Chương 7: hoàn toàn sụp đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chịiii..." Cô bé nhỏ thỏ thẻ gọi cái người nắm chặt tay cô đi ở đằng trước. Bàn tay cô bị nắm chặt đến nỗi nhói đau, nhưng cái người đằng trước kia vẫn thẳng tắp bước về phía trước mặc cho cô có kêu gọi gì đi chăng nữa. Mái tóc sóng dài thướt tha trong làn gió, những lọn tóc nhỏ bồng bềnh khiêu gợi trên má em, hơi ngứa ngứa. Giống như cách chị ấy luôn làm với mọi người vậy. Không quá nhiệt tình nhưng cũng không quá lạnh lùng, chỉ đơn giản tùy theo tâm trạng, khi ấm áp khi dửng dưng. Nhưng đáng chết, chính cái điều ấy lại là điểm khiêu khích cảm xúc của bất kỳ ai nhất, ham muốn chiếm trọn lấy tất cả, chỉ muốn cất giữ là của bản thân.

Ningning không muốn tiếp tục cứ như vậy, nhìn những bước chân cứ lao về phía trước của cả hai, cô không biết điểm đến của họ là nơi nào, cô nhận ra cô không muốn tiếp tục như vậy.

Đứng phắt lại.

Karina theo đà đi ở phía trước bị đứng giật lại, giật nảy mình theo phản xạ quay lại nhìn. Chỉ thấy Ningning mặt đỏ bừng, hơi thở vộI vàng đứng lại nhìn thẳng về phía cô. Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng đầy cương quyết của cô bé, Karina ngây ra.

"Sao thế?" Karina vội tiến đến bên em hỏi han. "Là bởi vì chị đi nhanh quá sao? Có khó chịu ở chỗ nào không?" Karina lo lắng em gặp chuyện, bàn tay hơi lạnh của chị áp lên má em đo nhiệt độ cơ thể em.

Lần này đến lượt Ningning giật mình. Hơi lạnh từ bàn tay chị truyền từ má khiên cô bé cũng tỉnh táo lại mấy phần. Nhìn chị Karina nhỏ giọng quan tâm trước mặt, ánh mắt của chị lo lắng, bàn tay mát chà xát bên má mình, Ningning chợt không biết nên làm sao.

"Em hết khát rồi, chúng ta đi về đi." Ningning chĩa ánh mắt đi xuống, tránh ánh mắt đầy quan tâm của chị.

Bàn tay mát đang xoa xoa khuôn mặt em chợt khựng, sau đó lại lướt lên trên chuyển sang xoa đầu cô. Không gian như ngừng lại, cả hai ai cũng không nói thêm điều gì, không một chuyển động.

Cuối cùng Karina vẫn là người đánh vỡ sự lặng thinh này.

"Nước dưa hấu em yêu thích nhất cũng không muốn nữa sao?" Karina nói rất nhỏ, nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu như không có sự lặng im trước đó có lẽ Ningning cũng chẳng hề nghe thấy được. Và cũng có lẽ cô cũng không phát hiện bản thân đang lo lắng khi hỏi ra điều này.

Vào một mùa hè của những năm tháng ấy, một cô bé đầy ngây ngô và trân thành níu chặt lấy cánh tay chị vòi vĩnh ly nước dưa hấu mát lạnh ven đường, rồi còn tuyên bố rằng đồ uống này là chân ái trong lòng, mãi mãi yêu thích không món nào thay đổi được vị trí đứng đầu của nó trong lòng.

Sự yêu thích ấy có còn không?

Vị trí ấy vẫn còn ở đó chứ?

Nghe âm thanh có chút run rẩy ấy của Karina, Ningning ngạc nhiên ngẩng lên nhìn chị. Đối diện với đôi mắt đầy ưu thương của Karina, câu trả lời như nghẹn lại trong cổ họng không sao nói lên lời.

Lảnh tránh ánh mắt chị, Ningning trả lời thật khẽ, "Cũng đã 5 năm rồi mà chị, chúng ta ai rồi cũng không thay đổi được thời gian..." cũng không thể không thay đổi chính mình.

Những lời phía sau Ningning không nói, có đôi khi chỉ cần nói một nửa, hiện thực phía sau quá tàn nhẫn để vạch trần.

Sau đó tiếp tục lại là sự trầm lặng dài lâu.

Sự trầm lặng như một áp suất vô hình bóp ngạt cả hai.

Một lần nữa Karina lại là người đánh vỡ bầu không khí khó thở này,

"Chị không thích dưa hấu, cũng không thích nước dưa hấu. Không thích ăn dâu tây, cũng không thích ăn bánh kem, không phải túyt người hảo ngọt. Nhưng bất cứ bài báo hay tin tức nào cũng đều nhận định rằng những điều ấy là sở thích của chị."

Ningning ngước mắt nhìn chị, miệng hé mở như muốn phản bác nhưng đầu cô trống rỗng nói không nên lời sao. Cuối cùng chỉ biết bặm môi mắt dưng dưng nhìn chị.

"Chị cũng không biết chính mình bắt đầu từ lúc nào đã có những thói quen sử dụng những món đồ ấy. Và số lần sử dụng nó lặp đi lặp lại rất nhiều lần đến nỗi đều có thể nhìn ra như một sở thích cá nhân."

"Vậy là chị không thích đúng không?"

Không thích còn dùng, đáng ghét! Ningning mắng to trong lòng rồi nghẹn ngào nói. Đôi mắt to tròn ngập nước mắt như muốn vỡ oà.

"Thích là như thế nào?"

Cho dù đã khóc đến nơi nhưng nghe thấy câu hỏi này Ningning giật mình ngẩng phắt đầu nhìn chị. Chị trả lời với giọng nói như cất chứa bao nỗi trống trải và mê man, thật sự như chính chị đúng là không hiểu được.

Lừa! Làm sao mà chị không hiểu điều đó chứ. Yêu, ghét, giận, hờn là vốn có của mỗi người, sao có thể không biết sự cơ bản ấy được. Kỹ thuật diễn xuất của chị sau 5 năm đã đỉnh như thật?

Tất cả mọi người đều tiến lên phía trước, chỉ có mình cô thay vì chạy là bước chân chậm chạp? Không phải chứ?

Điều này hoàn toàn ngạc nhiên đến mức Ningning quên cả khóc. Cô chỉ biết há hốc miệng trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Karina ở đối diện.

"Chị...chị..." Há miệng không nói nên lời.

"Đồ tàn nhẫn!" Cuối cùng Ningning thật không biểt tả gì khác ngoài điều này.

Lần này người giật mình là Karina. Ấp ủ cảm xúc muốn giãi bày cho đối phương hiểu nhưng nhận lại được là bị mắng lại? Cô tàn nhẫn cái gì? Cô đã điều làm gì sao?

"Em... Em đang mắng chị đấy à?" Karina híp mắt hỏi.

"Chị... Chị ấy..." Ningning hoang mang đáp lộn xộn, "nếu chị không thích thì chị nói ra đi, chị còn dùng? Mắc gì chị dùng? Mắc gì làm người ta hiểu lầm? Chị quá đáng, chị tàn nhẫn." Càng nói càng trôi chảy như muốn trút hết sự cất chứa bao lâu nay mới được giải toả.

"Sự không thích của chị còn không tàn nhẫn bằng việc chị khiến cho người khác hiểu lầm rằng chị thích đâu. Em không khát nữa, em cũng không còn thích nước dưa hấu, em không muốn uống, chị muốn uống vậy chị đi một mình đi."

Ningning gắt gỏng nói hết một hơi, cũng mặc kệ biểu cảm sững sờ của Karina, vung tay vùng vằng bỏ về. Để lại một mình Karina hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, một bụng đầy khó hiểu và đứng hình tại chỗ ở đấy.

Ningning thật sự rất tức giận, tức giận vì chính miệng Karina thừa nhận không thích nước dưa hấu, không thích còn uống? Biết cô thích nước dưa hấu mà chị ấy vẫn nói không thích, khác nào như nói thẳng chị ấy chưa bao giờ thích cô. Không thích cô còn phải kiên nhẫn với cô, không thích còn phải chăm sóc cho cô, không thích cô còn phải chiều theo mọi yêu cầu của cô. Và cuối cùng, không thích cô còn phải giả vờ như rất vui vẻ bên cạnh cô. Bây giờ còn tự mình thừa nhận. Quá đáng! Không nói không phải tốt hơn sao? Cô đã cố gắng để chấm hết mọi chuyện và không hề làm phiền chị ấy mà. Cô đã cố không ỷ lại vào chị ấy. Cố gắng không suốt ngày xuất hiện trước mắt chị. Cố gắng như chẳng còn liên quan đến nhau. Nhưng tại sao còn cố tình nói ra. Những giọt nước mắt vỡ oà mà rơi xuống đất, cô bước thật nhanh, nhanh hơn nữa và cuối cùng là bỏ chạy.

Sự sụp đổ luôn bắt đầu từ những vết rạn. Những vết rạn lan toả và rồi chẳng chịu nổi dù chỉ là một cú chạm nhẹ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net