kbcs1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khủng Bố Cố Sự CHN

Tác giả: Mãi Thố Quân

Dịch: Bánh Tiêu

Thể loại: Đam mỹ, kinh dị, 18+

(truyện có nhiều cảnh bạo lực, SM các bạn cân nhắc trước khi xem nhé)

Bản dịch chỉ vì sở thích cá nhân, phi thương mại.

Thỉnh các vị không mang bản edit đi nơi khác

Văn án:

Trời dần tối, chúng ta cũng bắt đầu kể chút truyện ma nặng gu thôi.

Chúng ta đều là nô lệ của dục vọng.

Truyền thuyết liêu trai chí dị, tổng hợp quỷ quái yêu ma.

Mỗi một chương là một câu chuyện nhỏ, có vài chương nặng gu.

Vậy mau tắt đèn, chúng ta bắt đầu kể câu chuyện của ngày hôm nay . . . . . .

1. Khủng bố có thể không tính là gì, nhưng nặng gu thì phải có, xin tự mang cột thu lôi.

2. Các kiểu quỷ quái đều cường thế gắn vào, phong cách hắc ám, hoa thức đa dạng.

3. Nguyên bản chính là văn dung tục khoác lớp da khủng bố.

Biên tập đánh giá:

Trong phòng giám định pháp y đèn treo chập chờn, dưới giường mình đột nhiên xuất hiện bàn tay, đêm khuya trong trường học lơ lửng bóng đen bất định, trong cửa hàng tượng sáp của khu giải trí tử vong.

Tượng sáp cùng nhân cách trong bệnh viện tâm thần có thể phân tách thành hơn 150 kẻ điên chờ cấu thành yếu tố khủng bố cơ bản nhất của truyện này.

Trong bài đông đảo nhân vật chính mang theo quỷ sự quỷ quái đầy sục sôi, nhìn như rời rạc.

Kỳ thật lại có trăm nghìn mối dây liên kết, khiến người ta vĩnh viễn nghĩ không ra được quỷ kế tiếp theo sẽ từ phương nào xuất hiện. . . . . . .

Đề tài truyện này mới mẻ sáng tạo một phong cách độc đáo, phong cách hắc ám, dựa vào hình thức "Thể liêu trai" tập hợp những linh dị quỷ quái lại với nhau.

Nhân vật chính của truyện đa dạng, hình tượng nhân vật sống động rõ nét, đề tài cố sự vô cùng bao quát, nội dung cực kỳ phong phú.

Từ xác khô thần bí đến giáo sư mất tích, rồi đến tài xế lái xe hộ gặp quỷ, các kiểu quỷ quái đồng loạt xuất trận.

Tác giả hành văn súc tích, thường có chút hài hước ngầm, trong khủng bố còn mang chút nhẹ nhỏm.

【Thành phố A - Domino 】

Xác cổ (Thượng)

11h chiều ngày 4 tháng 4 năm 20XX, thành phố A, cục cảnh sát.

Đã trực ca đêm hai ngày, thân thể và tinh thần đã cạn kiệt tới cực hạn, Tống Linh đánh một cái ngáp, tựa lưng vào ghế ngồi không có tí tinh thần mà chơi PSP trong tay, bên ngoài mưa rơi lất phất, trong phòng trực ban của cảnh cục cũng là một mảnh rét lạnh, hôm nay là ngày nghỉ lễ. . . . . . . Hôm nay vốn nên trốn trong nhà ngủ ngon lành nha!

