5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kazutora thế nào rồi?"

Gã nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng lại, cố không gây ra một tiếng động nào ảnh hưởng đến người đang nằm ngủ bên trong. May mà Kisaki có thói quen để điện thoại ở chế độ rung, nếu không gã sẽ vô tình phá vỡ giấc ngủ của Chifuyu. Gã phát hiện ra em rất dễ cáu giận sau những cuộc làm tình hoặc là em chỉ cáu với một mình gã. Kisaki vốn không thích ồn ào, điện thoại cá nhân của gã luôn luôn nằm ở chế độ im lặng, bởi ngoài Izana và Hanma ra thì ai lại có gan gọi vào số này của gã. Nhưng bây giờ, trong danh bạ điện thoại gã lại xuất hiện thêm một cái tên mới và đó là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy.

"Vết thương không quá sâu nhưng mất máu rất nhiều. Bây giờ đang truyền máu."

Người ở đầu dây bên kia là Hanma, Kisaki đã gửi hắn đến đón Kazutora sau cuộc giao dịch giả kia. Những kẻ chủ mưu ngay lập tức đã bị anh em Haitani xử lý, bọn chúng toàn là học sinh cấp ba cả thôi. Thật ra, Kisaki rất muốn gặp mặt người đã lập ra kế hoạch này, bởi nó đã thành công dụ được Thiên Trúc ra mặt. Ngay cả Hanma cũng bị lừa thì chứng tỏ rằng: bọn nhóc này rất có tiềm năng và hữu ích nếu gia nhập Thiên Trúc. Nhưng không, lũ nhóc ngu ngốc đó đã phản kháng ngay khi được đưa ra lời đề nghị và tất nhiên, bất kỳ ai chống đối Thiên Trúc đều phải trả giá bằng cả mạng sống.

"Với tình hình này, tao không nghĩ Kazutora có thể về nhà ngay được đâu. Nó phải nằm viện ít nhất ba ngày nữa."

Giọng của Hanma đều đều vô cảm, như thể sinh mạng của người mà hắn vừa cứu sống kia không hề quan trọng. Cũng phải thôi, vì Kisaki đã bắt hắn đến đón Kazutora mà. Đang yên lành ở nhà, bỗng dưng phải vác xe chạy hết tốc lực lên núi chỉ để đón một thằng sắp chết tới nơi.

Gã biết Hanma bực không phải vì hắn bị làm phiền, mà là tại sao trong tất cả những thành viên của Thiên Trúc lại chỉ gọi cho một mình hắn? Dưới trướng của Kisaki có biết bao nhiêu là người, tại sao lại gọi hắn? Trên hết, Hanma chỉ là người đứng ra nhận giao dịch chứ hắn có biết cái điểm giao dịch nằm ở chỗ chết tiệt nào đâu? Đã vậy còn phải đón một Kazutora đang bất tỉnh nữa. Khỏi phải nói hắn đã bực bội như thế nào trong lúc đạp ga phóng vèo vèo trên đường, hắn thậm chí còn chưa kịp thay cái quần ngủ...

Trước sự bực dọc của Hanma, Kisaki nhận ra rằng chính gã cũng chẳng biết vì sao lại để hắn đi đón Kazutora.

Trong Thiên Trúc, Hanma và Kakucho là hai phó tổng ban nên luôn được tin tưởng giao cho những công việc quan trọng. Hanma vốn có tài ăn nói, cộng thêm Kokonoi với khả năng thuyết phục tuyệt vời đã mang về cho Thiên Trúc biết bao nhiêu là những hợp đồng giao dịch béo bở. Khác với thói bạo lực hở tí là đánh người của Hanma, Kisaki thấy hắn hợp với những công việc liên quan đến giấy tờ hơn. Tất nhiên, dù muốn hay không thì hắn vẫn sẽ nghe theo lời gã mà thôi.

Cho nên, việc Kisaki dựng đầu hắn dậy trong lúc hắn đang ngủ để mà đi đón một người vốn ghét cay ghét đắng mình ấy khiến Hanma bực bội vô cùng.

Chính bản thân Kisaki cũng thấy vậy, chuyện này vốn không có gì quan trọng. Vậy mà tại sao gã lại gọi điện cho Hanma? Gã không biết, thật sự không biết. Lâu lắm rồi gã mới có được cảm giác này: gã chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa. Tùy hứng chưa bao giờ là phong cách của Kisaki, gã sẽ không làm bất cứ việc gì nếu không có lý do và lợi ích. Đối với Kisaki, gã phải biết chính xác những gì đang làm, để chắc chắn rằng kết quả sẽ luôn thành công. Và điều đó là minh chứng cho vị trí đứng đầu thế giới ngầm của Thiên Trúc trong hiện tại.

