10 : Thú nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó em chẳng nhớ gì hết, em chỉ nhớ là Karina khóc nhiều lắm. Lúc em tỉnh dậy cũng đã cảm nhận được hơi ấm từ lò sưởi, vậy là em còn sống.

- Karina..

Em yếu ớt gọi, khi thấy ai đó mở cửa đi vào. Có chút nóng lòng, em muốn gặp Yu Jimin của em quá. Đôi mắt em nhìn về phía cửa, thân người không phải là Karina mà là một thân nam. Em chán ghét quay lưng, vờ ngủ.

- Này? Em là đang thái độ với anh á hả?

Louis thở dài, ngồi xuống ghế bên cạnh giường.

- Em rõ ràng tin là Karina không phải là người vậy mà, sao còn xa cách cô ấy làm gì?

Winter như bị nói trúng tim đen, dần mở mắt nhưng không định quay người lại. Từ trước đến nay, Winter chưa hề trách Karina chuyện ngày hôm đó, chỉ là sợ Karina bên mình sẽ không hạnh phúc nên từ từ rời đi

- Hôm đó...

...

- Nói thật đi, em thích Winter chứ gì?

Karina gương mặt lạnh lùng, khoanh tay trước ngực

- Không?.. tôi yêu em ấy.

...

- Là vậy đấy, anh thú thật nhé. Anh đã yêu Karina đấy, nhưng mà...

Winter nhịp tim bấn loạn, cố giữ tư thế nằm yên để không bị phát hiện. Nhưng tâm can rối ren, muốn lập tức nói ra hết những gì mình nghĩ, cô không có thói quen giấu đi suy nghĩ của mình.

- Em biết không, hôm mà chúng ta.. Anh, em và Karina gặp nhau ở sau vườn, anh đã sớm nhận ra tình cảm của Karina dành cho em rồi. Chả lẽ không nhận ra?

Nhận ra chứ, nhưng đôi lúc hành xử của chị ấy khiến Winter không thể bước đến. Những giây phút chị ấy phũ em đến tàn nhẫn, quả thật em không cam lòng.

Nhưng không vì thế mà em bỏ rơi chị ấy, em vẫn âm thầm yêu chị ấy. Theo cách của em...

- Anh nói vậy, không phải muốn giành Karina với em. Anh từ bỏ lâu rồi, anh chỉ mong em ngoảnh lại nhìn Karina thêm lần nữa, để thấy cô ấy vật vã vì em thế nào..

Nói hết tâm sự, Louis rời đi. Khi vừa giang tay chạm vào tay nắm cửa, Winter bổng lên tiếng.

- Cảm ơn anh, vì đã.. yêu thương Karina, và cả em nữa.

- Ừm..

Louis nhẹ nhàng rời đi, cũng chẳng biết sao nữa. Chỉ là, buông bỏ một người chưa bao giờ dễ. Nhưng tình yêu của hai em ấy còn mãnh liệt hơn mà.. so với say nắng nhất thời của anh thì có là gì đâu chứ?

Winter ngồi dậy, kéo cả ống truyền nước biển theo.

- Chóng mặt thế.. hmm..

Mở cửa ra định xuống nhà, nhưng bị choáng và ngã, may mà có người đỡ kịp

- A.. tôi cảm ơn

Khi ngước nhìn thì thấy Karina, em liền lộ hết thảy lo lắng mình cất giấu

- Karina à.. chị có đau ở đâu không? Em xin lỗi, em không bảo vệ được chị mà còn phiền đến chị..

Karina ôm lấy Winter, nhẹ nhàng

- Chị yêu em, đừng rời xa chị nữa? Được không?

Winter rụt rè đưa cánh tay lên xoa lưng chị, chị ấy nói yêu em rồi. Nhưng.. nếu chị ấy biết em là Kim Minjeong, chị ấy liệu sẽ còn yêu em không? Hay người chị ấy yêu là Winter?

- Em.. em..

