Chương XLIII: Phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Tôi phải đi rồi, lần này nấn ná lại đây có vẻ cũng khá lâu so với lần trước. Sẽ không vui vẻ chút nào nếu những tin đồn xấu bị mấy cô hầu lắm chuyện kia truyền tai nhau đâu."

Rio nói với giọng nửa đùa nửa thật, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa bọn gia đinh hôm trước mà cảm thấy thật thú vị và tò mò. Nếu như lời họ nói là thật, thì gương mặt của 'Akabane-sama' sẽ biến dạng, méo mó như thế nào khi biết người vợ yêu dấu của mình lại có thể ngây thơ đến mức bị một kẻ hắn luôn nghi ngờ đem đi chỗ khác chứ.

Nhưng ngẫm lại, nói Nagisa ngây thơ thì có lẽ là khinh thường cậu rồi. Dù quan sát rất kĩ từ đầu tới cuối thân hình nhỏ nhắn của cậu thiếu niên này, Rio cũng không ngờ Lorvo lại có thể chấp nhận một tên nhóc yếu ớt như vậy làm đệ tử.

Hoặc là Karma quá lo lắng mà nhờ Lorvo dạy võ phòng thân cho Nagisa, hoặc là... Karma đã tìm thấy ở cậu một tiềm năng thiên bẩm.

Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra phương án thứ nhất là bất khả thi. Vì thứ nhất, Lorvo ông ta là một bậc thầy ám sát, bình thường học võ phòng thân đâu nhất thiết phải làm quá như vậy. Thứ hai, ông ta là một kẻ cực kì khó tính, Lorvo sẽ không bao giờ chấp nhận dạy một kẻ vốn dĩ không có khả năng theo kịp, dù có là ai đi chăng nữa.

Nagisa phía đối diện hầu như cũng chẳng quan tâm mấy đến cái nhếch mép thích thú của người kia, chỉ khẽ gật đầu bảo cô ra ngoài.

Chỉ đến khi cánh cửa gỗ thật sự khép lại, bao nhiêu mệt mỏi như được giải thoát mà ùa về, Nagisa thở hắt một cái, nhanh chóng ngả lưng xuống chiếc giường êm ái.

Nagisa từ khi còn bé đã quen với việc kìm nén nước mắt, kìm nén cảm xúc trước những bất công ngoài đời, vì vậy mà cái mặt nạ vô cảm này đã gắn rất chặt vào gương mặt non nớt kia, thậm chí là ăn sâu vào từng mạch máu.

Thế nhưng, trong suốt những chuỗi ngày sống với cha mẹ dai dẳng ấy, cậu không bao giờ phải kìm nén những nụ cười hay niềm vui...

Vì cậu có khi nào được cảm nhận hương vị của hạnh phúc? Thiếu thốn vật chất đã đành, đến cả một mái ấm, một gia đình đúng nghĩa cậu còn không có...

Nagisa chợt nhận thấy mình đã cười rất nhiều từ khi gặp gỡ vị bá tước kia.

Kì lạ làm sao, mỗi giây phút khi ở bên người đấy, cả cuộc sống đều thay đổi từng chút một. Xa lạ né tránh ban đầu, đột nhiên do đâu biến mất, giữa họ cơ hồ bức tường đã dần mỏng đi.

Đôi khi ngẫm lại, cậu cười một cách vô thức chỉ bởi vì vài hành động hay lời nói của hắn. Cảm động lẫn xấu hổ, vì những thứ hắn làm cho mình và bắt mình làm lại cho hắn.

Không biết bao nụ hôn trao đi, không biết bao nhiêu cảm xúc tồn đọng trong tâm khảm. Thế nhưng vì ngày hôm đó, mà mọi thứ như trở về với hư không, dĩ vãng không cách nào cứu vớt.

Nói trắng ra, nếu không phải hôm đó, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc vị trí này rồi không còn dành cho cậu.  Không, đúng hơn là ngay từ đầu nó vốn đã không thuộc về cậu.

Thừa biết bản thể Nagisa mới là người vị bá tước cao cao tại thượng ấy yêu. Dư khả năng cảm nhận tình cảm chân thành tới đáng ghen tị mà ngài ấy muốn giải bày với Nagisa thực thụ. Vậy mà sao, dù đã biết rất rõ, nhưng bản thân lại vờ như quên nó đi mà chìm đắm trong thứ hạnh phúc không hề là của mình.

Giáp mặt nhau có lẽ gần một năm trời, đến lúc này Nagisa khó có thể tưởng tượng nổi đến một ngày cậu rời xa hắn mặc cho đó là chuyện hiển nhiên, vô cùng phũ phàng.

Giả sử nếu không vào trúng thân xác này, liệu Nagisa có vui vẻ thế không? Liệu cậu có chậm trễ chút thôi đã dành tình cảm cho người không được phép ấy? Liệu cậu có đau đớn, thống khổ ra sao khi chính mình bị người ấy vũ nhục. Làm ra loại chuyện cậu sợ hãi khinh bỉ nhất trần đời. Liệu cậu có suy sụp, nặng đến độ nảy sinh ý định tạo phản, muốn thoát khỏi vòng tay ngài ấy?

Câu trả lời thật rõ ràng, "Không".

Giá như thứ lực lượng cho cậu mạng sống mới lựa chọn một số phận có phải tốt hơn không?

Giá như cậu cứng rắn, không để mình bị khuất phục trước người ta dễ dàng thì giờ đây đã không bày mưu tính kế rồi.

