Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ồ, tôi rất nóng lòng muốn biết," Al-Haitham khô khan nói, xoay người cầm bàn chải đánh răng.

Kaveh nghiến răng, cố gắng kìm bản thân lại. Bình tĩnh nào, người cần nhờ giúp đỡ là mày mà phải không?

"Tôi đã kể với cậu về Ansher rồi đúng không?"

"Chưa từng." Al-Haitham đánh răng trước gương, giọng cậu gần như lạc đi trong tiếng rung ù ù của bàn chải.

"Vậy thì để giờ tôi nói." Kaveh nắm chặt khung cửa toilet, "Cô ấy là người yêu cũ của tôi, tối hôm qua bọn tôi vừa đụng mặt ở quán bar."

Al-Haitham liếc nhìn anh, gương mặt biểu thị thay cho lời nói "vậy thì liên quan gì đến tôi".

"Tôi đã nói với cổ rằng mình đang hẹn hò với cậu." Kaveh nói liến thoắng trong một hơi, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Al-Haitham, cố gắng xem phản ứng đầu tiên của người kia- chính là không có phản ứng gì hết. Al-Haitham vẫn đang đánh răng, mày còn chả buồn nhăn.

Tình huống này khác xa với tưởng tượng của Kaveh, anh nghĩ rằng Al-Haitham sẽ rất tức giận, hoặc đại loại vậy, rồi trực tiếp giao tiếp bằng nắm đấm, cho Kaveh lãnh một quyền vào tay hay chân gì đó như tối qua, và anh sẽ dùng vết thương đó để, có lẽ, ăn vạ cậu ta một chút. Nhưng không, Al-Haitham như bị điếc, chậm rãi đánh răng súc miệng, sau đó quay đầu lại nhìn Kaveh vẫn đứng như trời trồng ở bên cạnh, tựa hồ còn tự hỏi tại sao anh chưa rời đi.

"Tôi tưởng anh nói xong rồi?"

Kaveh bứt tóc chính mình, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị tên Al-Haitham này làm cho phát điên!

"Đến cả một phản ứng nhỏ cậu cũng không có là sao!" Kaveh hét lên.

"Anh muốn tôi phản ứng như thế nào?" Al-Haitham lạnh lùng hỏi ngược lại, "Anh nói với cô ta cái gì cũng đâu có liên quan đến tôi."

"Tôi đã hôn cậu. Ở quán bar. Tất cả các thành viên nhóm nghiên cứu của cậu đều nhìn thấy." Kaveh dùng người chặn cửa, nhất quyết không để Al-Haitham ra ngoài cho đến khi cậu hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề này.

"Mấy trò con bò anh tấu khi say không thiếu, mỗi lần chụp lại một bức cũng đủ để làm triển lãm."

"Tôi không có say!" Kaveh cảm thấy khí huyết sôi trào, tại sao Al-Haitham luôn khó giao tiếp như vậy! "Người uống say là cậu! Cậu cũng là người chủ động đến nói về cuộc tranh luận chết tiệt của chúng ta! Cậu có biết mình lộ liễu thế nào không? Ansher là do cậu đưa đến! Cậu phải chịu trách nhiệm với tôi!!"

Kaveh hài lòng khi thấy đôi mắt của Al-Haitham thoáng mở to, như thể cuối cùng cũng phản ứng lại lời anh nói.

"Được, tôi hiểu rồi." Al-Haitham gật đầu, đẩy cánh tay của Kaveh ra rồi bước khỏi toilet.

"...Cậu hiểu cái gì?" Kaveh bất lực hỏi. Giờ anh mới cảm nhận được sự kiệt sức từ đêm qua, đầu anh đau, lại còn chóng mặt, thở không nổi.

"Nếu như Ansher hỏi, tôi sẽ cùng anh giải thích rõ ràng." Al-Haitham ngồi ở bên bàn ăn, không chút xấu hổ cầm ly cà phê Kaveh mới pha, "Coi như trả ơn việc đêm qua anh đem tôi về."