Karina dùng hai tay, áp vào má Winter.

- Em còn yêu chị không?

Nước mắt Winter lăn dài trên bàn tay chị, em òa lên như một đứa trẻ

- Em yêu chị, nhiều lắm..

Karina không kiềm được hạnh phúc ôm em vào lòng..

__

Karina đang chuẩn bị bữa sáng dưới lầu, cô gom góp tất cả tình yêu bỏ vào món cháo thịt băm, từ bé đến lớn không giỏi chuyện bếp nút. Nên cũng không biết có vừa miệng em không nữa..

- Karina à~

- Ưm~? Winter à~

Winter ôm chị từ phía sau, cảm động không nói nên lời, Karina kéo tay em ra ghế để bản thân làm nốt việc.

- Này bỏng bây giờ, em mau ra ghế ngồi nhanh nên

- Dạ~ em đợi ạ

Nấu xong, Karina múc ra bát đem đến cho Winter.

- Em ăn thử đi..

- Khụ..

- Sao.. Sao đấy, để chị đi lấy nước ép cho em.

Karina vội lấy nước cho Winter, thấy lạ liền lấy lại bát cháo không cho ăn nữa.

- Ấy? Chị làm gì thế người ta đang ăn..

Giật lại muỗng, Karina tự nếm thử. Liền đứng hình, một vị mặt sộc thẳng lên não như có thể làm tê liệt mọi giác quan, đầu lưỡi nhanh chóng bị vị mặt làm cho rát đều.

- Khụ.. Khụ.. nước.. nước

- Nước? Nước đây ạ

Karina uống liền ba ly nước ép, mới giảm độ mặn của nó. Liền thấy có lỗi ôm lấy em.

- Winter à.. em chịu đựng giỏi thật..

- C-Cũng thường thôi

Thế là Winter sắn tay vào bếp, làm cháo cho cả hai.

- Woa~~ như được cứu rỗi, vợ yêu của chị đúng là giỏi nhất

- V-Vợ ạ..

Winter đỏ mặt, cười tủm tỉm bị Ba bắt trọn mọi khoảnh khắc khi vừa trở về.

- Cháo Winter nấu ngon đến vậy luôn sao?

Mụ dì ghẻ đi phía sau, sợ hãi khi thấy Winter vẫn còn sống. Karina nhìn bà ta một cách cay nghiệt

- Ồ? Bà hẳn đã có một đêm rất tuyệt, thưa dì?

- À.. cảm ơn con, Winter à~ mẹ đói quá cho mẹ ăn cùng với nhé?

Bà ta cầm bát, bước vào nồi múc mặc dù Winter ra sức cản.

- Dì ơi, dì múc nồi bên phải ấy ạ. Nồi nắp màu xanh dương ấy

Bà ta liền vụt liên suy nghĩ :

"Mày trả thù tao đấy à? Mày đã bỏ độc vào đấy chứ gì? Tao không ngu như mày đâu, nhóc ạ"

Thế là bà ta múc nồi bên trái mà không báo trước, đặt lên bàn vừa ăn muỗng đầu tiên thì liền ngất xỉu.

- Hự..

- Gọi cấp cứu cho bà chủ!! Nhanh

Cả nhà sốt sắn đưa bà ta vào bệnh viện, Karina ngơ ngác.

- Sao thế? Bà ta diễn cho ai xem vậy?

Hồi sau, ba cô gọi về và báo là bà bị cao huyết áp do ăn thức ăn quá mặn, Winter liền chạy đến nồi thì rõ ràng bà ta đã không nghe lời Winter cảnh báo.

- Ây .. dì ấy đã ăn nồi cháo của chị đó, Karina

- Ya.. chị thề là chị không có cố ý hại bà ấy.. nhưng mà.. bộ chị nấu dở lắm hả?

- Không đâu~

Karina ấm lòng đỏ mặt, quay đi chổ khác

- À.. ừm.. haha..

- Mà là siêu dở ấy ạ..

- Hả???!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net