưởng cậu."

Một đòn chí mạng. Một câu nói tưởng chừng như vô hại với cậu ấy lại là tất cả đối với những người như tôi: sự hạnh phúc nhưng cũng là sự tan vỡ. Con người vô tư này đã mang lại cho tôi ảo mộng về một thế giới tốt đẹp, một nơi mà ta có thể sống cùng với một ai đó, một nơi không dành cho tôi. Bởi vì tôi hiểu rằng, mỗi khi tôi trở nên thân thiết với ai, Shiki sẽ lộ diện và giết chết người đó, vì phủ định là lý do mà Shiki tồn tại. Và, vì Shiki không thể sống mà thiếu sự chấp nhận, vậy nên, Shiki mới tồn tại. Vì trước nay tôi luôn luôn cô độc, tôi mới có thể chung sống được với điều nghịch lý đó. Giờ đây, khi đã biết về một thế giới tốt đẹp kia, tôi càng khát khao nó bao nhiêu thì tôi lại càng nhận ra nó thật xa vời mình bấy nhiêu. Nó làm tôi đau đớn, nó làm tôi căm ghét. Lần đâu tiên, tôi thực sự cảm thấy căm hận Mikiya từ tận sâu thẳm trái tim mình.

Và cậu ta chỉ cười như chẳng có xảy ra cả.

Tôi không thể ở lại đây thêm một chút nào nữa. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ta, Mikiya sẽ hủy hoại tôi.

"Cậu là kẻ ngu ngốc."

"Uhm, tớ đã nghe nhiều rồi."

Ánh hoàng hôn sắp tắt, tôi quyết định ra về. Trước khi bước ra khỏi lớp học, tôi không quay đầu mà chỉ hỏi vọng lại.

"Tối nay có đến nữa không, Kokutou?"

"Ơ... ừm, cậu hỏi vậy là sao?" Mikiya tỏ vẻ ngỡ ngàng. Hẳn là tên ngốc này chẳng hề biết rằng mình đã bị phát hiện. Cậu ta cố lờ đi nhưng tôi không cho phép.

"TRẢ LỜI TÔI MAU, CHẾT TIỆT!"

"Tớ không rõ ý cậu là gì nhưng tớ sẽ qua nếu cảm thấy cần thiết."

Sau khi nghe câu trả lời đó, tôi không nói gì và về thẳng nhà. Chân trời đỏ rực giờ trở nên vần vũ với những đám mây xám đục, tiếng sấm chốc chốc lại từ xa vọng lại.

Đêm nay, trời sẽ đổ mưa lớn đây.

Tôi rời nhà cũng là lúc trời đổ mưa nặng hạt, quả là tuyệt vời cho công việc của tôi đêm nay. Dọc con đường lát đá đã trở nên quen thuộc với tôi, tiếng mưa rơi trên những cành lá trúc, trên chiếc ô tôi đang nắm chặt trong tay hay trên những phiến đá bóng loáng hòa âm lại với nhau tạo nên một bản giao hưởng hỗn độn và ồn ã. Trời mưa cộng với tiết trời buốt giá vẫn còn sót lại trong những ngày đầu tháng ba khiến cái lạnh được tăng thêm gấp bội phần. Ngồi dưới những cành lá trúc bị mưa rơi ướt đẫm, tôi chăm chú nhìn về phía dinh thự nhà Ryougi ở phía xa trong khi cố gắng giữ chặt lấy chiếc ô dù cho bàn tay đã bị tê cứng đến đỏ bừng.

Tôi chợt thở dài thườn thượt. Rõ ràng, tôi không thể duy trì việc này mãi được. Thứ nhất, trông tôi không khác gì một tên bám đuôi biến thái cả. Thứ hai, việc này ảnh hưởng rất lớn đến chuyện học tập của tôi trên lớp khi mà tôi không ngủ được đủ giấc. Có lẽ, tôi sẽ tiếp tục công việc này thêm một tuần nữa, mong là đến lúc ấy, hung thủ thực sự cũng sẽ bị tóm.

Trời mưa cùng cái lạnh khiến cho ngay cả một người dần quen với việc ngồi ngoài rừng hàng đêm như tôi cũng thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Tôi lại thở dài chán nản. Tuy nhiên, thứ khiến tâm trạng của tôi trở nên u ám như lúc này không phải là cơn mưa kia mà chính là cuộc trò chuyện ngắn ngủi chiều nay với Shiki. "Điều gì ở tôi khiến cho cậu có thể tin tưởng được chứ?" Cậu ấy đã nói vậy. Điều đó có nghĩa là Shiki nghĩ rằng tôi không thực lòng tin tưởng cậu ấy. Vậy thì, toàn bộ những gì tôi đang làm hóa ra đều trở nên vô nghĩa hết sao? Khi ấy, trông Shiki rất mỏng manh và đau khổ tựa như sắp òa khóc lên thành tiếng vậy.