Nghe còn có tình người. Cơn giận của Kaveh lắng xuống một chút. Mặc dù dường như Al-Haitham đã hiểu sai những gì Kaveh giao phó, nhưng thái độ hợp tác của cậu ta cũng đã đủ an ủi tâm hồn Kaveh ít nhiều, làm rõ với Ansher rằng họ không phải là một cặp và làm rõ với Ansher rằng họ là một cặp cũng không có khác biệt gì lớn lắm, phải không?

"Chỉ là nhắc cho cậu nhớ thôi." Kaveh lẩm bẩm, "Cậu đã nôn vào người tôi, còn hành hung tôi trên đường lớn."

Al-Haitham cầm tách cà phê bằng cả hai tay, liếc nhìn anh rất thiếu thiện chí.

"Vậy sao?" Cậu nhẹ giọng hỏi, "Thật xin lỗi."

"...Không sao đâu." Kaveh trả lời. Chết tiệt, tại sao nghe Al-Haitham xin lỗi chân thành như vậy anh lại thấy vô cùng áy náy? Đừng nói ở chung rồi bị tên Al-Haitham này tra tấn hành hạ riết anh biến thành tên khổ dâm lúc nào không hay nhé!

"Trước mắt không đề cập đến vấn đề này nữa." Kaveh lắc đầu và xua hết hình ảnh Al-Haitham cho anh một quyền rồi lại nằm lên người anh đi, "Thứ tôi muốn cậu làm rõ thực ra không phải cái này."

Al-Haitham quay lại nhìn anh, ra vẻ đang lắng nghe.

Kaveh hắng giọng, lo lắng gõ ngón tay lên cốc cà phê: "Ừm... Thực ra thì hoàn toàn ngược lại... Cậu nghĩ xem..."

Al-Haitham nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xanh lục như nhìn thấu tâm can. Kaveh ước gì cậu ta thật sự có năng lực đó, để anh không phải ngồi đây ép mình rặn ra từng từ- Chúa ơi, anh căn bản là không thể mở miệng được! Rốt cuộc thì anh định nói cái gì?

"Vì không thể đối mặt với việc bạn gái cũ sắp kết hôn nên tôi cần cậu đi cùng đến đám cưới của cô ấy, giả vờ như chúng ta là cặp tình nhân ngọt ngào để không khiến tôi trông như một tên hề buồn bã không thể quên được tình cũ"? Giết anh đi! Al-Haitham chắc chắn sẽ không đồng ý! Cậu ta sẽ cười nhạo Kaveh một trận rồi sau đó đem Ansher ra chọc ngoáy anh đến cuối đời!

"Quên đi." Sau khi trải qua một hồi đấu tranh nội tâm mãnh liệt, Kaveh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê nóng, nở một nụ cười bi thương nhìn Al-Haitham, "Quên Ansher đi, cậu không cần phải làm gì đâu."

Kaveh cố gắng ăn một miếng bánh mì, sau đó đứng dậy như mộng du, biến như bay về phòng ngủ, nhét chiếc máy tính trên bàn vào trong cặp. Anh nhớ rằng hôm nay mình có lớp, đây sẽ là một biểu hiện tốt, cho thấy rằng ngay cả khi bị Ansher và Al-Haitham song kiếm hợp bích tra tấn hành hạ thì Kaveh vẫn duy trì sự nhiệt tình đối với học tập, giáo sư của anh sẽ cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa mất.

Anh có thể cảm thấy ánh mắt của Al-Haitham đang dán chặt vào lưng mình, nhưng dù sao đi nữa thì Kaveh cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu. Cậu ta nói đúng, bất cứ điều gì xảy ra giữa Kaveh và Ansher đều không liên quan gì đến Al-Haitham, bắt cậu dây dưa vào vụ này mới là quyết định ngu xuẩn. Kaveh đêm qua quả thực là có hơi say, và anh chỉ cần giải thích với Ansher một chút, cô ta sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại rồi tỏ vẻ tiếc nuối, và sau đó có lẽ anh sẽ không cần đến dự đám cưới nữa.

Khi bước xuống cầu thang của khu giảng đường, Kaveh đã ngáp lần thứ một nghìn. Vì Chúa, anh đã không ngủ một phút nào kể từ đêm qua! Sau khi bị Al-Haitham đã nôn thốc nôn tháo vào người, anh bị tài xế taxi đã la mắng và bắt đền bù hai trăm tệ. Kaveh thậm chí còn không kịp thay quần áo, chạy hồng hộc về ký túc xá tìm được tiền đưa cho tài xế, sau đó mới có thể ôm Al-Haitham ra khỏi xe.

