Chap 4_Kẻ đầu bị loại khỏi cuộc chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng lớn mở ra trước mắt bốn cầu thủ, một phòng ăn kinh điển mang đậm chất Châu Âu. Giữa phòng đặt trịnh trọng một bàn ăn dài phủ khăn trắng bám đầy bụi bặm. Bên trên đặt đầy đủ những dụng cụ dùng bữa, tất cả đều được sắp xếp vô cùng ngăn nắp và long trọng. Kì lạ thay, chỉ có duy nhất một chiếc ghế đặt riêng lẻ ở đầu cả một chiếc bàn tiệc lớn: một chiếc ghế với chiều cao vượt bậc đến quái dị so với ghế thường. Trên tường treo bức tranh "Bữa ăn cuối cùng"-kiệt tác của Leonacdo da Vinci.

"Thơm quá đi!!" - Hikaru không kiềm lòng được bất giác reo lên.

Một mùi thơm bánh kếp sực nức xộc lên mũi cả nhóm. Hương thơm tự nhiên của lúa mì quyện với mật ong nguyên chất ngọt ngào khiến lòng Hikaru vui vẻ lạ thường. Phải chăng cậu đã quá kiệt sức và đói chỉ sau khi cuộc hành trình vừa bắt đầu và cái mùi bánh ấy như đang cào xé dạ dày cậu.

"Kariya... Mình đói rồi. Cậu cũng ngửi thấy mùi thơm đó, phải không?"- Hikaru giật giật tay áo cậu bạn.

Kariya liếc nhìn Hikaru với ánh mắt khinh khỉnh, nở nụ cười hù dọa "Con ma nó nấu cho cậu ăn đó!"

Câu nói bông đùa của chàng hậu vệ năm nhất tưởng như vô giá trị nhưng chỉ trong tích tắc nó đã làm cả nhóm lạnh gáy. Nếu Tsurugi khẳng định nơi này đã bị bỏ hoang vài năm về trước... Vậy mùi bánh kếp từ đâu tới? Hay nói đúng hơn, ai đã làm ra nó?

"Các cậu! Dù gì đi nữa cũng phải cận trọng." - Shindou hạ giọng ra lệnh.

Khoảng cách giữa các thàng viên ngày càng hẹp lại. Họ cố đi gần nhau hơn, những bước chân bủn rủn không còn đứng vững được nữa.

Chiếc khăn trải bàn trắng chợt bay nhẹ như được luồng gió nào đó bạt vào. Nhưng...gió? Trong căn phòng ăn đóng kín mít như thế này? Trên đời này đương xảy ra cái nghịch lí đến vậy chăng?!

Khủng khiếp dồn dập kéo đến. Cả căn phòng rung lên như đương trải qua một cuộc địa trấn. Bát dĩa trên bàn va vào nhau lách cách. Bức tranh "Bữa ăn cuối cùng" đung đưa, chỉ trực chờ cơ hội lao xuống nền đá lạnh. Chiếc đèn chùm nặng trịch lơ lửng trên đầu bốn cầu thủ như con lắc ngàn cân đùa cợt trên sinh mệnh những kẻ xấu số. Cửa sổ gài kĩ chợt bung ra như có bàn tay nào đã lén lút mở chốt.

Mọi sự diễn ra cùng một lúc trong chớp nhoáng khiến không ai kịp trở tay. Hikaru bấu chặt lấy mớ tóc xanh của Kariya, mắt rơm rớm lệ. Kariya ghét vô cùng khi bị ai đó chạm vào đầu, nhưng việc trước mắt khiến cậu chẳng còn thiết nghĩ tới việc ấy nữa.

"Shindou, giờ thì làm sao đây?" - Kirino giọng khẩn hoảng khều nhẹ cậu bạn.

Shindou chưa kịp có động thái gì thì cả chiếc bàn lật ngược xuống đất, bát dĩa vỡ tan thành từng mảnh, bắn tung toé khắp nền nhà. Bộ dao nĩa dùng bữa sắc nhọn như sống dậy giữa cơn hoạn nạn. Chúng chia cánh, chia phe lao điên loạn trên không trung, chẳng tuân theo bất cứ quy củ, nề nếp gì. Một con dao cắt bánh bằng bạc long lanh chợt trở hướng lao thẳng về phía Kariya.

"Cúi xuống!" - Kirino bất giác hét lên. Rồi không để tên đàn em kịp ứng biến, cậu vùng tới...

Nhưng, tất cả là quá trễ. Hay nói đúng hơn là chưa đủ sớm để Kariya thoát khỏi lưỡi dao mang đầy sát khí.

Máu lấm chấm rơi trên nền nhà.

Cánh tay người hậu vệ năm nhất hằn một vết sâu hoắm. Con dao không găm trúng Kariya, nhưng nó đi xệt qua người cậu. Cậu bóp chặt vết thương trên tay, nghiến răng "Đừng bận tâm. Mặc kệ tôi!"

Đất trời chao đảo, rung động. Bức tranh của nhà danh hoạ vĩ đại không còn trụ được nữa, rơi thẳng xuống đất, khung tranh bằng gỗ thông gãy tan tành, vụn gỗ mù mịt.

Chợt Hikaru reo lên " Một cánh cửa!"

Bốn cặp mắt ngay lập tức cùng hướng về phía ngón tay trỏ của người tiền đạo. Một bất ngờ hiện ra: phía sau bức tranh "Bữa ăn cuối cùng" lại là một cánh cửa khác, y như cánh cửa sau cây đại dương cầm. Tưởng như chỉ cần băng qua cánh cửa này là thoát nạn, nhưng không. Cánh cửa nằm tận trên cao, tay còn khó lòng với tới, huống chi cả thân người, làm sao leo lên được đây?

