Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lần đầu tiên gặp anh mà trái tim
của Shidea Kayn này đã tự bỏ chủ mà chạy theo anh luôn rồi. Yêu từ cái nhìn đầu tiên, nghe thật nực cười nhưng chính người đó đã làm tôi thành một trò hề như vậy

Kí ức về hôm đó vẫn rõ ràng trong đầu làm tôi ngỡ như mới chỉ xảy ra hôm qua, ngày mà tôi gặp được tình yêu của đời mình. Đáng lẽ đó sẽ là một ngày bình thường như bao ngày tôi đi dạo quanh khu mình sống, nhìn ngắm cảnh vật xung quanh đã quá đỗi quen thuộc gần như đã khắc sâu vào trong kí ức, đi ngang qua chiếc công viên mà tôi chẳng bao giờ tạt vào trong mỗi lần đi dạo bộ ban chiều. Nhưng ngày hôm đã khác, một thứ gì đó lóe trong đầu tôi mà bây giờ tôi tự hào khoe khoang đó là tín hiệu tình yêu vũ trụ gửi cho mình, những bước chân chuyển hướng dần vào công viên nhỏ

Tuy chưa muộn lắm nhưng trong đó đã thưa bớt người, những đứa trẻ đã được người lớn gọi về chuẩn bị cho bữa tối, xung quanh chỉ còn lác đác vài người tập thể dục cùng ánh chiều tà của mùa hè chiếu xuống tán cây. Đôi chân tôi cứ dạo quanh không xác định điểm đến trong công viên nhỏ này, ngắm nghía cảnh vật đã lâu chưa nhìn lại cho đến khi có âm điệu va vào tai tôi

Thứ thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo của sáo vang lên hòa vào không khí mùa hạ len lỏi vào sâu trong tâm trí tôi, những bước chân đã xác định được hướng đi nơi cần đến, tôi dựa vào âm thanh mà đi tìm nơi phát ra. Và tôi thấy anh, ngồi trên chiếc ghế đã cũ kĩ trong góc kín của công viên nhẹ nhàng chơi chiếc sáo phát ra từng nốt nhạc dịu dàng

Mẹ tôi thường dặn đi ra ngoài nhớ để ý đồ trên người kẻo bị lấy mất, nhưng mẹ quên không dặn trông chừng cả trái tim, để rồi đây chỉ một khung cảnh mùa hạ với bóng hình anh ở đó thôi cũng đủ để trái tim tôi ngã vào chiếc lưới dệt chỉ đỏ đã được thả sẵn, dẫu cho người giăng lưới cũng không biết có gì sa vào

Tôi cứ đứng đó thẫn thờ nhìn anh, tâm trí đã thong dong bỏ đi lúc nào chẳng hay, chỉ đứng đó nhìn con người kia say mê chơi nhạc cụ mà đã bị hút mất hồn. Đến khi những âm thanh trong trẻo dừng lại, anh rời bỏ đôi môi khỏi chiếc sáo và giật mình khi ngẩng mặt lên thấy tôi đang đứng đơ người ở đó, ánh mắt của tôi và anh chạm nhau đã khiến tâm trí tôi quay lại

Bốn mắt nhìn nhau, anh cũng lúng túng không biết phải nói gì khi gặp trường hợp như này, tôi cũng không biết phải giải thích sao khi người khác phát hiện bản thân bị tôi nhìn chằm chằm khi đang phiêu du theo âm nhạc, cái không khí sượng sạo và ngột ngạt gì đây chứ?!

"X-Xin lỗi vì đã nhìn anh chằm chằm vậy... Chỉ là anh chơi sáo rất hay nên em bị cuốn hút theo nó lúc nào.."