Kaveh ấn vào thái dương, bắt đầu thấy đầu mình hơi nhức. Sự mệt mỏi khiến anh mất cảnh giác, cho nên không để ý có người đang tiến về phía mình.

"Kaveh!" Giọng nói người này hưng phấn đến phiền phức, như thể lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật như Kaveh.

"Cậu thực sự đã cho chúng tôi một bất ngờ lớn!"

Harlan vỗ mạnh vào lưng anh: "Sao cậu không nói sớm? Cậu mà nói trước là tôi đã không mời cậu đến buổi party của bọn tôi rồi, cậu có biết các cô gái đã đau lòng như thế nào không-- Tôi không có ý trách móc gì cậu đâu. Nghiêm túc mà nói, Al-Haitham á? Bọn tôi thật sự không ngờ đấy. Tôi còn nhớ rõ tháng trước-"

Người tổ chức tiệc độc thân tối qua đang vô cùng hưng phấn thao thao bất tuyệt, Kaveh sắc mặt u ám bước nhanh, một câu cũng không muốn đáp.

Tuy nhiên, người xưa có câu, phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí. Kaveh vừa bước vào cổng khu dạy học thì nghe thấy có người gọi tên, lại phải quay đầu lại.

Đó là một cô gái đeo kính, nhìn rất quen, hình như anh đã thấy qua gương mặt này trong quán bar tối qua, điều này càng làm cho Kaveh muốn tốc biến. Nhưng bộ dáng vội vàng của đối phương vẫn khiến anh phải dừng lại- Chiếc váy dài quá mức trông hơi nguy hiểm, và Kaveh không muốn thấy bất cứ ai té ngã trước mặt mình.

"Ừm, xin chào, Al-Haitham thế nào rồi? Đêm qua-" cô gái bước nhanh đến chỗ anh, đi thẳng vào vấn đề, "Bọn em không ngờ cậu ấy lại uống nhiều như vậy... Trước tiên thì đấy không phải ý tưởng của em-" Cô ấy vẫy tay thanh minh, "Najaha đã đề nghị đổi rượu của cậu ấy, em chỉ là, ừm, không phản đối." Cô gái chột dạ đẩy mắt kính, giọng nói ngày càng nhỏ lại.

"Bọn em không có ác ý!" Thấy vẻ mặt Kaveh hơi đáng sợ, cô vội vàng bổ sung: "Nếu không có anh ở đó, chúng em sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu ấy về nhà an toàn, nhưng sáng nay Al-Haitham không đến họp nhóm, em muốn biết cậu ấy--"

Cái gì mà nếu anh không có ở đó? Kaveh muốn hỏi. Các người thật sự yên tâm giao Al-Haitham say đến bất tỉnh cho tôi? Trong khi quan hệ của chúng tôi tệ đến mức ai cũng biết? Trời ạ, đừng nói là các người thật sự tin tôi với cậu ta là một đôi nhé, tôi diễn như thế mà cũng tin được sao?

Kaveh hít một hơi thật sâu.

Đã đến lúc kết thúc tất cả những trò lố này, anh cần để toàn bộ người trong học viện này hiểu rõ, sau này tuyệt đối không được ôm Al-Haitham đang say rượu vào lòng!

"Cảm ơn vì đã quan tâm, Aisha, tôi đã giải thích tình hình với Azar rồi."

Kaveh mở miệng ngu ngốc, chớp chớp mắt, sau đó quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của Al-Haitham.

"Em còn nghĩ anh muốn ngủ thêm một chút," Al-Haitham nói với anh, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ dịu dàng thuần túy.

"Tôi..." Kaveh vẫn còn mồm chữ A, đầu óc anh trống rỗng, chỉ có thể ngây người đứng đó, bị Al-Haitham ôm vào lòng, sau đó cảm nhận được một cái hôn lên trán.