Khi còn bé tại sao thi đại học nhất định phải học pháp y! Hơn nữa còn một mạch học đến thạc sĩ phân tích vật chứng học! Mặc dù thật vất vã lăn được vào cục cảnh sát làm một pháp y thực tập nho nhỏ, nhưng tới nơi này ba tháng vậy mà một cái xác có thể kiểm tra cũng không có, một tháng tiền lương cũng có ba nghìn! Bản thân lúc ghi danh tình nguyện ấy là đầu óc bị nước vào chính là đầu óc bị nước vào nước vào rồi! Ở trong lòng rít gào hồi lâu, cuối cùng Tống Linh vẫn thật sâu thở dài một hơi, quẳng thân hình chữ đại của mình lên chiếc giường đơn cứng rắn của phòng trực ban, tiếp tục than khóc cho tuổi thanh xuân đã chết từ lâu của mình.

Cũng sắp gần ba mươi rồi, mặc dù gia đình đã mua xong nhà cửa, nhưng bây giờ ô tô vẫn chưa có tăm hơi, thân cận với vài cô bạn gái cũng không có ai vừa ý, rất nhiều bạn học của mình hiện giờ đã sớm là cha của con họ, chỉ có mình vẫn cô đơn lẻ bóng. . . . . . . Ôi, bây giờ tính sao đây . . . . . . .

"Reng reng reng reng reng. . . . . ." Điện thoại đột ngột dồn dập vang lên, Tống Linh lộn nhào nghe điện thoại: "Xin chào, pháp y phòng trực ban đây." Hoàn cảnh đầu kia điện thoại tựa hồ vô cùng ồn ào, thanh âm của người nói cũng vô cùng dồn dập: "Cậu là ai? Lão Lý có đó không?"

Lão Lý tên đầy đủ là Lý Tồn Nhân, là pháp y hàng đầu trong cảnh cục, là thầy hướng dẫn của cậu sau khi đến cảnh cục, Tống Linh thoáng cái không dám chậm trễ, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, thầy Lý hiện giờ đang ở nhà nghỉ phép, bằng không ngài gọi điện thoại riêng của thầy ấy nhé?" Người đầu kia điện thoại do dự một chút, tựa hồ bừng tỉnh: "Cậu là Tiểu Tống mới tới đúng chứ! Tôi là anh Lưu của hình cảnh đội một, từng nghe tới chưa?"

"Hóa ra là anh à, có chuyện gì quan trọng lắm không?" Tống Linh cười khan vài tiếng, anh Lưu của hình cảnh đội một năm nay hơn 40 tuổi, tác phong làm việc cực kỳ nghiêm túc, gió cuộn sấm rền, là một người đàn ông chân chính vô cùng hào sảng, anh Lưu ở đầu kia điện thoại ha hả cười vài tiếng: "Các lãnh đạo đều đã nghỉ phép, trong lúc nhất thời anh cũng không tìm gặp được, lão Lý kia lại tính tình quái dị, vậy đi, Tiểu Tống anh nghe nói cậu còn chưa từng độc lập điều tra vụ án nào, công trường xây dựng bên cạnh khách sạn Vạn Quốc Đại đào ra được một bộ xác khô, anh chung quy cảm thấy hẳn là một di sản văn hóa, người của đội khảo cổ cũng nghỉ phép cả rồi, đành đem nó trở thành một vụ án hình sự để xử lý thôi! Cậu mau chóng theo đội bọn anh đến hiện trường đi, chụp vài bức ảnh, để rèn luyện một chút, thế nào?"

Thật tốt quá! Tống Linh vui mừng khôn xiết, vội vàng mặc áo khoác trắng cầm thùng dụng cụ và máy ảnh liền chạy ra khỏi cửa phòng trực ban, vừa ra khỏi cổng cảnh cục, liền nhìn thấy người đội một đang chuẩn bị lên xe." Này này! Chờ tôi chờ tôi!" Tống Linh thở hồng hộc lên xe, dọc đường cùng nhóm hình cảnh tuổi tác không sai biệt mấy trò chuyện nói cười, đi 20 phút, tới hiện trường.

Hiện trường đã che kín đèn công suất lớn, chiếu bốn phía sáng rực, mặc dù trời mưa nhỏ, nhưng cũng đã sớm bị một đám các công nhân xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ vây quanh chật như nêm, Tống Linh mang bao tay và khẩu trang cùng với khăn trùm, xách thùng dụng cụ và máy ảnh khom lưng vòng qua dây cảnh giới, tới trước thi thể.

Trên người của thi thể đã đắp lên một tấm vải trắng, Tống Linh vừa vén lên, nhíu mày.

Đúng là một bộ xác khô.

Cậu kiểm tra đại khái một chút, hơi thất vọng, "thứ" trước mắt này hẳn là "Đối tượng chuyên tấn công" của sở nghiên cứu khảo cổ, bộ xác khô này đã hoàn toàn phơi khô, nhìn xem khung xương hẳn là của nam giới, trên người không mặc quần áo, hoặc là sợi vải gì gì đó đã cùng da hòa tan thành một thể, da màu nâu nhạt nhăn nhúm, hốc mắt tối om sớm đã không còn mắt nữa nhìn thẳng vào cậu, miệng há lớn, tựa hồ vô cùng thống khổ, đã nhận không ra hàm răng nữa, hai cánh tay đan chéo, hai tay che ở hạ bộ, chân giạng ra.

Tư thế này thật là bất nhã, tựa hồ người chết liều mạng che đũng quần mình sợ đến chết vậy, cậu cẩn thận xem xét một chút, bộ xác khô này trên người quả thật không có giòi bọ gì, thật sự đã chết lâu lắm rồi. Tống Linh chép miệng, liếc mắt nhìn cái hố vừa rồi được đào ra kia, trên mặt đất đều là loại đá vụn màu than chì, ngay cả hòm cũng không có. . . . . . . Xem ra không phải hạ táng bình thường, cậu thở dài một hơi, giơ máy ảnh trong tay lên bắt đầu chụp.

Tách tách tách mới chụp vài bức ảnh, bên cạnh Tiểu Vương vừa rồi ở trên xe cùng cậu trò chuyện rất vui, đang cầm bằng chứng bu lại, nháy mắt nhỏ giọng nói: "Người anh em, cậu nói xem người này rốt cuộc chết thế nào? Sao có thể thành xác khô được?"

Tống Linh nhún vai, sau khi chụp những bức ảnh đủ loại góc độ, mới cười tủm tỉm nói: "Tớ nào đâu biết được, song thành phố A vậy mà có xác khô, tớ vẫn tưởng rằng xác khô thường khai quật được ở Tân Cương, cậu xem xác khô này ngay cả quần áo cũng không có. . . . . . .Nói không chừng . . . . . . Là muốn cùng vợ hắn này nọ kết quả vợ không chịu giận dữ đá JJ bé của hắn, sau đó liền chết toi!"

Tiểu Vương hì hì cười vài tiếng, đem thứ gì đó xoắn tít cùng loại với bộ lông dùng nhíp gắp lên xong, lén lút nói quy củ của cục cảnh sát: "Đúng rồi người anh em, hội thi gan dạ cậu đã tham gia chưa?"

Hội thi gan dạ? Tống Linh nghĩ mình đối với mấy thứ loại này không hề gì, mặc dù mình chỉ là một pháp y gà mờ, nhưng những thứ đã từng thấy so với đám người đội hình cảnh họ còn nhiều hơn, khi ở đại học cũng từng tham dự loại hội thi gan dạ này, mỗi lần đều là cậu dọa người khác sợ đến tè ra quần, có bao giờ dọa ngược được cậu chứ?

Tiểu Vương tựa hồ đối với vẻ mặt của Tống Linh có chút thất vọng, nhưng anh ta cũng hiểu sai ý, chép miệng một chút: "Người anh em, cậu đừng mất hứng, không phải bọn tôi lạnh nhạt với cậu, mà là người của tổ pháp y dưới sự dẫn dắt của thầy Lý luôn mang bộ dáng cao cao tại thượng, thật sự khiến mấy người trong đội chúng tôi đây rất là khó chịu, hôm nay chúng tôi mới biết được anh bạn cậu vô cùng hào sảng, thế này đi, ngày mai mấy anh lớn đây sẽ làm chủ, mời cậu ăn một bữa đàng hoàng, để biểu đạt sự áy náy của chúng tôi, cậu thấy sao, anh bạn?"