Trời vẫn mưa không ngớt. Những giọt mưa rơi xuống gợn nên những đợt sóng lăn tăn trong những vũng nước nhỏ. Chợt, giữa không gian huyên náo ấy, những tiếng chân người đạp lên những chiếc lá trúc khô vang lên từ phía sau lưng tôi một cách ngắt quãng. Và rồi, khi tôi quay đầu lại, trước mắt tôi là một bóng hình quen thuộc đang bước đi trong bộ Kimono đỏ thẫm, không ai khác, đó chính là cậu ấy.

Cậu ấy hẳn là đã ở ngoài trời được một lúc lâu rồi. Cậu ấy ướt nhẹp suốt từ đầu đến chân. Mái tóc ngắn dính sát lấy khuôn mặt khiến tôi không thể nhìn thấy nổi đôi mắt của cậu ấy.

"Shiki!" Tôi vội vàng chạy đến chỗ cậu. Bộ Kimono sung nước bám chặt lấy làn da lạnh ngắt của Shiki. Tôi dùng một tay đễ giữ ô che cho cả hai chúng tôi đồng thời dùng tay còn lại lục lọi tìm một cái khan bông ở trong ba lô.

"Đây, cậu cố gắng thấm bớt nước mưa trên người đi." Tôi chìa cái khăn ra và tiếp tục. "Cậu làm cái quái gì ở ngoài này khi nhà cậu ở ngay kia chứ?"

Cậu ấy không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay mà tôi đang chìa ra rồi khẽ nhếch môi lên mỉm cười. Đột nhiên, một ánh chớp lóe lên....

XOẠT

"Cái..." Tôi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi bỗng cảm thấy tay mình ấm lên một cách lạ thường và bất giác lùi lại một bước. Thứ ấm áp màu đỏ tươi trên tay tôi bắt đầu trườn qua cổ tay tôi rồi tách làm đôi trước khi nhỏ xuống đất.

Tay tôi?

Một vết cắt ư?

Tại sao chứ?

Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn đến như vậy, nó khủng khiếp đến mức khiến đầu óc tôi trở nên tê dại, khiến tôi không thể nào thét lên nổi.

Cậu ấy tiến một bước, tôi lại lùi lại một bước. Tâm trí tôi vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên, và tôi bắt đầu quay đầu chạy trốn.

Nhưng thật đáng tiếc, tôi không đủ nhanh.

Dù tôi đã chạy hết sức, cậu ấy vẫn còn nhanh hơn tôi rất rất nhiều. Một âm thanh lạnh lẽo nữa lại vang lên, lần này là chân của tôi.

Máu từ vết chém đó tuôn ra xối xả hòa lẫn với nước mưa và bùn đất. Tôi bước thêm vài bước loạng choạng rồi đổ nhào và đập mạnh lưng xuống mặt đá khiến tôi khẽ kêu lên đau đớn.

Cậu ấy tiến tới, ngồi trên người tôi và chĩa mũi dao sắc nhọn lên cổ họng tôi không một chút do dự.

Bình tĩnh, giờ không phải lúc để mình trở nên hoảng loạn. Tôi tự nhủ.

Trước mắt tôi lúc này, ngoài bầu trời đêm u ám, còn có khuôn mặt của Shiki với đôi mắt trống rỗng, vô hồn và thẳm sâu tựa địa ngục.

Tôi có thể cảm nhận được của mũi dao đang chạm vào cổ họng tôi, lạnh lẽo tựa làn da của Shiki lúc này. Khuôn mặt của Shiki ướt đẫm như đang khóc, khuôn mặt vô cảm khiến cho người ta vừa thấy sợ hãi nhưng cũng vừa thấy thương cảm.

"Nói đi Kokutou, gì cũng được." Shiki cất tiếng. Những lời trăn trối của tôi, cậu ấy muốn nghe nó. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Shiki và nói với một giọng run rẩy.

"Tớ không muốn chết."

Có lẽ, đây không phải những gì mà tôi muốn nói với Shiki mà là với cái chết đang cận kề.

Shiki chợt mỉm cười.

"Nhưng tôi lại muốn giết cậu."

Một nụ cười rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net