"Anh đi nhanh quá, làm rơi cái này." Al-Haitham kéo dài khoảng cách giữa họ. Kaveh thề rằng anh đã nhìn thấy nét bỡn cợt trong đôi mắt giả ôn nhu của cậu ta.

"Khụ!" Harlan ho khan một tiếng, lắc đầu nói cái gì mà, "Tự nhiên không thấy máy ảnh đâu mất tiêu, mình để ở chỗ nào ấy nhỉ?" sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Aisha thì mặt đỏ như sắp nổ tung, hoảng loạn đến nỗi tay chân không biết để đâu cho phải- Chết tiệt, Al-Haitham đâu có hôn cô!

"Được rồi... Hay quá... Thật tốt khi thấy... À không... Em phải đi..." Cô nói năng lộn xộn rồi xoay người chạy biến, suýt nữa thì vấp phải chân váy của chính mình.

"Cậu vừa làm cái gì vậy?" Đây đáng lẽ phải là một câu chất vấn, nhưng Kaveh lại nói không có chút tự tin nào, trái tim anh lại bắt đầu đập loạn xạ- Mày có thể trưởng thành hơn một chút, có một trái tim kiên định hơn được không!

"Tôi tưởng anh muốn thế?" Al-Haitham nhướng mày. Mặt cậu ta còn chả đỏ chút nào! Chết tiệt!

Muốn cậu hôn tôi? Đương nhiên là không! Kaveh muốn vặn lại thì thấy Al-Haitham vẫy điện thoại về phía anh.

"Tôi được biết anh đã hứa với bạn gái cũ rằng sẽ đưa tôi đến dự đám cưới của cô ấy."

Phải rồi, Kaveh quên mất, cho dù anh không nói thì Al-Haitham sớm muộn gì cũng sẽ từ miệng của người khác mà biết. Đêm qua họ thật sự đã-- thu hút mọi ánh nhìn.

"Vậy là cậu đồng ý?" Kaveh muốn tự tát vào miệng mình ngay khi thốt ra câu đó. Điểm yếu! Điểm yếu chí mạng! Al-Haitham sắp có cái để cười nhạo anh!

"Như một đặc ân dành cho anh. Tôi nghĩ rằng mình có thể chấp nhận được." Al-Haitham xoa xoa cằm, "Hay là anh đổi ý rồi?"

"Đương nhiên là không!" Kaveh không giấu được phấn khích, thật giống như là, được tái sinh thành con người mới! Anh đã sống dậy, trồi lên từ ngôi mộ dưới chân Ansher!

"Để tôi cho cậu xem thiệp mời-" Kaveh bắt đầu lục lọi túi của mình, nhận ra rằng anh đã ném đống quần áo bẩn bị Al-Haitham nôn tung tóe vào thùng rác.

"Ừm, chuyện này để sau xem xét, trước tiên chúng ta thương lượng..."

"Anh lên lớp trước đi." Al-Haitham ngắt lời anh, "Chúng ta còn có một tuần, cứ từ từ mà lên kế hoạch."

Ừ nhỉ. Kaveh bình tĩnh lại, đây là lần đầu tiên anh đồng ý với lời Al-Haitham nói. Ansher thật sự đã khiến anh như chim sợ cành cong, từ việc đột ngột chia tay ba năm trước và rời bỏ Sumeru, cho đến việc xuất hiện như một bóng ma trong quán bar đêm qua. Kaveh không hiểu vì sao Ansher lại có ảnh hưởng lớn đến mình như vậy, từ khi cô xuất hiện, trái tim của Kaveh cứ như bị đem đi mất.

Này căn bản là không có nghĩa lí gì. Sau khi bình tĩnh lại, Kaveh bắt đầu cảm thấy hơi uể oải. Anh không muốn suy đoán xem liệu mình có còn yêu Ansher hay không mà lại hoảng sợ vì sự xuất hiện đột ngột của cô ấy. Ansher sắp kết hôn, và cho dù đáp án có là gì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Kaveh thay phiên ngủ mười phút trong lớp của mỗi giáo sư, bị điểm danh hai lần- Có Chúa mới biết tại sao anh sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn còn nhiều lớp như vậy! Để nâng cao tinh thần, anh lén gõ "những câu chuyện tình yêu cảm động rơi nước mắt" trên thanh tìm kiếm máy tính, dành hai mươi phút ngồi lướt, sau đó cau mày đóng trang web và bắt đầu tìm kiếm "những câu chuyện tình yêu cảm động và có thật" thẳng cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc. Cuối cùng, Kaveh đã tìm được hai mẫu chuyện tình đàng hoàng phù hợp với anh và Al-Haitham, từ tương ngộ đến yêu nhau, đọc mà phát khóc.