"Cái ghế! Phải rồi" - Shindou quan sát xung quanh và kết luận. Cái ghế cao quá khổ chính là chìa khoá để vượt qua cửa ải này.

Tuy vậy, đống dao nĩa vẫn hoành hành giữa khoảng không căn phòng ăn. Muốn lấy chiếc ghế cần băng qua cạm rẫy nguy hiểm đó. Nhưng ai sẽ là người đảm nhận nghĩa vụ ấy? Cả nhóm run run đưa mắt nhìn nhau.

Đột nhiên, Kariya bứt ra khỏi đám đồng đội. Với một cánh tay máu chảy ròng ròng, cậu liều chết xông lên "Bị thương kiểu này rồi thì cho lỡ luôn!" - Cậu thầm nghĩ, nhoẻn miệng cười trong tích tắc, chạy đua nước rút với thời gian đến bên chiếc ghế.

"Kariya!! Mau quay lại đi! Nguy hiểm lắm!" - Giọng Kirino thét lớn khiến Kariya giật mình, nhưng sự liều lĩnh giờ đây đã lấn át trọn tâm hồn mong manh của cậu.

"Thứ lỗi cho tôi, Kirino-senpai" - Kariya lẩm bẩm, đôi chân vẫn không hề di chuyển chậm đi.

Ba cầu thủ Raimon còn
lại thấp thỏm trông theo bóng dáng nhỏ bé, nhanh nhẹn của chàng hậu vệ năm nhất. Cậu chơi trò ú tim với cái chết một cách man rợ. Hikaru không dám mở mắt ra nhìn, rúc sau áo Shindou. Kirino mắt không rời Kariya, hai tay run run nắm chặt, mồ hôi đầm đìa tuôn trên trán " Kariya..."

Kariya đã chạm được vào thành ghế. Thân hình nhỏ bé chật vật vác chiếc ghế cao kều quay trở ngược về phía đồng đội. Cậu giơ cái ghế cao lên đầu tựa chiếc khiên bảo vệ cậu khỏi đám dao nĩa bị mất kiểm soát kia.

"Kariya! Lạy trời cậu không sao!" - Kirino chạy ra đầu tiên, đỡ lấy chiếc ghế trên vai người đàn em. Trên thành ghế còn lấm chấm vài giọt máu đỏ tươi từ cánh tay chàng hậu vệ năm nhất.

Shindou đặt chiếc ghế sát vào thành tường rồi dùng đà bật lên. Tay cậu đã với tới cánh cửa. Người chỉ huy với kĩ năng tuyệt vời đã nhanh chóng yên vị sau cánh cửa trên tường - "Kirino, đưa tay đây. Tôi sẽ kéo cậu lên!"

Kirino tuân theo đúng như mệnh lệnh của Shindou. Trong phút chốc, cả hai đã an toàn.

"Kariya!" - Kirino xoè tay về phía chàng hậu vệ.

Kariya và Hikaru nghe tiếng gọi. Cả hai cùng mau chóng chạy đến bên chiếc ghế.

"Kariya-kun lên trước đi!" - Hikaru vừa nhường bước vừa hối thúc.

Kariya hết nhìn Hikaru lại nhìn bàn tay Kirino đang trực sẵn giúp kéo cậu.

"Tôi tự làm được!" - Kariya gạt phăng tay Kirino rồi lúi húi trèo lên một mình.

"Được rồi. Nhanh nào Hikaru. Không thì ma nó bắt bây giờ." - Kariya cố tình doạ để khích lệ Hikaru.

Chàng tiền đạo dự bị nhút nhát leo vội lên ghế. Nhưng chưa kịp với tới cửa...

Chiếc khăn trắng trải bàn bay ập tới phủ trọn toàn thân Hikaru ngay trước mắt Kariya.

"Hikaru!" - Kariya thét lớn, đương tính quay lại nhảy xuống cứu cậu bạn thân. Nhưng Shindou đã lao ra kéo cánh cửa đóng chặt vào " Dừng lại đi Kariya! Nguy hiểm lắm!"

"Senpai làm cái quái gì vậy?!" - Kariya định lao ra xô người đàn anh nhưng Kirino ngay lập tức phản xạ, nắm lấy cổ tay cậu.

Kariya càng vùng mạnh hơn. Cậu quay ra phía sau, tay nắm chặt đương tống một cái thẳng vào bụng senpai.

Kirino gần như không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa. Cậu ôm chặt Kariya đến mức gần tắt thở, ghì Kariya vào lòng cho đến khi Kariya không thể kháng cự tay đôi được nữa.

Máu từ vết thương của Kariya thấm đẫm vào áo Kirino từ lúc nào không hay.

Cho tới lúc này, Kirino mới nhẹ nhàng thủ thỉ, hơi thở ấm áp của cậu phảng phất làm lay động mái tóc xanh của người đàn em " Chúng ta sẽ quay lại cứu Hikaru sau. Cậu không cần lo lắng đâu."

Kirino dịu dàng buông tay Kariya. Chàng hậu vệ năm nhất vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cặp mắt vàng vẫn đăm chiêu nhìn ra cánh cửa gỗ, gương mặt thẫn thờ không một giọt cảm xúc.

Cả ba người còn lại tiếp tục mem theo con đường dẫn ra một căn phòng mới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net