Chương 91: Xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ưm… nhiều người nhìn chúng ta quá… như vậy là sao hả anh…?”

“Anh cũng không biết. Cứ kệ họ đi Lithi.”

Từ lúc vào thị trấn, cả nhóm cậu vì một lí do nào đó đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Hay là bởi họ cảm thấy lạ về cái vụ “xích” Yui?

Không nếu để ý kĩ thì cũng có rất nhiều nô lệ cũng đang đeo chiếc vòng cổ cùng một sợi xích. Vậy nên việc cô nàng đang bị “xích” chắc sẽ không phải là điều gì kì lạ.

Lamias thì tỏ hẳn thái độ khó chịu ra mặt.

“Hay là cho tôi chuyển tất cả bọn chúng sang nơi khác luôn nhé?”

“Này. Khoan. Cô mà làm vậy thì chúng ta gặp rắc rối lớn đó.”

Cô ấy đang định sử dụng ma pháp không gian để tống tất cả họ đi.

“Chán vậy…”

“Vậy ra đó là thú vui của cô à?”

“...”

Thật không thể biết nói gì với Lamias, không hổ danh là một quỷ tộc. Nhân tiện đây thì cậu cũng không biết lí do vì sao cô ấy không có sừng đuôi và cánh, giống hệt như anh trai vậy mặc dù Lithi khẳng định những quỷ tộc đều có chúng. Có lẽ là họ đã giấu đi chúng chăng?

Nhưng đó không phải là điều cần quan tâm vào lúc này. Bây giờ cậu phải nhanh chóng tìm một nhà trọ. Vì cũng mất công đến đây nên cậu cũng dự định ở lại một vài ngày để kiếm thêm thực phẩm và nghỉ ngơi.

Đến cả ông chủ của nhà trọ này cũng nhìn cậu với ánh mắt dò xét ngay khi chạm mặt.

“Vậy ở lại đây hai đêm cả ăn uống tốn bao nhiêu tiền vậy?”

Ông ta giơ ba ngón tay.

“Ba xu đồng một ngày.”

Rồi ông ta nhìn ba cô gái xung quanh cậu.

“Vậy mấy phòng?”

Để chắc chắn rằng không làm phật lòng ai, cậu nghĩ mình nên hỏi ý kiến của họ.

Yui thì chắc chắn không cần phải hỏi, cô nàng đã luôn dính lấy cậu từ khi gặp nhau. Lamias thì nói “Ở phòng khác thì tôi không có được nhìn…” đến đây thì đã bị cậu bịt miệng. Chỉ còn người cuối cùng.

“Vậy còn em thì sao Lithi?”

“Dạ, nếu mọi người đã nói vậy thì em cũng nghĩ mình nên ở chung một phòng… Với lại em cũng không quen khi phải ở đây một mình…”

Vậy là có bốn người trong phòng một phòng không tính bé tiểu tiên. Điều này không chỉ khá chật chội mà còn khiến việc hành sự của cậu ban đêm gặp thêm nhiều khó khăn. Với lại… ở đây mỗi mình cậu là con trai…

Lập tức gạt mấy ý nghĩ vớ vẩn, cậu hắng giọng.

“Dù sao thì mọi người đều muốn vậy. Anh cũng không thể làm gì khác... Vậy ông chủ, có phòng nào rộng không?”

“À, có đấy, trên gác mái có một phòng rộng. Cơ mà phải trả thêm tiền. Tổng cộng là ba xu đồng một ngày gộp lại là sáu xu đồng cho hai ngày.”

Tên chủ quán chìa tay ra.

Ngay sau khi nhận được tiền, ông ta cúi xuống lấy thứ gì đó dưới quầy thu rồi đặt lên mặt bàn.

“Ở đây còn bán rất nhiều thứ để làm vui lòng khác hàng. Nếu cậu trả tiền thêm, cậu sẽ được sở hữu mấy thứ này. Nó cũng khá rẻ.”

“!!!!???”

Cậu giật mình ngay khi nhìn thấy mấy thứ mà tên chủ quán vừa đem ra.

“Này mấy cái thứ này là gì vậy?”

Cả ba cô gái đều nhìn cậu thắc mắc.

“Nó… nó là…”

Có lẽ cậu không nên cho họ biết công dụng của mấy cái này. Tên chủ tiệm này không ngờ hắn còn bán cả đồ chơi tình dục.

“Anh không có biết nó là gì... Với lại mời ông cất đi cho! Tôi không có cần đến chúng!”