Kaveh sửa một số từ ngữ không phù hợp trong câu chuyện rồi đắc ý gửi cho cậu hậu bối.

-Chọn một cái cậu thích đi, chúng ta cần luyện tập một chút.

Sau khi gửi tin nhắn, Kaveh thở ra một hơi dài, như thể anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn. Hôm nay là thứ Hai và đám cưới của Ansher diễn ra vào thứ Bảy, nghĩa là họ có thêm năm ngày nữa để trở nên giống một cặp đôi thực sự. Khi Kaveh nghĩ về điều đó, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Al-Haitham ôm lấy tay anh ngọt ngào nói cười, vị tiền bối không khỏi rùng mình.

Thật kỳ lạ. Kaveh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó là anh không biết những người đồng giới tình tứ với nhau như thế nào. Kiểu như Ansher có thể nắm lấy cánh tay, nép vào người anh như chim nhỏ và mỉm cười ngọt ngào, nhưng Al-Haitham á?

Làm thế nào họ có thể thân mật khác thường mà không bị người khác nghi ngờ?

Khi Kaveh đến cửa lớp, anh tình cờ gặp một lượng lớn người đang đi ra ngoài, như là vừa mới tan học. Anh đứng ở lối vào cầu thang đợi dòng người đi qua rồi mới vào, liếc mắt lập tức thấy Al-Haitham đang lời qua tiếng lại với một người đàn ông đứng quay lưng lại với Kaveh ở trước bục, như thể họ đang tranh cãi gay gắt. Tuy rằng Al-Haitham trên mặt dường như không có bất kỳ biểu hiện gì, nhưng Kaveh biết, bởi vì anh đã tranh luận với cậu rất nhiều lần trước đây nên hiểu rất rõ, đó là biểu cảm "muốn bóp chết đối phương" của cậu.

Kaveh còn đang do dự không biết có nên đi tới hay là đứng ở chỗ này chờ Al-Haitham nói chuyện xong sẽ đi qua- thử ngẫm xem, mình là bạn trai của cậu ta, bạn trai sẽ làm gì?

Ngay khi Kaveh đang tự hỏi về "nghĩa vụ của bạn trai" thì người đàn ông kia đột nhiên cử động, anh ta vươn một cánh tay ra rất nhanh, lực độ xem chừng cũng rất mạnh, như thể cuối cùng cũng không chịu nổi tính tình cổ quái của Al-Haitham, định cho cậu một bạt tai.

"Này! Dừng lại!" Kaveh còn chưa kịp phản ứng đã vội lao tới, Al-Haitham cùng người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn anh, sau đó có một tiếng choang của vật gì đó rơi xuống đất-- Một chiếc ly thủy tinh rơi từ bục phía sau Al-Haitham, vỡ thành nhiều mảnh.

Người đàn ông vẫn duy trì động tác với ra đằng sau định đỡ lấy chiếc ly, đứng hình như thể đang sợ hãi. Kaveh nhìn anh ta, rồi nhìn mảnh thủy tinh trên sàn, cảm thấy mặt nóng bừng.

"...Trợ thủ, tôi đã tìm được một trợ thủ cho cậu..." Anh mất nửa giây để nghĩ ra một lý do ngớ ngẩn, sau đó chuyển hướng quay về phía Al-Haitham nói nhanh như thể nắm được cọng rơm cứu mạng.

"Trợ thủ gì cơ?" Al-Haitham nhìn anh, lộ ra vẻ mặt như vừa chứng kiến chuyện vui "Tôi không nhớ có nhờ anh giúp tìm trợ thủ nào cả, Kaveh."

Đụ má, Al-Haitham cậu có thể nhịn lại ham muốn làm nhục tôi trong một giây thôi được không?