Tống Linh buông máy ảnh trong tay, dùng khuỷu tay huých Tiểu Vương: "Anh bạn, sao nói khách sáo vậy, phải là tôi mời mọi người uống rượu chứ, khi nào đi hả?"

Hai người hi hi ha ha nói tiếp hồi lâu, thong thả đem tất cả ảnh vật chứng gì gì đó thu gom xong, một đám người mới nâng xác khô lên xe rút quân, treo còi cảnh sát, một đường lập lập lòe lòe chạy về cục cảnh sát.

Lúc rút quân đã gần 1h đêm, đoạn thời gian này cũng không thể gọi điện cho thầy Lý, cậu chỉ có thể đi theo đám anh em này trở về cảnh cục đem xác khô chuyển đến phòng giải phẫu pháp y, trong tủ đông của phòng giải phẫu đã đầy "người" ở, họ chỉ có thể đặt xác khô trên bàn giải phẫu, sau khi làm xong xuôi hết thảy, Tống Linh lại cùng một đám người đi ăn đêm, sau đó mới đi theo những người khác loạng choạng trở về cảnh cục chuẩn bị hoàn thành báo cáo của cậu.

Phòng làm việc pháp y nằm ở lầu ba, sau khi tạm biệt những người của đội một hình cảnh, Tống Linh một mình lẻ loi lên lầu, lúc này đã là 3h sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính cậu, không biết tại sao, bên tai luôn vang lên một loại tiếng vang cùng loại chất bán dẫn tiếp nhận tín hiệu "xẹt xẹt", cậu cảm thấy chân mình có chút nhũn, đèn chân không trắng lóa chiếu sáng hành lang tối mờ rõ ràng không sót một thứ gì, nhưng dù đèn sáng như vậy vẫn khiến cậu cảm thấy sau lưng tê dại, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thiệt là, lúc nào thì lá gan mình cũng trở nên nhỏ như cô nương rồi, Tống Linh cắn răng, xua tan bằng cách ngâm nga một bài hát, còn chưa tới lầu ba, chợt nghe thấy phía trên phát ra một tiếng "phịch" vang thật lớn, tựa hồ có thứ gì đó thực cứng rớt xuống.

Tống Linh chỉ cảm thấy trái tim hung hăng nhảy vọt lên, ót đều bị tiếng vang khó tả này dọa đến có chút tê dại, đám ranh kia, không phải hôm nay liền chuẩn bị hội thi gan dạ gì đó chứ! Con bà nó! Cậu lập tức xoay người, hướng tới lầu một chạy vội xuống, một tay đẩy ra cửa phòng làm việc: "Là ai!"

Hả? Tất cả mọi người của đội một hình cảnh đang xắn tay áo nhiệt huyết ngút trời đối diện máy tính viết báo cáo, nhìn thấy Tống Linh vẻ mặt giận hờn bộ dáng một đám Trượng Nhị hòa thượng sờ không được ý nghĩ, Tiểu Vương sợ đến một ngụm cafe toàn bộ phun trên máy tính, nhe răng nhếch miệng ho khan nói: "Anh bạn. . . . . . . Động. . . . . . .Đất. . . . . . . . Hả?"

(Tiêu : Trượng Nhị hòa thượng sờ không được ý nghĩ có nghĩa là mù mờ không thể hiểu rõ sự việc. Câu này trích từ câu "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng". Xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.)