Tôi lên tiếng trước, mong muốn phá đi cái tình huống khó xử này

Có vẻ anh không quen lắm với những lời khen, hay da mặt của anh mỏng mà sao những câu khen đó của tôi đã khiến anh ngượng ngùng quay mặt nghiêng chút đi, gò má đã phương phất sắc hồng lúc nào. Anh hít một hơi, quay lại nhìn tôi đang yên lặng đợi anh trả lời

"Cảm ơn cậu, tôi đã tưởng chỗ này sẽ không có ai để ý đến rồi nữa"

Anh khẽ cười, nụ cười nhẹ đó làm xao xuyến rộn lên tâm hồn tôi. A thật chứ, đã đẹp rồi chớ lại còn có năng khiếu âm nhạc, này là muốn tôi lưu luyến anh cả đời rồi đúng không. Ngay giữa lúc đầu tôi đang nhảy loạn cào cào lên vì nụ cười ban nãy, câu nói tiếp theo của anh đã khiến nó ngừng lại vì giờ tâm trí tôi nó nổ tung luôn chứ không còn để mà loạn nữa

"Và tôi cũng không phiền nếu cậu đến đây làm thính giả cho những buổi tập của tôi đâu, nếu cậu muốn-"

"TẤT NHIÊN LÀ MUỐN RỒI Ạ!"

Tôi nghĩ bản thân đã kích động quá trước câu nói của anh, nhưng mà ai có thể bình tĩnh được khi người mình thích ngỏ lời với mình chứ. Nhanh như cắt, tôi ngồi xuống chỗ còn trống trên băng ghế, lần đầu có crush, lần đầu được crush ngỏ lời mời, lần đầu được ngồi cạnh crush, bao nhiêu lần đầu của tôi đều do một tay anh lấy hết

Âm thanh du dương của tiếng sáo lại cất lên, trôi cùng theo dòng thời gian. Không rõ tiếng sáo vi vu hay sự cuốn hút của anh đã cướp đi khả năng cảm nhận thời gian của tôi, ngỡ như mới ngồi cạnh anh phút chốc ngắn ngủi mà đã gần hơn 2 tiếng trôi qua, mặt trời cũng đã dần lặn đi để vầng trăng lên thay thế. Trong công viên chỉ còn có 2 hình bóng, anh và tôi

"Nhanh thật cũng đã tối trời rồi, tôi phải về thôi nếu không anh tôi sẽ lo mất, hẹn gặp cậu ngày mai và cảm ơn vì đã lắng nghe tôi tập nhạc"

Anh đứng dậy và khẽ cười với tôi, thân thể tôi cũng tự động đứng dậy theo dù não bộ tôi còn chưa điều khiển. Trời đã tối rồi sao, tôi vẫn chưa thõa mãn với chỉ chừng đó thời gian ngồi cạnh anh. Não bộ tôi hoạt động, ra tín hiệu cảnh bảo vang lên vang lại trong tâm trí tôi, tên của anh, tôi vẫn chưa biết tên anh!

"Anh! Em vẫn chưa có biết tên anh hay trường anh đang theo học, anh nói cho em biết được không à~!"

Khoan hình như tông giọng tôi hơi sai sai

Anh có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi của tôi (hoặc tông giọng của tôi), anh đơ lại một lúc rồi bật cười, thanh âm kia cùng biểu cảm của anh lại như muốn tôi yêu anh hơn nữa, người mới chỉ gặp cách đây mấy tiếng. Anh cười thật sự rất đẹp

"Khục...haha.. t- tại sao cậu lại dùng cái tông giọng thế kia chứ, đâu phải lần cuối cùng tôi gặp cậu đâu *phì*"

Nụ cười của anh một lúc càng to hơn, anh ôm lấy bụng không thể kiềm chế được tiếng cười ngày một lớn hơn của bản thân. Còn tôi chỉ đứng đực ra đó, ngại đỏ mặt vì cái tông giọng lúc nãy hay vì nụ cười của anh, hay có thể là cả 2

"Em hèm, xin lỗi vì nãy tôi thật sự không nhịn được cười, Yasuo năm 4 học viện Ionia, rất vui vì được làm quen với cậu"

"Anh cùng trường với em này! Shidea Kayn năm nhất, rất vui được làm quen với anh, liệu em có thể buổi tập nào của anh cũng có mặt chứ?"