Giá như người nào đó hãy nhận ra, cậu không phải người mình yêu, không phải là người mình sẽ sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để cậu ấy được hạnh phúc.

Cậu không xứng, mà cũng không cần thứ tình cảm vốn dĩ là của người khác. Làm như vậy, cậu so với súc vật cũng không kém gì.

Hắn cho cậu hi vọng, đồng thời để cậu biết hi vọng ấy viễn vong tới chừng nào. Hắn tàn nhẫn, cậu ngu ngốc.

Tới giờ phút này rồi, còn có thể đổ mọi tội lỗi lên bản thân ư?!!

-"Tôi sinh ra trong một thế giới đầy giả dối. Mà cả chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ thành thật một lần. Tôi... là kẻ nói dối. Còn ngài... là người lừa dối tôi."

Đã đến lúc, đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ mơ hồ này. Những phức tạp nén sâu trong tiềm thức, nên bị đào thải đi thôi.

Cậu nên sống vì mình, không vì ai nữa cả.

Khẽ cắn nhẹ môi, Nagisa ngước nhìn mâm cơm Rio mang tới, cậu chăm chăm đặt sự chú ý vào con dao bạc kèm theo để cắt thịt.

Chống tay ngồi dậy, rướn người về phía trước, tay với lấy con dao. Cậu nhìn nó ngẫm nghĩ một hồi, đôi mắt xanh như hạ quyết tâm làm điều mình nghĩ trong đầu.

Đưa con dao ra sau gáy, tay còn lại túm phần tóc đang loả xoả của mình kéo căng ra.

Xoẹt một tiếng.

Vài sợi tóc rơi lả tả lên ga trải giường trắng muốt. Mái tóc dài hơn vai nay đã ngắn củn cởn chưa chạm đến gáy.

Đó là minh chứng cho việc, Nagisa đã chấp nhận rủ bỏ bản thân từ trước đến nay.

Những hồi ức đẹp đẽ ấy, tốt nhất nên là một giấc mộng tuyệt nhất đời người. Giấc mộng mà có thể trở thành nỗi ám ảnh khi nhớ đến.

Ngoài cửa, tiếng cốc cốc vang lên lẳng lặng ba lần. Nagisa cất giọng nhẹ tênh, tựa hồ không bao hàm chút cảm xúc gì trong đó:

-"Vào đi."

Cậu giờ đây đã không để tâm liệu ai sẽ bước vào căn phòng này, vì đơn giản cậu có thể xác định rõ, bất kì ai muốn vào đều được, chỉ riêng người đó là hoàn toàn không.

Qủa nhiên dự kiến, lấp ló sau cánh cửa là bóng dáng một cô hầu gái tay mang theo tấm ga giường trắng tinh. Bắt gặp Nagisa với mái tóc ngắn lạ lẫm, không kìm được hỏi rít lên:

-"Nagisa-sama ngài..."

Đói với sự kinh ngạc từ cô hầu gái, Nagisa trái lại bình tĩnh giải thích:

-"Tôi cắt tóc, nhờ cô dọn giúp tôi chỗ này." Cậu đưa tay dừng lại ở một góc giường, nơi nền trắng xóa vươn vãi những sợi tóc xanh màu thiên thanh.

Nữ hầu gật đầu lia lịa, cứng nhắc gom lại những sợi tóc bị cắt đi, vừa lúc thay luôn ga giường mới, nhanh chóng sau đó ôm theo thành quả của Nagisa cùng tấm ga cũ rời đi. Khi cánh cửa một lần khép lại, Nagisa chính thức đã thay đổi. 

Những kỉ niệm của cậu, đã theo từng sợi tóc ấy mà đi. Chỉ là một giấc mơ, viển vông và hão huyền, không bao giờ có thể chạm tới. Ngu ngốc. Tất cả, chỉ là dối trá. Tất cả, chỉ là tưởng bở. Tất cả, quay lưng lại, không một lời từ biệt, và sẽ mãi như vậy. Đắm chìm trong u ám. Bí ẩn. Và không ai có thể khám phá. Buông bỏ. Cay đắng cười khinh bỉ chính mình. Tự trách bản thân sao thật ngu ngốc, đã biết vậy nhưng lại cứ dấn chìm vào nó, một hạnh phúc giả tạo tức thời.

Để rồi giờ đây phải chịu đựng một gánh nặng lớn. Những thứ này vốn không dành cho cậu, và mãi mãi không dành cho cậu. Bức tường ngăn cách tưởng chừng mỏng lại mà sao đã nhanh chóng lấp đi. Khoảng cách như gần lại mà sao thật xa vời. Bàn tay sắp chạm vào nhau nhưng rồi lại hạ xuống. Không còn gì để níu kéo nữa. 

Những kí ức này.... Nagisa sẽ giữ mãi.... nhưng không quay lại... Sớm thôi, cậu sẽ rời xa nơi này, rời xa những kỉ niệm đẹp, rời xa sự dày vò, cô đơn và đau đớn tột độ. Một cuộc sống mới lại đến, nhưng không phải nhờ cái giọng nói đó. 

Đúng, chính cái giọng đó đã khiến cậu đau khổ đến mức này. Trái tim tan vỡ được gắn liền lại, và tất cả bi kịch sẽ trôi đi. Rio, là hi vọng mong manh duy nhất của cậu. Và cậu muốn trốn tránh tất cả. Nagisa đã mệt mỏi lắm rồi. Mệt mỏi vì phải đối đầu với nó. Lần trốn thoát, mong nó sẽ thành công. Những thứ xa xỉ kia chỉ dành cho thân xác cậu trú tạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#karnagi