12. chiếc hộp nhung đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một giờ sáng.

minjeong cố gắng nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, em hết đặt tay lên trán rồi lại để xuống bụng rồi lại thở dài một cái. sáng mai xuất viện rồi, quần áo, đồ dùng cá nhân đã cất gọn vào trong vali, lịch trình làm việc cũng đã sắp xếp kín cho mấy tuần tiếp theo. vậy mà không hiểu vì chuyện gì nhưng minjeong cứ trằn trọc mãi.

hai tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, chưa gì mà kim minjeong đã cảm thấy trong lòng quặn lên nỗi nhớ những điều thuộc về bệnh viện này.

nhớ em y tá ningning hay líu lo chuyện trên trời dưới biển ở phòng cấp cứu, nhớ mấy cô phụ bếp ở canteen luôn quá tay mà lấy cho minjeong thêm vài miếng thịt, nhớ bác bảo vệ với câu cửa miệng "lại mua khoai nướng cho bác sĩ yu à?", nhớ cô bán khoai nướng bên kia đường cùng mấy vỉ than luôn nghi ngút khói, nhớ mấy đứa nhỏ ở khoa nhi lúc nào gặp minjeong đi dạo cũng lễ phép chào hỏi, nhớ cả đàn thỏ phía sau vườn dù hay chê cà rốt minjeong mang đến nhưng lúc nào cũng ngoan ngoãn nằm yên cho em vuốt ve.

à đấy, còn nhớ cả bác sĩ yu jimin nữa.

hôm nay jimin có ca trực ở phòng cấp cứu. lúc nãy hai người ăn xong bữa tối ở dưới canteen thì jimin cùng minjeong lên phòng dọn đồ đến gần 10 giờ mới chịu xuống chuẩn bị giao ban.

hình như đêm nay phòng cấp cứu khá bận rộn, tầm nửa đêm minjeong bị giật mình bởi tiếng hú còi của xe cấp cứu. không phải một mà là nhiều chiếc xe dồn dập hú còi trong đêm khuya tĩnh lặng.

trở mình mãi cũng chán, minjeong cầm điện thoại lên nhắn cho jimin một tin hỏi chị đã tan ca trực chưa xong rồi lại úp nó xuống gối. em gối đầu lên tay rồi nằm nghiêng sang phải thì điểm nhìn liền đặt vào mấy nhánh bạc hà đã héo rũ mà yerim mang tới tuần trước. dù sao thì phòng này ngày mai sẽ có bệnh nhân khác tới ở và được dọn dẹp lại sạch sẽ nên minjeong cũng không có ý định thay lọ hoa mới.

đợi mãi không có tin nhắn trả lời, minjeong quyết định mặc tạm cái hoodie vắt trên đầu giường rồi đi tìm bác sĩ yu, đằng nào thì em có vẻ cũng sẽ không ngủ được. hành lang lúc quá nửa đêm đương nhiên là chẳng có lấy một bóng người, chỉ có mấy tụ đèn tự động trên trần là bật tắt theo từng bước chân đều đều của em.

hồi mới nằm viện, mỗi lần lên phòng nghỉ chơi với jimin mà tối muộn mới về thì minjeong luôn nằng nặc đòi chị đi cùng.

minjeong không phải là đứa sợ ma, thậm chí là còn mê xem mấy thể loại phim ma quỷ xác sống đó tới mức bất cứ bộ phim kinh dị nào mới ra rạp là nhất phải giành được vé đi xem suất chiếu sớm. vậy mà một bác sĩ nhân dân như yu jimin, người luôn từ chối mọi lời mời gọi đi xem phim kinh dị từ năn nỉ cho đến đe doạ của minjeong với vỏn vẹn một chữ "sợ", lại có thể ung dung cho em bám chặt tay mình mỗi lần phải về phòng lúc khuya.

khi minjeong thắc mắc thì jimin cũng chỉ nhún vai đáp lại một câu xanh rờn:

"ở đây tất cả mọi người đều coi nhau là bạn. có gì đâu mà phải sợ"

như một lẽ tất nhiên, ngay ngày hôm sau minjeong đã lên mạng đặt tất cả những loại vòng tay, bùa ngải mà em tìm được rồi bắt jimin nhét hết vào túi áo blouse. minjeong liến thoắng giải thích rằng bác sĩ yu xinh đẹp như thế mà cứ lang thang ở bệnh viện mãi thì không chỉ duyên dương lởn vởn xung quanh mà sớm muộn gì cũng bị duyên âm bắt đi mất.

không biết hôm nay jimin có phải bị bắt đi rồi thật không mà minjeong lên tới phòng nghỉ thì thấy cửa bị khoá ở ngoài. không thể có chuyện jimin đã về nhà bởi vì cô hứa rằng sẽ làm thủ tục xuất viện cho em vào sáng sớm ngày mai.

minjeong lấy điện thoại gọi mấy cuộc nhưng chỉ có những tiếng tút tút bất tận đáp lại. bình thường nếu ở bệnh viện jimin sẽ bật chế độ rung để không bị ảnh hưởng đến công việc. vì thế sẽ không thể có cảnh giống trong phim truyền hình là minjeong cầm điện thoại chạy vòng vòng khắp bệnh viện, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại và tìm được bác sĩ yu ở một góc khuất nào đó được.

minjeong nhét điện thoại vào túi áo hoodie rồi hối hả bấm thang máy xuống khu cấp cứu, bệnh viện rộng thật đấy nhưng đã giờ này rồi thì jimin làm gì có nơi nào để đi nữa đâu. dãy hành lang của khu cấp cứu lúc nào cũng sáng đèn bất kể ngày đêm, nhưng minjeong lại thấy nơi này lạnh lẽo và u ám vô cùng.