Chúng tôi đứng tán gẫu thêm vài câu về lớp học rồi ai nấy đều trở về nhà của bản thân. Tâm trí tôi vẫn treo ngược cành cây, đầu óc tràn ngập hình ảnh nụ cười của anh. Yasuo à..., tài thật đấy, khiến người khác yêu mình được ngay từ phút giây đầu tiên gặp mặt. Về được đến nhà dù tôi cũng chả rõ sao tôi về được với tâm trí thế kia, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa ở phòng khách, mắt vẫn ngẩn ngơ nhìn vào chiếc tv còn chưa được bật

"Đi đâu về muộn thế, lại còn mặt đần ra thế kia?"

Akali - em gái tôi đi ra từ phòng bếp cất tiếng hỏi sau khi thấy tôi đã về

"Đi gặp định mệnh cuộc đời"

"??"

2.

Gần đây tôi có suy nghĩ khá nhiều

Mấy tuần trước, tôi đã được đàn em thân thiết tỏ tình, do quá ngại nên tôi đã không trả lời mà bỏ chạy luôn. Vấn đề đã có thể là tôi cảm thấy tội lỗi vì đã bỏ chạy mà không trả lời nhưng người tỏ tình tôi nói không, kịch bản đó đẹp đấy, tiếc là không xảy ra thôi

"Yasuo, hẹn hò với em đi!"

"Khụ-!?"

Buổi nghỉ trưa ở trường, Kayn đột ngột xuất hiện sau lưng tôi cùng hộp sữa dâu trên tay và lời tỏ tình, à làm tôi sặc và nghẹn thức ăn nữa, thiếu chút là đi gặp ông bà sớm rồi. Tôi khó khăn nhận lấy hộp sữa dâu trên tay Kayn, cố gắng làm dịu đi cái khó chịu ở họng vì nghẹn thức ăn

Sau lần tỏ tình thất bại đó, miễn nhiên tôi có một chiếc bóng theo sau, giống như là cún ngoan chạy theo chân chủ vậy. Gần như nơi nào tôi đến cũng có Kayn đi theo. Sân trường, căng tin trường, gốc cây yêu thích của tôi, thằng bé theo chân tôi mọi lúc, miệng lúc nào cũng ríu rít lời yêu với tôi. Thật sự đó, nói lời tình cảm suốt như vậy Kayn không thấy ngại sao, làm thế nào mặt cậu ấy vẫn tỉnh bơ như vậy được?!

"Anh đáng yêu ghê Yasuo, thật sự yêu anh chết mất!"

"T-trật tự đi"

Mặt tôi nóng bừng lên vì câu nói của Kayn, cố gắng uống nhanh hơn hộp sữa, thầm mong độ lạnh của nó sẽ làm dịu đi nhiệt độ trên mặt tôi bây giờ. Tôi vứt vỏ hộp xuống nơi túi đựng, ngả mình dựa vào gốc cây, Kayn cũng theo đó mà dựa xuống bên cạnh, ngả đầu vào vai tôi và dụi mặt vào đó. Không khí lạnh đã tràn về thế chỗ cho gió heo may mùa thu, nhanh thật đấy, vừa hôm nào tôi lần đầu gặp Kayn là đầu hè, nay đã sang đông rồi

Tính cả vừa rồi cũng như lần đầu cậu ấy nói, đã là lần thứ chín Kayn tỏ tình với tôi. Thằng bé cứ có cơ hội thuận miệng thì sẽ tỏ tình tôi luôn, và cũng như trước, tôi lờ đi câu nói đó và không trả lời. Và cứ như thế mọi thứ diễn ra lặp lại, có vẻ như Kayn sẽ tỏ tình tôi mãi đến khi nào cậu ấy nghe được câu trả lời

"Này Kayn, cậu thích tôi từ bao giờ vậy?"

Tôi bất giác hỏi khi nghĩ về những lần ngỏ lời yêu của cậu ấy

"Từ lần đầu tiên em gặp anh ở công viên, nghe buồn cười he nhưng ai biểu anh cuốn hút quá, em đổ cái rầm luôn"

Cậu ấy cười trong khi đưa tay ủ lấy tay tôi, ấm thật, người cậu ấy lúc nào cũng ấm.