Nhưng...từ ngày bắt đầu cuộc giao dịch với Chifuyu, gã chẳng biết mình đang làm cái quái gì nữa. Chifuyu không có nổi một thứ vật chất nào để trao đổi với gã. Tiền thì gã không thiếu, biệt thự nhà gã cái gì cũng có. Người đẹp vây quanh gã cũng nhiều, chỉ cần một cú điện thoại hay một cái tin nhắn thôi liền sẽ có những cô em xinh đẹp xuất hiện trước mặt gã. Giao dịch với Chifuyu, chẳng qua là do gã đã cưỡng bức em và gã thích cái cảm giác em đau đớn quằn quại dưới thân mình mà không có lấy một chút phản kháng. Vì Kazutora, em sẵn sàng làm mọi thứ. Gã muốn dày vò em đến cùng cực, muốn xem sức chịu đựng của em đến đâu.

Nhưng...tại sao gã lại đồng ý bảo vệ Kazutora cho em? Ừ thì gã có thể nuốt lời, lươn lẹo là bản năng của Kisaki mà. Chifuyu đã từng bị gã và Hanma chơi một vố rồi còn gì, vậy mà em vẫn ngu ngốc giao dịch với gã. Vì Kazutora, mà em chẳng mảy may nghi ngờ rằng gã sẽ đổi ý sau này sao? Có phải vì em rất yêu hắn không? Tình yêu của em sâu đậm đến mức nào thế nhỉ?

Còn về phần Kazutora, mới đầu gã chỉ nghĩ đi tìm Mikey thì sẽ không gặp chuyện gì quá nghiêm trọng. Nào ngờ thằng ngu ấy lại sẵn sàng đi đến những địa điểm không tên xa lắc, để rồi ăn trọn một viên kẹo đồng 5mm và bất tỉnh vì mất máu. Sao nó không nghĩ Mikey làm gì ở chỗ quái ấy? Ngay cả Izana cũng chưa tìm ra được thằng em trai cùng cha khác mẹ của nó thì Kazutora tuổi gì mà tìm được? Đã vậy còn để bản thân mình bị thương đến suýt mất mạng. Kazutora ngu ngốc, nếu mày chết thì Chifuyu phải làm sao...

A...cái gì thế này? Gã...là đang lo lắng cho Chifuyu sao?

"Ừ, vậy để nó tĩnh dưỡng ở bệnh viện đi. Khi nào hồi phục hẳn rồi về."

Gã nghe mình lạnh lùng nói, không đợi Hanma đáp lời liền nhanh chóng cúp máy. Kisaki chỉnh lại áo choàng tắm trên người, gã siết lại sợi dây quấn quanh bụng rồi đi về hướng nhà bếp.

Biệt thự của Kisaki nằm ở khu Shinjuku của Tokyo, thật ra gã có nhiều hơn một căn nhà và chúng đều nằm ở những khu đắt đỏ bậc nhất của thành phố, nhưng đây là chỗ gã ở thường xuyên nhất vì tính chất công việc. Thêm nữa, lần đầu tiên đưa Chifuyu về, trông em có vẻ khá thích nơi đây. Gã nhìn ra được nét cười nho nhỏ trong đôi mắt xanh màu biển cả ấy khi xe gã lướt qua những căn biệt thự sang trọng, nhưng rất nhanh em liền trở về với vẻ mặt vô cảm như chưa có gì. Vì thế, gã quyết định sẽ đưa em về đây mỗi khi làm tình.

Gã rót cho mình ly whiskey yêu thích, rồi tựa người vào quầy bar nhâm nhi. Gã gọi người hầu, bảo bà ta chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Gã không chắc khi nào Chifuyu mới ngủ dậy nhưng gã biết là em đã kiệt sức, đêm qua quả là một đêm triền miên kịch liệt. Chifuyu luôn làm gã hứng tình, em là người con trai đầu tiên và có lẽ cũng là người duy nhất lên giường với gã. Tuy gã không biết làm tình với đàn ông khác gì với đàn bà (vì kiểu gì gã cũng nằm trên), nhưng Chifuyu thật sự có chút đặc biệt. Thật khó để khiến em bật ra những tiếng gọi mê người, em cũng không chịu gọi tên của gã, càng không chủ động trên giường. Nhưng em sẽ không né tránh những cái hôn của gã, hay những đụng chạm thân mật. Rõ ràng là em đang thất thế nhưng chẳng bao giờ em chịu khuất phục và điều đó chỉ càng làm gã muốn em hơn mà thôi.