Cậu vào căn phòng vừa thuê cùng ba cô gái. Đóng cửa lại cậu thở phào một hơi.

Từ lính gác cổng cho đến tên này đều là những kẻ tranh thủ kinh doanh kiếm tiền ngoài công việc chính. Cái vương quốc này thực sự đang trở nên thật đáng sợ.

Lamias bỗng đặt tay lên môi, nhìn cậu một cách nghi hoặc.

“Này, cái mặt cậu khi nãy lúc thấy mấy cái đồ đó trông kì lạ lắm nhá. Từ biểu hiện của cậu tôi suy ra rằng mấy cái vật dài dài hình trụ đó là một thứ gì đó bậy bạ đúng không nè?”

Cô ta quả là một con người sắc xảo khi có thể đoán ra như vậy nhờ vào biểu hiện của cậu. Song thì đó chỉ là phỏng đoán nên chắc chắn cô ta vẫn chưa biết nó là gì. Với lại còn Lithi đang ở đây nữa, cậu không nên cho em ấy biết về mấy cái thứ bậy bạ đó.

“Đừng có mà vớ vẩn. Tôi còn chẳng biết chúng là cái thứ gì.”

Cô ấy gật gù nói “Vậy à…” rồi đặt tay lên cằm tỏ vẻ suy tư. Rồi đột nhiên khẽ thốt lên.

“Ah! Hiểu rồi! Cuối cùng tôi cũng đã hiểu! Chúng được dùng để cắm vào mấy cái lỗ!”

Ngay tắp lự cậu tự cắn phải lưỡi của chính mình.

Chẳng lẽ cô ta thực sự đoán ra rồi sao? Điều đó là không thể nào!

“Mấy cái lỗ trên tường đó sẽ khiến gió lùa từ bên ngoài vào cho nên đêm sẽ rất lạnh. Chắc hẳn đây là điều mà ông chủ quán nói.”

Vậy ra cô ấy đang nói về mấy cái lỗ thủng nhỏ trên bức tường...

“Tôi nói có đúng không?”

“C,chắc vậy…”

Làm cậu cứ tưởng... Lamias không nên biết gì thì hơn. Và sau đó cô ấy tỏ ra phấn khởi.

“Hehe, tôi đoán ra ngay từ đầu rồi mà. Mình thật thông minh quá đi à ~”

“Thông minh cái củ cải!!! Nó là S*x T*y đó!!!”, suýt nữa cậu đã lỡ mồm nói vậy. Tuy nhiên cậu không có ngu ngốc đến thế.

“Mà máu đang trào khỏi miệng cậu kìa. Có sao không?”

“K,không sao, tôi chỉ vừa tự cắn vào lưỡi thôi…”

Vậy là vấn đề chỗ trú chân đã xong, giờ thì cậu chỉ cần đi tìm mua những con ngựa. Đó là những phương tiện di chuyển hiện đại nhất vào thời đại này.  

Cậu đi ra ngoài một mình và bắt đầu hỏi về nơi bán ngựa. Sau một hồi nhận được sự chỉ dẫn, cậu đã tìm đến một chuồng ngựa cách đó không xa.

“Ông bán bao tiền một con ngựa vậy?”

“Oh, nhóc muốn mua ngựa hả? Nếu giống tốt có sức bền và ít bệnh tật thì năm mươi đồng bạc.”

Bỗng từ đâu có một người đàn ông bầu gò va vào cậu. Và điều đó khiến anh ta bị bật ra và ngã.

“Uh… xin lỗi. Chú có sao không?”

Cậu đỡ người đàn ông dậy, ông ta mỉm cười cảm ơn cậu và rời đi. Cậu tiếp tục cuộc hội thoại với người bán ngựa.

“Vậy cho tôi mua ba con nhé?”

Vừa lúc đó, cậu mới chợt nhận ra rằng. Túi tiền đã không còn nữa, nó đã biến mất.

Thấy cậu loay hoay, người bán ngựa lắc đầu chán nản.

“Cái người vừa nãy va phải nhóc là kẻ trộm đấy.”

Và thế là số tiền để tiêu xài trên đường của cậu đã đi tong trong nháy mắt. Cậu thầm nguyền rủa kẻ đã chôm tiền cậu. Nếu vừa nãy mà  kịp thời biết và đuổi theo thì hắn sẽ nhừ tử với cậu.

“Có vẻ như nhóc không có đủ tiền rồi. Phiền nhóc quay lại vào lần sau nhé.”

Ngưởi chủ tiệm nhìn cậu một cách thương hại. Và đến khi về phòng trọ ba cô gái cũng lắc đầu nhìn cậu một cách thương hại. Nhưng mà đâu thể đổ lỗi cho cậu? Cái chỉ số may mắn của cậu dưới cả số không thì gặp vận đen là phải.

“Tức chết mà. Anh mà tìm thấy hắn thì…”

Cậu lỡ tay đấm vào bức tường khiến nó bắt đầu xuất hiện các vết nứt.

Lamias tỏ ra lạc quan và mỉm cười.

“Thôi nào Yuko, mất tiền thì đã đành giờ mà cậu làm hỏng tường thì còn rắc rối hơn nữa đó.”

Cậu thở dài.

“Chẳng lẽ lại đi bộ từ đây đến tận đó… Tôi thì không sao nhưng mà chắc chắn mọi người sẽ không ổn.”

“Huh? Ai bảo thế? Cậu nghĩ đời nào mà chúng tôi là con gái mà lại phải đi bộ đến đó cơ chứ?”

“Cô có cao kiến gì à?”

Lamias là một người thông minh, chắc chắn cô ấy đã tìm ra được điều gì đó để cứu vãn tình thế.

“Ừm, đúng vậy.”

“Là gì?”

“Kiếm tiền.”

Có lẽ cậu đã quá mong chờ rồi.  giờ thì cậu cần thay đổi lại cách nhìn về con người này. Đây chắc chắn là thể loại não cá vàng trong huyền thoại.

“Này, có biết kiếm tiền không mà đòi kiếm.”

“Dễ mà.”

“Đừng có làm cái bộ mặt dửng dưng như thế! Lý thuyết thì khác cơ mà thực hành thì khác đó!”

Lithi, người đang đứng giữa cuộc hội thoại căng thẳng bắt đầu trở nên lúng túng. Yui thì hình như không quan tâm đến điều đó, cô nàng vẫn đang nhìn những người đang đi lại phía bên dưới thị trấn qua cửa sổ.

“Tôi bảo nè. Cậu khỏe mà đúng không? Tôi có biết một việc không cần dùng não đó ~”

“Cô đang là kẻ không dùng đến não đó, làm gì có cái việc gì không cần não!”

Lithi đến gần cửa sổ chỗ Yui đứng và nói “Làm ơn cho tôi mượn chỗ một chút”. Rồi vẫy tay ra hiệu cho cậu lại gần. Sau đó chỉ tay xuống bên dưới.

“Đó đó, cái việc không cần dùng đến não kia kìa ~”

“Cô đang chế nhạo tôi đấy à?”

Lamias đang chỉ xuống mấy người đang vác hàng lên xe cho một gã lái buôn. Vậy ta cô ta bảo cậu làm một thằng cu li để kiếm tiền.

“Này, cậu là người đàn ông duy nhất trong nhóm này. Vì vậy phải hi sinh vì các cô gái dễ thương yếu đuối chứ ~”

“Tôi thề nếu cô là đàn ông thì tôi sẽ không nương tay tẩn cho cô một trận đâu.”

“Ehehe, nhưng mà vì tôi là con gái nên cậu phải làm việc để giúp tôi chứ. Đàn ông đàn ang gì mà…”

Quả là đáng ghét. Cô ta đang dùng cái giọng điệu khiêu khích cậu. Dám cá rằng giờ trên trán cậu đang nổi đầy gân máu.

“Thôi được rồi. Tôi sẽ kiếm được việc khác cho cô xem!”

Và sau đó.

Cậu tìm được việc đếm số lượng hàng hóa. Một công việc khá nhẹ nhàng, tuy nhiên mới đếm được chưa đến nửa giờ cậu đã ngủ quên mất và cũng quên luôn số lượng hàng vừa đếm.

Sau khi bị đuổi việc cậu tìm sang việc rao bán hộ. Tuy nhiên chẳng có khách nào thèm đến mua.

Lần tìm việc thứ ba kết quả tương tự. Lần thứ tư cũng khống kém. Lần thứ năm cũng chẳng khác là bao.

Về đến phòng, khi biết chuyện, Lamias bò lăn ra đất mà cười. Cậu thực sự cảm thấy nhục nhã, mong sao mặt đất tự nhiên nứt ra để cậu chui xuống cho đỡ nhục.

“Rồi rồi... đừng có cười nữa. Tôi sẽ đi bê đồ vậy…”

Và từ đây hành trình làm cu li của cậu bắt đầu.
























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net