"Tay anh lạnh hết rồi đây này"

Cậu ấy từ lần đầu gặp đã vây, đã luôn quan tâm để ý từng nhỏ nhặt của tôi, vậy mà tôi cứ tận hưởng sự chăm sóc đó mà không nghĩ ngợi đến cảm xúc của Kayn, đến khi cậu tỏ tình tôi mới ngỡ ra, à cậu ấy thích mình. Và cũng như lúc đó, cái tình cảm bẽn lẽn trong tôi cũng bị tôi phát giác, à phải rồi mình cũng thích cậu ấy

Shidea Kayn ấy mà, là người thẳng thắn, có tình cách khá bồng bột, là ngọn lửa nhiệt huyết luôn bùng cháy. Cậu thường hay dính vào mấy vụ đánh nhau trên trường, không phải vì cậu là mấy tên côn đồ mà là cậu đứng lên bảo vệ những người bị bắt nạt, vì thế cũng hay phải mời phụ huynh lên ban giám hiệu. Xước sát gì ngồi trên đó cậu đến một câu cũng không kêu can, nhưng đến gặp tôi thì kêu đau ăn vạ, đòi tôi băng bó vết thương cho

Có một ngọn lửa đó luôn đi theo bên cạnh, trái tim tôi cũng đã được hun ấm từ bao giờ. Chỉ từ vị thính giả đến nghe mỗi buổi tôi luyện tập, rồi đến hậu bối trong trường, dần dà chúng tôi đã thân thiết lúc nào tôi chả nhận ra

Tiếng trống trường vang lên đánh thức tôi khỏi dòng suy ngẫm, nhìn sang bên vai thấy Kayn đã ngủ quên lúc nào. Tôi khẽ cười, con người này thật là, lúc nào cũng dễ ngủ như vậy.

"Này dậy đi, trống vào tiết rồi đấy, sao lúc nào cậu cũng dễ ngủ thế?"

"Mm làm gì có đâu, chỉ có bên anh dễ chịu thế nên em mới ngủ quên"

Vẫn như thế, mỗi lần tôi kêu cậu ấy hay ngủ thì cậu đều trả lời y vậy. Trông gương mặt ngái ngủ của cậu ấy, tôi nhận ra tôi còn một điều tôi muốn nói. Nghiêng mặt sát lại gần khuôn mặt kia, người mà đã cho tôi biết yêu là gì, môi tôi hôn khẽ phớt qua trên gò má Kayn

"Anh đồng ý"

Tôi cười, còn Kayn thì đần mặt ra đấy. Trông kìa, con người đó cũng biết đỏ mặt là gì mà. Cậu ấy vẫn cứ đơ như vậy, mặt thì đã đỏ bừng như quả cà chua

"Nào nhanh lên không giáo viên vào lớp giờ"

Tôi nói xong liền chạy đi, có vẻ như đó đã tác dụng lên cậu ấy. Kayn bừng tỉnh lại, rối rít chạy theo tôi, vừa bắt kịp thì đã thơm phớt nhẹ lại trên má tôi rồi chạy vèo đi trước, bỏ lại tôi đang cười đến si đần đằng sau

Thời gian thấm thoắt trôi đưa, ấy thế cũng đã bảy tháng sau ngày tôi đồng ý lời tỏ tình của Kayn, hè cũng đã trở lại, không khí y như ngày đầu chúng tôi gặp nhau

Một tuần sau hôm tôi đồng ý đó, Kayn đã đến nhà tôi xin phép anh trai tôi đồng ý chấp nhận cậu ấy, xin phép Yone cho cậu được sánh bước bên tôi

Tôi vẫn nhớ y lúc đó, Kayn đứng gập người cúi đầu liên tục trong khi miệng vẫn thề thốt đảm bảo sẽ chăm sóc tôi các thứ, điều tôi thật sự buồn cười là anh tôi cũng hưởng ứng theo việc đó, trông anh thật sự rất nghiêm túc như bố xem con rể ra mắt, xin phép bố vợ để rước con gái bố đi. Thật đó, chúng tôi mới bắt đầu yêu đương thôi mà chứ đã kết hôn đâu mà đã đến mức như vậy

Bỏ qua việc đáng xấu hổ và thật sự ngại đó, cũng đã hơn một năm tôi quen biết cậu và tròn bảy tháng chúng tôi thiết lập mối quan hệ yêu đương này. Kể từ lúc đó gần như cuộc đời tôi đã bước sang một trang màu hồng mới, từng ngày trôi tôi sống trong hạnh phúc với tình cảm của cậu, mới xa cậu vài phút thôi tôi đã cảm thấy nhớ rồi, nghe buồn cười thật ha?

"Anh nghĩ gì vậy, em đẹp trai quá nên anh mất tập trung hỏ?"

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tôi lại mân mê nghĩ quá nhiều rồi. Phải rồi, tôi lại đang luyện nhạc cụ với cậu ấy, ngay tại công viên nhỏ đó, nơi mà mọi thứ bắt đầu. Có vẻ như tôi đã mất tập trung chút khi nghĩ lại về cậu, về chuyện tình của đôi ta

"Không có đâu, cậu tự luyến vừa thôi"

"Thế em tự luyến là anh không iu em nữa hỏ, anh hết thương em hỏ?'

"... Sến vừa thôi Kayn"

3.

Đôi tay mân mê tấm ảnh đã cũ, lặng nhìn vào nụ cười của người trong ảnh cùng dòng chú viết dưới tấm ảnh đó

Mừng ngày Yasuo tốt nghiệp

Bao kí ức về ngày tháng đó ập lại về người con trai đang ngắm nhìn tấm ảnh, bao hoài bão tuổi trẻ, bao tình yêu cháy bỏng tuổi đôi mươi như làn sóng đang ào ạt tạt vào tâm trí người kia. Một thời thanh xuân của anh, với người anh yêu và ước nguyện tuổi trẻ, ước mơ sẽ bên người đó mãi mãi, muốn được chăm sóc người ấy và cùng nhau già đi. Chỉ là dọn dẹp lại đồ đạc mà rồi lại để cuốn theo dòng chảy của hồi ức, đôi tay anh cứ lật từng trang của quyển album ảnh

Từng trang được lật giở, từng tấm ảnh như một mảnh ghép, dần dần gắn ghép lại từng kí ức trong anh, bức tranh về tuổi thanh xuân với cậu. Nụ cười chốc đã hiện trên khuôn mặt anh, sống lại với một thời tuổi trẻ, đắm chìm lại trong tình yêu của tuổi niên thiếu, với tình đầu của anh

"Anh đang làm gì vậy?"

Giọng nói cùng cánh tay vòng lấy ôm eo anh đã kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man hoài niệm, trở lại với thực tại. Yasuo phì cười, đặt chiếc album xuống ra khỏi tay và quay lưng ôm lại con người kia

"Ngắm tình đầu tuổi 18 của anh, tị à?"

Người kia nghe vậy thì có vẻ giận dỗi, vùi mặt vào cổ anh mà làm loạn, hết liếm rồi lại cắn. Mặt Yasuo đỏ hết cả lên, cố gắng đẩy con cún lớn đang quậy phá kia ra nhưng không tài nào có thể nhi nhích ra hơn một tí được, sức của anh không phải yếu nhưng so với cún đang làm loạn này thì còn xa.

"Em tưởng em là tình đầu của anh rồi, còn ai nữa trước à"

"Tình đầu của anh là Kayn 15 tuổi, không phải Kayn 25 tuổi đầu rồi vẫn ăn vạ người khác"

Đã mười năm rồi, mười năm một mối tình, mười năm ánh mắt chỉ dành riêng cho một người. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra, nhiều lần cãi vã, bất đồng quan điểm thậm chí là nói lời chia tay, nhưng sau tất cả hai con người đó vẫn tìm về đến nhau. Anh là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời cậu, và cậu cũng là người lấp kín chỗ trống trong trái tim anh

One and only one

----------------------------
🦊: jvn đây, xin lỗi vì sủi đi lâu vậy và ẩn hết fic cũ đi, có vài chuyện xảy ra nhm mọi thứ xong hết rồi. mình sẽ reup lại những fic cũ dần dần sau, enjoy





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net