Nhìn một vòng, hẳn là mọi người không biết loại chuyện này, nếu không thì là hành động quá tốt, Tống Linh lẩm bẩm một tiếng, chào hỏi vài câu thậm chí còn tiện tay cầm một túi cafe của Tiểu Vương lúc này mới lên lầu lần nữa. Mở cửa phòng làm việc, phát hiện bộ xác khô nọ vẫn bị bọc trong túi bọc xác màu trắng bình bình nằm trên bàn phẫu thuật, nhịn không được thở phào nhẹ nhỏm.

Con bà nó, vừa rồi hẳn là bản thân lần đầu tiên một mình tiếp xúc vụ án cảm giác khẩn trương thôi, Tống Linh chậm chạp bước lên, thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Anh bạn, cũng không biết anh chết thế nào, nhưng mà. . . . . . . .Aiz, anh khó có thể chạy thoát được vận mệnh bị những nhân viên khảo cổ này mổ bụng phá dạ dày nha . . . . . ."

Nói xong những lời này Tống Linh chỉ cảm thấy mình vô cùng buồn cười, cư nhiên lải nhải với một bộ xác khô, nghĩ đến ngày mai thầy Lý sẽ trở về, vẫn nên chỉnh sửa lại báo cáo và tranh ảnh hôm nay đưa ra trước, cậu liền mặc áo khoác trắng, ngồi trước máy tính trong góc bắt đầu sửa sang lại ảnh chụp hôm nay.

Làm gần một giờ mới sửa sang lại xong đám ảnh chụp này, trên nội bộ cảnh cục truyền đến tiếng rương tài liệu cộng hưởng, Tống Linh ngáp một cái, duỗi dài thắt lưng, bỗng dưng cảm thấy sau lưng thổi tới một luồng gió âm u.

Nhìn lại, móa! Mới vừa rồi không đóng cửa! Khó trách một giờ qua cảm thấy lạnh như thế, Tống Linh vội vàng đứng dậy muốn đóng cửa, tùy ý liếc qua xác khô đặt trên bàn một chút, lập tức sợ đứng ngây tại chỗ.

Túi vốn được kéo khóa chết chẳng biết bị người nào giựt ra, lộ cả thân thể của xác khô, hốc mắt tối om nhìn thẳng vào cậu, miệng há tựa hồ mang theo một độ cong quỷ dị. . . . . . . Nó tựa hồ đang. . . . . . .Cười?

Tống Linh buồn cười nhún vai cười một tiếng, lắc đầu, mẹ nó! Nhất định là những người đội một hình cảnh đó hù dọa cậu! Những tên này vừa rồi cũng đã vào trong phòng làm việc? Cậu lại lắc đầu, nhìn thoáng qua cửa, quay đầu, lại nhìn về phía xác khô, nụ cười thoáng cái cứng trên mặt.

Không có ai cả.

Nó không thấy đâu nữa.

Chỉ còn lại túi bọc xác màu đen.

Tống Linh chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, một luồng cảm giác tê dại run rẩy của sợ hãi rất nhanh từ lòng bàn chân lủi lên đỉnh đầu, cậu sợ đến cả người run rẩy, sững sờ nhìn bàn mổ đã không còn ai nữa.

Lại một tiếng vang thật lớn đột ngột từ đỉnh đầu truyền đến, Tống Linh thoáng run lên, hét to một tiếng, theo phản xạ ngồi xổm trên mặt đất, bên trong đột nhiên một mảnh tối đen, chỉ còn ngọn đèn trong hành lang chiếu xạ vào trong phòng, lưu lại một tia ánh sáng.

Tống Linh đứng dậy, chậm rãi xoay đầu sang, phát hiện ở cửa đứng một người.

Dưới ánh sáng chiếu ngược, cậu nhìn không rõ rốt cuộc là ai, chẳng qua thân hình người này rõ ràng héo rút, tựa hồ cùng bộ xác khô teo rút đã biến mất nọ giống nhau như đúc.

"Phịch" một tiếng, cửa phòng làm việc pháp y nặng nề đóng lại.

Một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy nữa.

"Đừng . . . . . . Đừng! Mau dừng tay . . . . . . Cứu mạng. . . . . . Có ai không . . . . . . . A a a a a a!" Cậu rất sợ hãi, nhưng cảm giác sung sướng toàn thân đã tràn vào vị trí riêng tư nhất của mình, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. . . . . . . Ai có thể tới cứu cậu. . . . . . Cậu chỉ có thể một bên khóc lóc cầu cứu một bên phun ra chất lỏng nóng ấm.

Xác cổ (Trung)

"Ưm a. . . . . . . Mau mau lên. . . . . . .Mau chút nữa. . . . . . Ưm . . . . . . Ông xã à. . . . . . . Của anh thật lớn! ! . . . . . . Mau thêm tí nữa!" MB trên giường tứ chi gắt gao quấn lên người Hàn Tư Văn, vẻ mặt mị thái, mang theo nhè nhẹ thỏa mãn, khoa trương kêu đứt quãng, thậm chí ẩn chứa sự vui sướng chân thật.

(Tiêu: MB là money boy, cổ văn trung là nam kỹ, hiện đại trung văn là ngưu lang, Việt Nam là trai bao ^^~)

"Bé cưng. . . . . . .Mau chút nữa?" Y thấp giọng cười khẽ, phả toàn bộ nhiệt khí lên cổ mẫn cảm của MB, thanh âm trầm thấp mang theo sự hấp dẫn, không chút keo kiệt mau chóng thúc nhanh, mãi đến cuối cùng toàn thân run rẩy, phun ra.

Sau một hồi giao dịch tiền bạc kết thúc, Hàn Tư Văn cầm số tiền đã thương lượng đặt đầu giường, châm một điếu thuốc, lẳng lặng 'Thưởng thức' dáng người MB vừa tắm xong, cậu trai thoạt nhìn chưa tới 20 tuổi, từng cái xương sườn gầy yếu đều có thể nhìn rõ ràng, chẳng lẽ mình hôm qua bị quỷ nhập vào người, cư nhiên tìm một con gà choai như vậy?

Chẹp chẹp chẹp. . . . . . .Nhất định là bản thân quá mức đói khát rồi . . . . . .

Hàn Tư Văn ha hả cười vài tiếng, thuận tay đưa tiền tới: "Cầm đi." Cậu trai vui vẻ nhét tiền vào trong túi, còn khoa trương hôn một cái, lúc này mới nói câu "Cám ơn chú" Xoay người rời khỏi nhà y.

Chú. . . . . . ? . . . . . . Mình mới 37 tuổi mà . . . . . . Hàn Tư Văn nhắm mắt lại lẳng lặng nằm trên giường trong chốc lát, điện thoại đặt đầu giường bỗng dưng chấn động với công suất lớn, y vội vàng mang kính vào nghe điện thoại, thanh âm Lý Tồn Nhân lập tức truyền tới: "Này! Lão Hàn! Mau mau mau, bây giờ tớ đang ở ngay dưới lầu nhà cậu, có vụ án lớn rồi!"

Hàn Tư Văn bị hắn lớn giọng chấn đến xoa xoa huyệt thái dương, uể oải ngáp một cái, nói: "Lão Lý, bây giờ mới 6h sáng thôi mà đúng không? Vụ án lớn? Có liên quan gì đến tôi chứ? Đây chẳng phải là chuyện của cảnh sát các cậu sao? Tôi là nhà khảo cổ tham gia náo nhiệt cái gì!" Lý Tồn Nhân ở đầu kia điện thoại chép miệng, có chút sốt ruột: "Tớ muốn nói chính là nhóm khảo cổ các cậu, ngày hôm qua đào ra một bộ xác khô, đã đưa đến phòng làm việc bọn tớ, cậu không tới xem trước?"

Xác khô? ? ! ! ! Thành phố A vậy mà có xác khô! ! ! Phát hiện quan trọng ? ? ? Chỉ một câu nói nhiệt huyết Hàn Tư Văn đã sôi trào, sau khi kích động cúp điện thoại lăn mình bò đi tắm rửa, chỉ mất 20 phút sau liền chuẩn bị xong hết thảy, lảo đảo mặc áo khoác ra cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Tồn Nhân đang ngồi trên chiếc BMW dùng 10 năm tiền lương hắn kiếm được mua.

Lý Tồn Nhân là bạn hiền thân thiết của y, cùng tuổi với y, diện mạo mặc dù bình thường, nhưng vóc người khôi ngô, lập gia đình đã nhiều năm, con trai cũng đã 11 tuổi, hai người từ khi mặc quần yếm đã quen biết nhau, lão Lý theo nghề cảnh sát đã nhiều năm, lăn lộn tới chức cao nhất phòng pháp y, mà mình thì trong di sản văn hóa bò tìm lăn lộn, cũng lăn tới chức giáo sư sở nghiên cứu. Cá tính hai người mặc dù bất đồng, lão Lý làm pháp y nhiều năm, nuôi dưỡng thành tính tình quái đản gàn dở thấy tiền lóa mắt, mà chính y tiếp xúc đồ cổ nhiều năm cũng có vài tật xấu.

Ngày hôm qua vừa đổ một trận mưa, trong không khí tràn ngập hơi nước ẩm lạnh, Hàn Tư Văn ba bước thành hai leo lên xe, Lý Tồn Nhân đang lầm bầm lầu bầu, đối với di động hùng hùng hổ hổ, thấy Hàn Tư Văn lên xe, vội vàng hô: "Hắc! Ăn cơm chưa tớ vừa rồi gọi điện cho phòng làm việc, không có ai, chẳng biết Tiểu Tống chạy đi đằng nào rồi!"

"Tiểu Tống? Pháp y mới tới ở chỗ các cậu? Năm nay bao nhiêu tuổi?" Hàn Tư Văn kéo cửa xe xuống, châm một điếu thuốc, Lý Tồn Nhân gian trá hắc hắc cười vài tiếng, một bên khởi động ô tô, một bên liếc mắt nhìn chế nhạo hỏi: "Sao? Giúp cậu làm mai? Nói thật nha, lần đầu tiên tớ thấy cậu bé kia quả thật cảm thấy rất đồng chí, trắng nõn trắng nà, còn gầy như vậy! Là loại hình cậu thích đó, nhưng mà. . . . . . . Tớ nghĩ đứa bé Tiểu Tống kia ngoại trừ có chút láu táu, cậu ta hẳn là không thích đàn ông."

Lão Lý là người duy nhất trên thế giới biết y gay, Hàn Tư Văn phủi tàn thuốc, khẽ cười ra tiếng, dùng nắm tay hung hăng đấm lão Lý một cái: "Cậu chỉ toàn mưu ma chước quỷ! Ngài đây thật sự cho mình là Nguyệt Lão à!"

Hai người nói nói cười cười, trong lúc đó, Hàn Tư văn đã gọi cho sở nghiên cứu rất nhiều cuộc điện thoại, thông báo tình hình cho sở nghiên cứu một chút, hơn nữa dặn dò thuộc hạ báo cáo cục văn hóa và cục di sản cùng với cục cảnh sát, chuẩn bị viết một phần báo cáo chuyển di sản văn hóa, còn phái người đến hiện trường thăm dò. . . . . . Vân vân, sau một loạt những cuộc điện thoại, y đã nói đến miệng khô lưỡi khô, mà Lý Tồn Nhân thì một mạch phóng như gió, dùng gần nửa tiếng đồng hồ mới tới cảnh cục.

Hàn Tư Văn sau khi làm giấy chứng nhận thông hành ở cửa, liền đi theo Lý Tồn Nhân lên lầu ba,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net