"ning!" minjeong khẽ gọi khi thấy ningning đang loay hoay ngồi ký giấy tờ ở bàn trực.

"ơ chị?" ningning thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy minjeong xuất hiện ở khu cấp cứu vào giờ này "muộn vậy rồi mà chị vẫn chưa ngủ ạ?"

"ừ chị không ngủ được"

"nhưng mà chị jimin đã tan ca từ lúc nãy rồi ạ"

không hiểu vì sao minjeong chưa nhắc gì tới bác sĩ yu nhưng ningning lại đoán ngay được em xuống đây để làm gì.

"vậy à? nhưng chị lên phòng nghỉ thì lại thấy cửa khoá ở ngoài"

"chắc là chị ấy ra vườn đi dạo một chút cho khuây khoả rồi ạ" ningning thở hắt ra một cái rồi lấy cây bút bi gõ nhè nhẹ lên mặt bàn "nếu chị gặp bác sĩ yu thì chị an ủi chị ấy mấy câu nhé. tối nay có nhiều bệnh nhân đi quá"

dù biết nỗ lực của cả ca trực không phải lúc nào cũng được đền đáp xứng đáng hay bác sĩ vẫn chỉ là người bình thường khi giành giật mạng sống mỏng manh của ai đó từ tay tử thần, nhưng những chuyện như thế này vẫn khiến mọi người mệt mỏi và khó có thể chấp nhận được.

minjeong nghe xong thì chỉ biết gật đầu rồi lật đật chạy ra vườn. em đã nhìn thấy bác sĩ yu đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá bên mấy khóm hoa thược dược từ đằng xa, nhưng lại không dám hớn hở vẫy tay loạn xạ như mọi khi mà chỉ từ từ bước đến.

"minjeong đấy à?"

jimin chỉ ngước mắt lên một chút rồi lại cúi đầu nhìn ngắm chiếc hộp nhung màu đỏ đang cầm trong tay. minjeong biết jimin đang bận lòng chuyện khác, bởi vì bác sĩ yu thậm chí còn không thắc mắc tại sao trong khi tất cả các bệnh nhân đang say giấc thì minjeong lại lang thang ở đây.

minjeong nhẹ nhàng ngồi xuống chỗ trống bên cạnh jimin, em khẽ so vai khi một cơn gió đêm thổi qua nhưng rồi chỉ im lặng chứ không nói gì. minjeong đã quen jimin đủ lâu để hiểu thay vì hỏi han thì hãy để cô tự kể câu chuyện của mình ra cho nhẹ lòng.

"em có biết đây là gì không?" jimin mở nắp chiếc hộp trong tay ra, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh dù xung quanh chỉ có ánh vàng của đèn đường hắt lại "là nhẫn cầu hôn đấy"

minjeong nhướn mày đầy khó hiểu nhưng trước khi để em kịp nghĩ linh tinh thì jimin đã đều đều nói tiếp:

"là của bệnh nhân, không phải của chị. có một cô bé bắt chuyến xe đêm để mau chóng trở về thành phố với người yêu" jimin nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại rồi dựa hẳn người vào thành ghế đá lạnh ngắt "hôm nay là kỷ niệm 5 năm họ yêu nhau. cứ nghĩ là sẽ gặp nhau được sớm hơn mấy tiếng nhưng hoá ra lại muộn cả đời"

là bác sĩ, đối diện với sự sống và cái chết mỗi ngày đến mức chai lì cả cảm xúc, vậy mà hôm nay khi chứng kiến một cô gái cũng chạc tuổi minjeong cắn răng để không bật ra tiếng khóc nhưng nước mắt cứ chảy dài xuống cằm, từng giọt từng giọt vô định rơi xuống hộp nhẫn trong tay, jimin cảm thấy viền mắt mình đỏ ửng lên từ lúc nào không hay.

chiếc hộp nhung đỏ này được cô ấy đặt lại ở dãy ghế chờ trước phòng cấp cứu, jimin có gọi cô ấy quay lại lấy nhưng cô gái đó chỉ lắc đầu cười rồi nói:

"muộn mất rồi bác sĩ ạ"

minjeong vẫn ngồi yên lặng nghe jimin nói, tiếng của cô cứ vang lên đều đều trong đêm khuya tĩnh mịch chỉ có gió với sao trời.

"tự nhiên chị lại cảm thấy sao thời gian vô tình quá, nó cứ liên tục chạy về phía trước mà chẳng chịu quay đầu lại. những chuyện đã xảy ra rồi sẽ không bao giờ thay đổi được, ví dụ như một lỗi lầm không thể sửa chữa hay một cơ hội lỡ vụt qua tầm tay chẳng hạn. vì vậy điều gì cần nói, việc gì phải làm thì nhất định phải nhanh chóng thực hiện trước khi quá muộn"

phía bên ngoài cổng bệnh viện thỉnh thoảng lại có xe ô tô đạp ga chạy vụt qua, jimin và minjeong cứ ngồi như vậy một hồi lâu, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ khác nhau.

minjeong thật sự rất để tâm đến những gì jimin vừa nói, bởi vì em cũng có một chuyện rất cần phải nói với người ngồi bên cạnh nhưng lại không biết phải trì hoãn đến bao giờ.

tbc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC