đổi thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alhaitham đã từng đọc qua vài bài nghiên cứu về việc cảm xúc có thể ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ như thế nào, song hắn thề là hắn chưa bao giờ thực sự để tâm cho tới khi được trải nghiệm chân thực cảm giác ấy. Thầy Alhaitham luôn trên là gọn gàng dưới là chỉn chu hôm nay lại đi làm với cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, nói được 3 câu lại phải uống một ngụm cafe. Đáng lo ngại hơn nữa là đối mặt trước câu trả lời hết sức ngu ngốc của học sinh hắn thậm chí còn không thèm dùng chất giọng khinh bỉ để sỉ nhục trình độ học vấn đối phương mà chỉ xua tay ra hiệu ngồi xuống, khiến toàn thể sinh viên khoa ngôn ngữ cảm thấy mất mát không chịu được. Có phải họ đã bị Alhaitham hành nhiều quá nên giờ được ban tặng một chút "dịu dàng" lại đâm ra thụ sủng nhược kinh không?

Chính Alhaitham cũng cảm thấy bản thân thực sự có vấn đề rồi. Hắn không hiểu rốt cuộc việc gặp lại Kaveh liệu có nghiêm trọng bằng chiến tranh thế giới hay sự lên xuống của dòng tiền hay không mà khiến hắn phải để tâm tới vậy. Hắn thậm chí còn mệt quá hóa rồ, giữa lúc đợi sinh viên hoàn thành bài tập còn có thời gian mà vẽ thêm sơ đồ nhánh cây phân tích tâm lí chính mình. Cuối cùng, giảng viên đại học kiêm người sắp sở hữu thêm một bằng tiến sĩ Alhaitham đã đưa ra kết luận hết sức khách quan: có lẽ là do cảm giác tội lỗi trước đây, cộng thêm việc bạn cũ lâu năm không gặp mà có khúc mắc chưa giải quyết được với nhau nên mới như vậy mà thôi. Chắc vậy rồi, Alhaitham có nhiều bạn đâu mà biết? Thế nên đứng trước vấn đề mới mẻ ấy, phản ứng của hắn là hoàn toàn bình thường. Không những thế thành phố này rộng tới vậy, đâu phải nói muốn tình cờ gặp một người là gặp được đâu? Có lẽ hắn và anh đã sử dụng hết duyên phận của đời mình cho cuộc gặp hôm qua rồi. Gật gù trước suy luận tầm thiên tài của mình, Alhaitham vo viên tờ giấy ném vào thùng rách, cái tên Kaveh cũng theo đó bị quẳng qua sau đầu luôn. Ưu điểm của hắn là thứ gì không quan trọng thì quyết không dành nhiều tâm trí mà!

Nhưng thực tế đã chứng minh, con người ta càng muốn tránh xa cái gì thì thứ ấy sẽ càng dai dẳng bám theo đến chết mới thôi. Alhaitham vốn đã bình ổn cảm xúc, trở lại làm cầm thú áo mũ chỉnh tề, tiếp tục lên án bài luận của học sinh thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài làm ồn.

"Cho hỏi khoa kiến trúc thì đi đường nào vậy? Tôi bất cẩn quá nên...bị...lạc...đường..."

Sau này theo lời sinh viên khoa ngôn ngữ kể lại, thì tất cả bọn họ lúc ấy chỉ hận không thể rút điện thoại ra mà chụp lại biểu cảm có 1 0 2 của Alhaitham. Nói cách khác thì họ chưa từng nghĩ tới việc cơ mặt thầy Alhaitham có thể diễn ra một biểu cảm có độ khó cao như thế, họ tưởng hắn chỉ có thể bộc lộ mỗi không cảm xúc và cười khinh bỉ thôi chứ???

Lúc quay đầu nhìn về phía giọng nói, tim Alhaitham đã thực sự thõng xuống một nhịp như thể bị thả từ trên cao rồi để cho rơi tự do. Hắn thà tin rằng ấy là ảo giác do hắn tự huyễn hoặc còn hơn tin rằng Kaveh đang đứng trước mặt mình, bằng xương bằng thịt. Hắn vừa nghĩ gì ấy nhỉ? Thành phố này rộng tới vậy, đâu phải nói muốn tình cờ gặp một người là gặp được đâu? Giờ thì hay rồi, xem chừng thành phố này không to như hắn nghĩ chút nào. Alhaitham có thể cảm thấy tim mình đang nhảy như điên trong lồng ngực, khiến hắn phải hít sâu mấy bận mới có đủ hơi để đáp lời đối phương.

" Đi thẳng rồi rẽ phải, phòng cuối cùng bên trái."

Xem chừng người đối diện cũng chẳng khá hơn hắn là bao. Anh cứng nhắc nở nụ cười cảm ơn rồi đóng sầm cánh cửa lại, thực ra không đến mức ấy, nhưng Alhaitham biết nếu có cơ hội chắc chắn anh sẽ đóng sầm cửa trước mặt hắn, ít nhất không phải trước cả đống sinh viên như này.

Hết giờ học, Alhaitham lập tức lao đến văn phòng khoa kiến trúc để chất vấn. Từ bao giờ kiến trúc sư hoặc họa sĩ khỉ gì đó ai mà biết được lại có tư cách làm giảng viên đại học vậy? Làm ơn hãy nói Kaveh thực sự chỉ là đến tham quan hoặc lạc từ ngoài đường vào đây đi! Song nhận lại là câu trả lời không thể thiếu trách nhiệm hơn:

" Cậu không biết kiến trúc sư có tiếng Kaveh sao? Nghe đồn cậu ta mới về nước vì việc riêng gì đó, hình như là triển lãm thì phải. Mà tình cờ có người trong trường lại quen biết với cha cậu ta nên đã mời về làm giảng viên đặc biệt đấy. Không phải dễ đâu. Sao, bộ cậu cũng có hứng thú với nghệ thuật à?"