"Là do cậu quên thôi, anh ta đang đợi đấy." Kaveh cộc cằn nói, sau đó nắm lấy cánh tay của Al-Haitham, không hề khách sáo mà kéo cậu ra ngoài. Al-Haitham cũng ngoan ngoãn phối hợp, nhanh chóng đi vài bước để theo kịp rồi ghé sát vào tai anh: "Họ sẽ cho rằng chúng ta đang cãi nhau."

Kaveh gần như bật cười thành tiếng, chuyện đó có gì lạ đâu? Không phải cậu và tôi gây lộn suốt ngày sao-- Ồ, anh đột nhiên nhớ tới bọn họ bên ngoài đang giả làm tình nhân, không khỏi bước chân chậm lại.

Ngọt ngào, cuồng nhiệt trong tình yêu, làm một cặp đôi khiến Ansher phải hâm mộ và ghen tị, nhớ không?

"Này là lỗi tại ai?" Kaveh hạ giọng, buông cánh tay của Al-Haitham và thay vào đó nắm lấy tay cậu.

"Là do anh lên cơn," Al-Haitham chỉ ra.

"Cậu cố ý chọc tức tôi!"

"Rõ ràng là tôi không có," Al-Haitham phủ nhận, "Tôi chỉ muốn biết anh nói trợ thủ là có ý nghĩa gì."

"Nhưng cậu không thể trước mặt nhiều người như vậy hỏi câu đó làm bẽ mặt tôi!" Kaveh thấp giọng gầm gừ, lỗ tai lại bắt đầu bốc hỏa, "...Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi tưởng tên đó muốn đánh cậu."

"Tại sao cậu ta lại muốn đánh tôi?" Al-Haitham hỏi.

"Bởi vì cậu rất giỏi chọc giận người khác, được chưa?" Kaveh vô thức nắm chặt tay, "Thật không thể tin được cho đến bây giờ tôi vẫn chưa đánh cậu một cú nào, nhất là khi cậu luôn trưng cái bộ mặt khó coi kia."

"Những người bị suy giảm chức năng não đúng thật là hay có khuynh hướng bạo lực."

"Cậu đang ám chỉ tôi có khuynh hướng bạo lực hay đang nói tôi mắc bệnh tâm thần?"

"Tôi chỉ nói sự thật."

Hiện tại Kaveh bắt đầu hối hận. Có lẽ sự tồn tại của anh đã là một sai lầm, nếu anh không được sinh ra thì đã không tham gia bữa tiệc tối qua, như vậy đã không đụng mặt Ansher và anh cũng đã không ở đây nắm tay Al-Haitham rồi sinh ra một chút khuynh hướng bạo lực không cần thiết với người đàn ông này, thế giới chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

"Tôi hiểu rồi." Lời này được thốt ra khi hai người họ đã nắm tay nhau đi ra khỏi khu giảng đường, Kaveh kéo Al-Haitham vào một góc, tách khỏi nhóm sinh viên đang đi ăn trưa, trốn sau một gốc cây trên bụi cỏ ven rồi mở miệng "Tôi đã nhận ra vấn đề khiến bản thân luôn lo lắng là gì."

Kaveh buông tay Al-Haitham ra và khoanh tay trước ngực: "Chúng ta sẽ tự làm lộ bí mật, nếu cứ tiếp tục như vậy không chừng tôi và cậu sẽ cãi nhau trong đám cưới của Ansher mất. Cho nên vừa rồi, tôi đã nghĩ ra một biện pháp giải quyết."

Al-Haitham không nói. Cậu đứng đó, đang đợi Kaveh nói ra giải pháp tài tình của mình là gì thì đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên- Kaveh ôm lấy khuôn mặt hậu bối, rướn lên hôn lên khóe miệng cậu.

"Bất cứ khi nào em chọc tôi tức," Kaveh lườm, dựa gần đến mức Al-Haitham có thể nhìn rõ hàng mi dưới của bạn cùng phòng và sự tức giận trong đôi mắt hồng ngọc của anh. Kaveh vuốt nhẹ mặt cậu, cả người toát ra mùi bạc hà cay đầy kích thích--

"Tôi sẽ hôn em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net