Giữ ly whiskey trong tay, Kisaki rời nhà bếp để đi về phòng làm việc của gã. Có một số giấy tờ quan trọng mà gã phải xem qua, Kokonoi đã bảo thế. Kisaki đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch, phòng làm việc của gã không khác phòng giám đốc trên công ty là bao, chỉ là nó rộng hơn và sang trọng hơn mà thôi. Đống giấy tờ đã được Kokonoi đặt sẵn trên bàn, gã không nghĩ là nó lại nhiều như vậy. Gã đặt ly whiskey xuống bàn, cầm lên một xấp giấy và bắt đầu đọc. Gã không ngồi yên mà đi qua lại trong phòng, chăm chú lướt mắt qua những con chữ tượng hình nhỏ xíu rồi chậm rãi lật sang trang sau. Cứ thế, Kisaki chìm dần vào công việc mà không để ý đến thời gian đang trôi. Mãi cho đến khi cánh cửa gỗ một lần nữa nặng nề đẩy vào, Kisaki mới dứt mình ra khỏi những con chữ trước mặt.

Chifuyu đã tỉnh, em cũng đã tắm rửa và thay đồ. Mái tóc em như vừa được sấy khô, bồng bềnh như một đám mây đen. Trên người em là chiếc hoodie đắt tiền của một nhãn hàng hiệu nổi tiếng, quần jean cũng vừa vặn ôm lấy đôi chân thon dài. Đôi sneaker trắng tuốt vừa hay đúng size chân của em và gã chắc là em đang đeo sợi dây nịt nạm kim cương có khắc tên em sau lớp áo. Trông em đầy đặn vậy thôi chứ vòng eo thì nhỏ xíu, kiểu gì cũng phải cần đến dây nịt. Kisaki đã tính hết cả rồi. Chifuyu bây giờ là đồ chơi của gã, ít ra thì gã cũng phải điểm trang cho món đồ của mình một tí chứ. Em đẹp, gã cũng sẽ thêm phần hãnh diện khi đi cùng em.

"Mày tỉnh rồi đấy à?"

Dù biết hỏi như vậy là dư thừa và em cũng sẽ không trả lời gã, nhưng Kisaki vẫn muốn thể hiện cảm xúc với em còn hơn là im lặng và chỉ quan hệ xác thịt. Gã cũng chẳng phải là kiểu người nói nhiều, lời của gã là vàng là bạc nhưng cũng có thể giết chết bất kỳ ai gã muốn. Hiển nhiên, người bình thường không ai dám nói chuyện với gã cả. Nếu có, thì đó chỉ là những lời xu nịnh vô nghĩa mà thôi. Nhưng với Chifuyu, sự im lặng của em lại là những gì gã cần.

Bởi em không nói chuyện, mà em sẽ lắng nghe.

Chifuyu vẫn luôn tỏ ra rằng em không tâm đến chuyện của gã và lúc nào cũng trưng ra bộ mặt vô cảm như một con búp bê mỗi khi đi cùng với gã. Nhưng em sẽ nhớ những gì gã nói, Kisaki chắc chắn điều đó.

Như lúc gã đến đón em ở tiệm thú cưng sau lần làm tình đầu tiên là ba ngày trước, gã khi ấy đang nói chuyện với bác sĩ qua điện thoại, bảo ông ta kê cho gã mấy đơn thuốc chống dị ứng. Kisaki phát hiện ra gã bị dị ứng nặng với lông mèo sau khi đưa Chifuyu trở về tiệm thú cưng của em. Gã không ngừng nhảy mũi và chảy nước mắt như đang khóc, lên mạng tra thì đúng là những triệu chứng của dị ứng với lông mèo. Chán thật, gã thậm chí còn chẳng đến gần cái chuồng mèo, gã chỉ là đậu xe trước cửa tiệm và chờ cho Chifuyu vào bên trong thôi mà. Thế quái nào lại có phản ứng được?

Kisaki vốn định gọi bác sĩ nhưng công việc của một tổng trưởng ban đâu thể hoàn thành chỉ trong ba ngày. Mãi đến tối ngày thứ ba, khi gã bắt đầu cảm thấy căng thẳng vì đống giấy tờ chẳng biết Kokonoi đào từ đâu ra thì gã mới nhớ tới Chifuyu, mà nhớ tới em thì cũng nhớ tới lũ mèo. Trên đường đi đón em, gã còn phải tiếp nhận những cuộc gọi khác nên không thể gọi cho bác sĩ ngay được. Khi dừng xe trước cửa tiệm em, gã mới lôi điện thoại ra nhắn tin cho em và trong lúc chờ đợi em giao lại việc cho đám nhân viên, gã mới gọi cho bác sĩ.

Gã không rõ là em đã nghe được gì, bởi em đã ở trên xe khi gã vẫn còn đang nghe điện thoại. Nhưng lần thứ ba đến đón em, Chifuyu lại bảo gã đậu xe bên tiệm cà phê sách ở một con phố khác. Rồi gã thấy em lù lù bước tới, ống tay áo vẫn còn xắn lên như vừa mới rửa tay, mái đầu cũng hơi bù xù một chút. Trước khi trèo lên xe, em còn kiểm tra chiếc hoodie mình đang mặc có dính gì không rồi mới mở cửa ngồi vào chỗ ghế phụ. Nếu không phải vì biết gã bị dị ứng với lông mèo, thì Kisaki không thể hiểu được vì sao em bảo gã đón em ở một nơi khác cách 10 phút đi bộ. Gã biết em sẽ không nói, nên gã cũng sẽ không hỏi nhưng đáp án thì luôn chỉ có một.

Thật lòng mà nói, Kisaki đã bị hành động nhỏ nhặt này của em làm cho dao động. Lòng gã bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp, khuôn miệng nhỏ không ngăn được mà nhoẻn cười. Như thể, trên đời này có người thực sự quan tâm đến gã chứ không phải làm theo mệnh lệnh của gã. Từ chuyện em biết gã bị dị ứng với lông mèo, gã tự hỏi em còn biết thêm những gì về gã nữa không. Như việc gã rất thích uống whiskey hay gã chỉ mặc mỗi áo choàng tắm khi ở nhà. Liệu em có để ý không? Nhưng lý trí bảo gã tất cả những gì em làm là để đánh đổi cho sự an nguy của Kazutora. Vì hắn mà em mới hạ mình ở đây với gã, chứ thật lòng em chẳng muốn thế đâu. Em yêu Kazutora đến thế sao? Và điều đó bỗng khiến gã khó chịu đến lạ thường, như thể Chifuyu đang lợi dụng gã, ngủ với gã để đi lo cho thằng khác. Cái cảm giác đó khiến gã hụt hẫng và thất vọng biết bao.

"Mày đói rồi phải không? Ăn tối đi rồi tao sẽ đưa mày về."

Kisaki lên tiếng, gã đã quá quen với sự im lặng của em. Bỏ xấp giấy tờ đã xem được một nửa lên bàn, gã siết lại sợi dây buộc áo choàng tắm trong lúc tiến về phía Chifuyu. Em nép người để gã bước qua em, mùi sữa tắm quen thuộc gã thường dùng bỗng thơm đến lạ, khiến gã chỉ muốn quay lại để vùi đầu vào hõm cổ của em mà hít hà. Chifuyu lẳng lặng đi phía sau gã, dù không nhìn nhưng gã biết em vẫn giữ khoảng cách với gã. Đã qua ba lần làm tình mà em vẫn không hề thay đổi thái độ với gã. Trái tim em sắt đá đến như vậy ư?

"Những món này...mày ăn được mà phải không?"

Gã chần chừ hỏi khi nhìn thấy một bàn thức ăn thịnh soạn đã được bày ra trước mắt, nó có hơi nhiều so với yêu cầu của gã. Đánh mắt nhìn qua Chifuyu, gã tự hỏi không biết những món ăn bắt mắt trên bàn có hợp khẩu vị của em hay không. Lẽ ra gã nên cho người điều tra thêm thông tin về em.

Chifuyu vẫn im lặng không đáp, em ngồi vào chiếc ghế cách xa Kisaki nhất rồi bắt đầu ăn. Gã đoán là em đang rất đói, vì em gắp lia lịa những món đồ ăn trước mặt bỏ vào chén. Kisaki cũng ngồi vào chiếc ghế đối diện, chậm rãi nhấc đũa lên gắp thức ăn. Thời gian chậm rãi trôi qua, Chifuyu tuyệt nhiên vẫn giữ im lặng với gã. Em chỉ tập trung ăn, chẳng mấy chốc đã chén sạch chiếc dĩa đầu tiên.

Cuối cùng, vẫn là Kisaki không chịu nổi cái không khí này. Gã chậm rãi mở lời, điều chỉnh giọng nói sao cho nhẹ nhàng hơn mọi khi:

"Kazutora bị trúng đạn ngay vai."

Xẻng. Chiếc dĩa đắt tiền trượt khỏi tay Chifuyu khi em định chồng nó lên một chiếc dĩa khác, nhưng rất may là em đã chụp kịp nên nó chỉ va vào mặt bàn kính, suýt vỡ.

"Tao đã nhờ Hanma đưa tới bệnh viện, bác sĩ bảo phải nằm viện thêm một thời gian."

Gã thấy được một gợn sóng nho nhỏ nơi đáy mắt mang màu biển cả ấy.

"Nếu mày ở lại đây với tao, tao sẽ đưa mày đến gặp Kazutora."

"..."

"Được không, Chifuyu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net