Một-chút-cũng-không! Alhaitham như muốn hét lên trong lòng. Hắn ra về trong tâm trạng không thể tồi tệ hơn, trước lúc đó còn không quên xin thêm danh sách tiết dạy của Kaveh đem về. Nếu ông trời không cho tránh thì hắn sẽ tự mình làm vậy. Để rồi xem ai sẽ thắng.

Alhaitham nói là làm, so về cái gì chứ để so về độ quyết tâm theo đuổi mục tiêu thì hắn tự tin bản thân không bao giờ đứng thứ hai. Suốt một tuần sau đó người ta được thấy cảnh thầy Alhaitham không yên vị trong lớp học thì cũng nhốt mình trong phòng nghiên cứu riêng viết báo cáo, tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi hai chỗ đó nửa bước. Tới mức công việc cần phải hoàn thành trong 1 tháng thì sau một tuần tự giam mình cũng đã đủ để hắn làm xong. Thực ra Alhaitham cũng không hiểu chính bản thân mình, hắn làm thế thì được lợi lộc gì cơ chứ. Hắn không phải căm ghét Kaveh gì cho cam mà phải tránh mặt anh tới mức cực đoan như vậy, cũng không đến mức sợ hãi anh mà từ chối đối mặt. Hắn chỉ là không biết phải đối mặt với anh như thế nào sau tất cả mọi chuyện. Hắn không biết phải dùng thái độ nào để đối xử với Kaveh nữa. Như chưa có chuyện gì xảy ra hay càng thêm lạnh lùng xa cách? Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, Alhaitham cảm thấy mình như con cá mắc cạn thảm hại nằm trong lưới, quẫy đạp mãi cũng chẳng thoát ra nổi. Alhaitham mệt mỏi xoa đầu, quyết định đứng dậy đi lại một chút cho thông thoáng đầu óc.

Mắc tội là hắn vừa nghĩ tới ai, người ấy cũng có thể xuất hiện ngay trước mắt hắn cho được. Alhaitham phải tự ngẫm lại xem có phải bản thân đã kí khế ước với phù thủy nào đó trong mơ hay không để mà sở hữu siêu năng lực này. Hắn vừa mở cửa ra đã gặp ngay Kaveh đang đi trên hành lang, ngó ngó ngiêng ngiêng. Rồi mắt chạm mắt. Theo phản xạ, Alhaitham muốn đóng sập cửa lại, nhưng người kia đã nhanh hơn một bước. Một tay giữ lấy cánh cửa, một chân chặn bên dưới. Kaveh dáng người chỉ xấp xỉ Alhaitham, song đứng trong tư thế này lại khiến hắn bất giác cảm thấy anh mới là người có ưu thế áp đảo.

"Bỏ ra." - Alhaitham lạnh giọng.

Chỉ thấy Kaveh nhíu mày, nở một nụ cười chẳng thân thiện chút nào: "Hình như dạo gần đây có người đang muốn tránh mặt tôi nhỉ? Hay vẫn là do tôi tự mình cảm thấy thế thôi?"

Hắn cũng đáp lại bằng tiếng cười lạnh: " Không ngờ giữa tôi và anh Kaveh đây lại có nhiều chuyện để nói tới vậy. Không phải là chúng ta mới gặp nhau gần đây sao."

Kaveh của 4 năm trước sẽ cau mày mà im lặng, còn Kaveh của 4 năm sau lại mang đến cho Alhaitham nhiều bất ngờ hơn thế nữa. Anh nhướn mày thật cao, giọng gần như là đang khiêu khích: "Alhaitham của chúng ta thù dai quá đấy. Em đang muốn nói đến việc gì? Có phải là lần gặp cha tôi đúng không. Chứ em muốn tôi trả lời sao? 'Không cần cha giới thiệu, con và học sinh yêu dấu của cha đã chịch nhau vô số lần, nếu có thể có khi mang thai luôn rồi. Ấy thế mà cuối cùng con chỉ là vật thay thế của cha thôi' à?"

"KAVEH!"

Dáng người Kaveh vốn dong dỏng cao, nom vô cùng thư sinh, lại có chút giống công tử bột. Ấy thế mà lực tay lại mạnh đến kinh người. Anh chấp cả việc Alhaitham còn đang giữ cửa, đẩy mạnh cửa ra chen vào, khiến cho đối phương mất đà lảo đảo ngã về phía sau. Song anh không đỡ hắn dậy mà lại trực tiếp ngồi xổm xuống, bóp cằm ép Alhaitham phải nhìn về phía mình.

"Tôi nói không đúng à? Chính miệng em nói vậy với tôi còn gì, sao giờ lại chối rồi. Xem ra cậu Alhaitham mấy năm nay sống tốt quá nhỉ, bất chấp cả việc mình đã bóp nát tim người khác ra sao. Thấy em sống tốt vậy tôi cũng vui lây đấy."

Alhaitham nghe rõ từng chữ một, nhưng ghép lại thì gần như chẳng hiểu gì. Tất cả những gì hắn chú ý là hương sữa tắm vanilla bao năm không đổi, là nhiệt độ cơ thể vốn vô cùng quen thuộc, là giọng nói đã từng thủ thỉ bên tai bao lần. Vẫn là Kaveh của ngày trước thế mà sao giờ xa lạ quá. Tới tận lúc này hắn mới chậm chạp nhận ra bản thân lo sợ điều gì.

Hắn sợ phải đối mặt với một Kaveh đã chẳng còn giống như trước nữa. Mà tất cả tội lỗi cho sự thay đổi này đề là từ phía hắn chứ không phải bất kì ai khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC