Em sẽ đến cùng cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối tình đầu đến với tôi vội vàng như thế, tựa như đề cái cuốn tiểu thuyết "Em sẽ đến cùng cơn mưa" của Ichikawa Takuji. Mối tình của tôi không nặng hạt như những cơn mưa lớn kéo dài, lại không dai dẳng như những cơn mưa tí tách làm thấm lâu. Chỉ là chút mưa bóng mây ít ỏi, vội đến vội đi giữa cái nóng của cuối hè.

Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, cái hôm định mệnh làm tôi biết yêu. Đối với tôi, anh chính là cơn mưa của tôi năm đó.

Tôi đã phải lòng anh.

Tôi học xong lại sắp chuyển lên thành phố nên có lẽ cái tháng oi bức này sẽ là lần cuối tôi ở cái chốn quê vắng vẻ, thanh bình này. Trời nắng đẹp bỗng đổ một cơn mưa nhè nhẹ thoáng qua. Đủ làm tôi ướt cả người.

Tôi chạy đến một căn nhà nhỏ cạnh đó, nép dưới tán cây trước nhà tránh mưa. Mưa làm tóc tôi dính bệt vào trán, nước mưa chảy dọc xuống quần áo.

Cửa phía sau bỗng dưng mở ra, một người đàn ông đứng đấy nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu đăm đăm, trên trán với vài cái nếp nhăn cau có.

"Vào đi thằng nhóc."

Một phần vì sợ phiền một phần vì tôi đang bận kiếm việc làm thêm nên cũng chẳng buồn nán ở lại, tôi từ chối khéo.

"Thôi ạ, em cảm ơn. Em đi ngay ấy mà!"

"Vào đi, uống cốc cà phê cho ấm. Mưa nắng thất thường thế này thì làm gì có khách."

Hóa ra đây là một quán cà phê, thú thật thì tôi không nhìn ra luôn ấy. Cái quán nom nhỏ nhắn, nằm ẩn trong con hẻm nhỏ, xung quanh bao phủ bởi dàn dây leo cũ kĩ, đống hoa ti gôn nhạt màu. Lúc đấy tôi đã nghĩ là: Anh ấy mở quán ở đây để rửa tiền sao?

Nghe nói vậy thì tôi cũng chẳng từ chối nữa, theo chân anh vào quán uống một cốc rồi đi.

Bên trong chẳng khác bề ngoài là mấy, chỉ có hai ba cái bàn cạnh cửa sổ, một quầy pha chế nhỏ, đầy đủ dụng cụ, một kệ sách nhỏ cũ kĩ kèm theo vài tiếng cót két của nhà cũ. Đúng là rất hoài niệm, theo một nghĩa nào đó.

Không những quán nhìn có vấn đề, mà ngay cả nhân viên cũng thuộc loại kì lạ. Một anh chủ cọc cằn thô lỗ, với cái đầu vàng choé như du côn, đôi khi không vì lí do gì sẽ chửi mắng. Và một cô nhân viên lâu năm bị mù màu, hay phối đồ màu sắc linh tinh rối mắt. Tôi thấy thế chỉ biết cười xoà, mở quán ở chỗ này cũng là người có vấn đề rồi.

Nhưng được cái cà phê và nước uống ở đây siêu ngon, có lẽ bởi cái không khí này mà cà phê lại thêm hoài niệm, ấm áp và nghe thoang thoảng mùi gỗ.

Bắt chuyện hồi lâu tôi mới biết quán đang tuyển nhân viên cho tháng này, vì nhân viên cũ đã nghỉ bệnh. Thật trùng hợp vừa lúc tôi đang kiếm tìm, tôi lân la hỏi chuyện. Nói từ lúc nào không hay đã thành nhân viên của quán, ngày mai bắt đầu đi làm.

Mội thứ khá suôn sẻ đối với tôi, khách hàng nơi đây cũng thuộc dạng quen biết lâu năm, cứ vài người mỗi ngày đến gọi menu toàn món cũ nên chẳng khó đoán khó chiều gì mấy. Tôi khá hài lòng.

Mỗi lần mưa đổ, anh chủ Bakugou Katsuki lại xách cây ghi ta cũ ra đánh vài khúc cho tôi nghe, anh chăm chú làm gì đó thật đẹp. Khác hẳn với lúc rảnh rỗi hay cau có. Anh đánh nhẹ nhàng, chuyên nghiệp và khá tình cảm, tôi đoán vậy. Vài khúc nhạc làm tôi thuộc lòng vì quá hay, tôi đã ngắm anh suốt quá trình đó, ngắm suốt cơn mưa cuối hè nóng ẩm, ngắm đến tim đập vài nhịp lệch đi mà chẳng hay.

Mỗi ngày trôi qua cùng anh là chuỗi ngày hạnh phúc, tôi vui tươi hơn, yêu đời hơn. Sáng sớm đã chạy vội đi làm, để được ngắm anh dọn dẹp, ngắm anh pha tách cà phê đầu tiên của mỗi buổi sáng. Việc dõi theo anh lại trở thành thói quen của tôi, việc yêu anh cũng vậy.

Có lần mẹ tôi gặn hỏi: "Sao dạo này bây vui dữ vậy, còn đi làm sớm. Biết yêu rồi sao?"

"Làm gì có hả mẹ? Mẹ này." Tôi đỏ ửng mặt.

"Tuổi này rồi mà không phải lòng cô nàng nào là xạo nhé, thích thì nói người ta, biết chưa con trai khờ?"

Tôi ậm ừ, lòng lại đau nhói. Nếu là một cô gái thì thật tốt, nhưng lại là con trai thì biết sao bây giờ. Tôi lỡ yêu mất rồi.

...

Anh càng ngày càng dễ tính với tôi, thật sự xem tôi như một người em út. Những việc động chạm tay chân cũng diễn ra thường xuyên là tôi mủi lòng, càng thêm thích anh.

Anh như thường lệ lại mang cây đàn ra gác lên đùi, đàn vài bản nhạc.

"Anh hôm nay sẽ đàn hát tặng cho chú mày một bài nhé! Nghe cho kĩ vào, muốn nghe bài nào?"

Tôi không chần chừ đã đáp là Until i found you. Bài ruột của tôi. Tôi đã lén lấy điện thoại ghi âm lại lúc đó, tiếng hát trầm ấm hòa với tiếng tí tách của cơn mưa ngoài hiên, nghe não nề, lại chậm chạp. Tôi mới biết mình đã lỡ yêu anh nhiều đến nhường nào, yêu cái tính cáu bẩn, yêu cái tính khẩu xà tâm phật kia, yêu tiếng đàn du dương bên tai và yêu cả cốc cà phê anh pha cho tôi nữa, chỉ cần là anh thì tôi đều yêu.

Bây giờ tôi vẫn còn giữ đoạn ghi âm đó, mỗi lần rảnh rỗi lại bật lên nghe để hoài niệm, để nếm lại cái vị năm xưa, cái màu sắc mùi hương thương nhớ.

...

Tôi nghĩ đến việc anh đàn hát tặng tôi, tim đã nhảy khỏi lồng ngực. Vội chạy vào nhà vệ sinh, nghe lại đoạn ghi âm kia. Tình cờ gặp chị nhân viên đi ra từ đó.

"Midoriya hả em? Mặt mày đỏ dữ à? Nóng lắm hả em?"

"Đ... Đâu có đâu chị."

"Nãy "sếp" mình đàn tặng cho em nghe á hả? Nghe có đã cái lỗ tai dữ hong. Ổng ít hát tặng ai lắm ấy nhé, ngoại trừ vợ ổng ra thôi. Hồi trước chị ấy hay ghé quán lắm, chắc dạo này bận bịu. Chị cũng nghe là họ lục đục rồi, hổm rày ảnh buồn chuyện gia đình cứ vác đàn ra miết."

Tâm trạng tôi như vừa treo lên tít trên cao, lại bị lôi vội xuống, đập xuống đất một vố thật đau. Hoá ra người tôi yêu đã có gia đình, tôi giả vờ nở nụ cười công nghiệp đáp lại chị nhân viên. Tim đau thắt lại, tôi cười khổ trong lòng, bây giờ tôi lại cảm thấy mình thật may vì là con trai, một người con trai thích con trai. Chi ít tôi đã ngại ngùng mà đơn phương anh, chôn dấu tình cảm mới đâm chồi sau cơn mưa ấy. Bằng không bây giờ tôi cũng không biết phải đối mặt làm sao với mọi người và nhất là bản thân mình.

Mối tình đầu của tôi vỡ mộng như thế, tôi còn nhớ rõ hôm ấy tôi khóc ướt gối như thế nào, tâm trạng đau khổ ra sao. Tôi suýt thì xoá đi mấy tấm ảnh cùng vài đoạn ghi âm của anh chủ. Nhưng tôi không đành lòng, dù sao, đó cũng là chút gì đó rất đáng nhớ.

Như lúc đầu tôi đã nói, anh ấy là cơn mưa năm ấy của tôi. Cơn mưa nhẹ phớt qua làm dịu cái nắng gắt trong tim tôi, nhưng lại chẳng ở lại lâu.
...

Những ngày sau đó tôi dần né tránh anh, những cái khoác vai, sờ soạng làm tôi dần khó chịu, tôi có vài lần lảng đi hay gạt tay anh ra. Mặt anh lúc đó rất khó hiểu, cứ nhìn tôi đăm đăm đến đáng thương, như thể trách móc, như thể buồn tủi. Nhưng anh chẳng hỏi han lấy một lần. Tôi thấy có lỗi lắm, đáng lí ra lúc đấy tôi nên nói thẳng, để đỡ áy náy. Gương mặt anh lúc đó làm tôi nhớ mãi, là cái dằm trong tim tôi luôn âm ỉ.

Tôi không trách anh, không trách chị nhân viên, chẳng trách ai cả, chỉ thấy buồn vì bản thân yêu anh quá nhanh, quá chóng vánh.

...

Thời gian một tháng cũng dần trôi đi nhanh như một cái chớp mắt. Vài ngày rồi tôi vẫn chưa trò chuyện lại cùng anh. Chúng tôi như quay về vạch xuất phát, là hai người dưng ngược lối chẳng biết tí gì về nhau, chẳng màng đối phương là ai. Tôi nhận lương cũng cuốn gói chuẩn bị lên thành phố. Ngày cuối tôi làm ở đây, tôi không thấy anh ở quán, chỉ có chị nhân viên bận bịu lau quét.

Trời ngả tối, tôi niềm nở chào tạm biệt chị. Thời gian ở đây rất vui rất đáng nhớ. Tôi ngoảnh đầu nhìn giàn ti gôn xum xuê, căn nhà cũ rích đến đáng thương đó, cái lối mòn nhỏ đầy sỏi đá tôi từng đi. Bước đi rồi, mọi thứ chỉ còn đã từng.

Cảm ơn cơn mưa ngang qua của tôi, dù cho là lần cuối.

Có lẽ, em sẽ không lại đến cùng cơn mưa.

@itsuki_fujii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net